chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm thứ hai : Sắc đỏ
Cho dù là thời đại nào, hoàng hôn cũng sẽ buông xuống. Những thứ đáng ghê tởm, những vật bị nhiễm bẩn....khi bùng cháy trong ngọn lửa bầu trời cũng sẽ hóa tro tàn, tất cả đều có kết thúc của nó – 【 Đỏ 】.

Trên bức tranh, hoàng hôn nhiễm đỏ bầu trời, đẹp tới kinh tâm động phách."Kết thúc.... ?" Hatsu nhìn Kuran Yuuki đang vui vẻ nghịch đồ chơi, cô nghiêng đầu cười nói : "Nhưng khi mặt trời mọc lên, bầu trời cũng có màu đỏ đấy thôi.

Trên thế giới này, không có kết thúc, chỉ có bắt đầu...Bắt đầu được lặp đi lặp lại, giống như cuộc sống của chúng ta vậy, luôn lặp lại vô số lần, cho dù lưu luyến thế nào cũng phải rời đi, sống lại một lần nữa..."Kuran Kaname nghiêng đầu nhìn cô, cô mỉm cười : "Ừm, cho đến khi biến thành thế này mới thôi. Có điều, như thế thật đáng ghét, giống như một tờ giấy bẩn vậy, những thứ được vẽ trên nó vốn vừa khinh khủng vừa buồn nôn, vậy mà vẫn còn những kẻ muốn vẽ nhiều thứ lên nó hơn nữa. Mặc dù những hình vẽ ấy không giống nhau, nhưng đều khiến người ta cảm thấy dơ bẩn..."

Hatsu nhẹ nhàng thở dài : "Nghĩ thế nào cũng cảm thấy thật ghê tởm."Kuran Kaname cười nhẹ, anh nhìn về phía Kuran Yuuki, hạ giọng nói : "Cho nên em mới thích con bé như vậy ?"
"Ừm." Hatsu gật đầu : "Bởi vì tuyết có màu rất đẹp mà." Cô lấy tay xoắn xoắn tóc : "Bây giờ em rất muốn biến tờ giấy kia thành tuyết trắng, sau đó vẽ thật nhiều phong cảnh xinh đẹp lên nó."
"Sở dĩ tuyết không có màu đỏ, chẳng qua là bởi vì nó còn chưa rơi xuống đất." Kuran Kaname chỉ vào ánh hoàng hôn trong bức tranh : "Nhưng chính bởi vì quá tinh khiết, cho nên một khi nó rơi xuống...chắc chắn sẽ bị nhuộm đỏ màu máu."
Hatsu cau mũi : "Ừ hứ, không phải đã có anh ở đây sao ? Hơn nữa, mọi người thích màu trắng, không chỉ bởi vì thứ màu này rất đẹp mắt, mà còn bởi vì 【tính khả năng】[1] của nó nhiều hơn mọi loại màu sắc khác."

"Anh ơi !" Kuran Yuuki lật đật chạy tới tới gần sô pha, cô bé nhìn vào bức tranh nói : "Đẹp quá...Anh ơi, hoàng hôn có thể chạm vào không ? Nếu đụng vào, có bị bỏng không ? Hả anh ?"Dựa theo lời tiên đoán "che dấu tất cả vinh quang", Kuran Haruka và Kuran Juuri đã che giấu sự tồn tại của Yuuki, không cho viện nguyên lão và Kuran Rido biết được.

Bọn họ giấu Yuuki vào căn phòng dưới biệt thự, hơn nữa liên tiếp hạ phong ấn, ngoại trừ ba người nhà Kuran, ai cũng không thể bước vào – đương nhiên, Hatsu với trạng thái trước mắt là u linh thì không thành vấn đề. Kuran Haruka và Kuran Juuri phải ứng phó với viện nguyên lão và Kuran Rido, vì thế trọng trách chăm sóc em gái lập tức rơi xuống đầu Kuran Kaname.

Dựa theo lời Hatsu nói thì chính là "bồi dưỡng tình cảm cho cuộc hôn nhân mĩ mãn ngày sau" – có điều những lời này đương nhiên không ai biết được."Nói với con bé để nó tự mình chạm vào đi." Hatsu cười nói. Để tránh việc sau khi Yuuki nhìn thấy mình sẽ lỡ miệng nói ra, cô không hiện thân trước mặt con bé, dù sao nó vẫn chỉ là một cô nhóc.

Kuran Kaname yên lặng nói : "Yuki tự mình chạm vào thử xem."Hatsu nhẹ nhàng chỉ một cái, một khoảng trời chiều đột nhiên xuất hiện trong phòng, ánh sáng ấm áp chiếu rọi mọi ngõ ngách, Hatsu nghiêng đầu nhìn bầu trời gần như đụng tới trần nhà này : "Có cần thu nhỏ lại không ? Nhưng nếu quá nhỏ lỡ con bé tưởng bầu trời nhỏ như vậy thì phải làm sao ? Ừm...Làm sao bây giờ ?"Kuran Yuuki vô cùng cẩn thận vươn bàn tay nhỏ bé ra, chạm tới ánh hoàng hôn này."Ấm áp quá, nhưng mà....hình như không chạm được đến thứ gì hết á...." Kuran Yuuki nghiêng đầu nghĩ, cô bé quay đầu lại nói : "Anh trai thật là giỏi, ngay cả bầu trời cũng có thể biến ra !"

Không biết người này bị cháu gái mình gọi là anh trai sẽ có cảm giác thế nào ? Hatsu vừa đoán vừa chỉ tay, làm cho bầu trời kia biến mất.Những chuyện thế này thường xuyên xảy ra, ngay cả Kuran Kaname cũng nói sự yêu thích Yuuki của cô đã tiến tới một mức độ kỳ quái nào đó.
Sau khi nghe được điều này, Hatsu bĩu môi nói : "Hừm, thật là đáng ghét. Em chỉ muốn làm bông tuyết đó tỏa ra thật nhiều ánh sáng đẹp mắt thôi mà.""Nhưng...."

Kuran Kaname nhìn cửa phòng – phòng đối diện là nơi Yuuki đang ngủ : "Thuần khiết, thật ra cũng là một tội ác."
"Đúng là tội càng thêm tội." Hatsu từ từ nhắm hai mắt lại mỉm cười, sau khi mở mắt ra, trong đôi mắt xám xanh kia vẫn là một ánh sáng rực rỡ : "Hứ, ai bảo em thích đây....Nếu em cũng có thể giống như cô bé, vậy thì thật là tốt."

Kuran Kaname cười ảm đạm, trong giọng nói trầm thấp của anh có một sức mạnh không thể chối từ : "Hatsu chính là Hatsu. Hatsu là tốt nhất."Bởi vì là Hatsu, cho nên là tốt nhất.Hatsu kinh ngạc chớp mắt nhìn nhìn, cô cũng không vuốt tóc nữa : "Muốn nhìn em đỏ mặt cũng không cần phải dùng cách này." Cô ngồi trên cửa sổ, hai chân đung đa đung đưa, giống như một cô nhóc.Kuran Kaname bật cười, lại nói : "Anh nói thật đấy."
"Được rồi được rồi, anh nói thật."Cúi đầu nhìn ánh hoàng hôn Yuuki vẽ, nụ cười của Kuran Kaname dần phai nhạt, trên gương mặt ẩn hiện nỗi cô đơn : "Trong một vạn năm trước đó, chưa từng có người nào giống như em Hatsu...cho nên khi đó anh nghĩ rằng, có lẽ mình ngủ say cũng tốt."

Giọng nói anh êm tai mà dịu dàng, lại mang theo một chút u buồn và thương cảm : "Cho đến khi....tỉnh dậy và gặp được em. Từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ rằng, trên thế giới này sẽ có một người giống như em, vĩnh viễn ở bên anh. Cho dù nhìn thấy hay trải qua bao nhiêu chuyện xấu xa và ghê tởm, cũng có thể tiếp tục nở nụ cười như vậy....Mỗi ngày khi anh tỉnh lại, em đều với anh câu "chào buổi sáng".....Hatsu, em bây giờ là tốt nhất, là điều ấm áp nhất, tinh khiết nhất anh từng gặp."Hatsu khép hờ mắt mỉm cười, giọng nói cô dịu dàng tựa như đang thở dài : "Đáng tiếc, em vẫn muốn xóa đi những màu sắc kia. Đến lúc đó, em vẫn còn là "Hatsu" tốt nhất trong lòng anh sao ? Em đi đây."

Cô chống tay lên bệ cửa sổ, nghiêng người "đi" ra ngoài."Hatsu....!"Kuran Kaname lặng lẽ nhìn cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp ngoài cửa sổ, bàn tay cầm bức tranh vô ý dùng sức siết chặ t lại."Đừng khóc mà." Ngay lúc anh ngây người nghĩ ngợi, Kuran Yuuki đã xuất hiện ở cửa."Yuuki..." Kuran Kaname nhìn về phía cánh cửa, thấy Kuran Yuuki vừa xoa mắt vừa đi về phía mình, anh lập tức bước vào trạng thái anh trai tốt, cười dịu dàng nói : "Anh không khóc."Kuran Yuuki leo lên sô pha, cô bé vươn bàn tay tay nhỏ bé ra ôm lấy đầu Kuran Kaname, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc màu nâu nhạt của anh, nhắm mắt lại nhẹ giọng nói : "Đứa bé ngoan a, đứa bé ngoan, không cô đơn nha..."Con ngươi Kuran Kaname co lại.

Thì ra vừa rồi...anh.....nhìn cô đơn như vậy sao ?"Thói quen" đúng là một từ vừa hạnh phúc vừa đáng buồn."Hatsu....Anh nói Hatsu bây giờ là tốt nhất là bởi vì, Hatsu vĩnh viễn là tốt nhất. Cho dù có thay đổi thế nào, Hatsu vẫn là Hatsu, đối với anh mà nói....đều là điều quan trọng nhất.""Em biết mà." Cơ thể Hatsu trôi nổi ngoài cửa sổ, hai tay cô bám vào thành cửa, xuyên qua đôi mắt xanh xám nheo lại vì cười của cô có thể nhìn thấy bầu trời mềm mại "Sở dĩ em nói vậy là vì muốn đi nghe ca sĩ nổi tiếng nào đó hát thôi.

 Có điều thật là chán, không hay bằng em." Hatsu đi vào từ cửa sổ, hai tay tạo thành chữ thập, cô nghiêng đầu cười nói : "Xin lỗi....làm anh bị tổn thương sao ? Nhưng lúc đó chúng ta đã nói "vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không chia ly" rồi mà, anh đừng suy nghĩ miên man nữa....Xin lỗi nha. Thế này đi, để xin lỗi, em hát ru anh ngủ được không ?"Kuran Kaname cười khổ – vừa rồi anh rối rắm cái gì chứ. Có điều phản ứng của anh cũng không quá lớn, chỉ là cười khổ mà thôi.Cho nên mới nói "thói quen" thật sự là một từ vừa hạnh phúc vừa nguy hiểm.Hatsu khẽ thở dài, cô cau cau mũi : "Quả nhiên không được sao....xin lỗi."Kuran Kaname vốn muốn nhân cơ hội này chỉnh cô cũng thở dài, rõ ràng "người bị hại" là anh, nhưng tại sao vừa nhìn thấy vẻ mặt đó của cô anh lại lập tức mềm lòng ?"Anh không giận."

Cho nên, hãy cười lên đi.Nụ cười của Hatsu là báu vật quý giá nhất, quan trọng nhất và xinh đẹp nhất trên thế giới này của anh."A, quả nhiên sẽ nói vậy !" Hatsu nở nụ cười : "Diễn xuất của em lại tiến bộ rồi phải không, Kaname."Đúng là không có cách nào trị được cô ấy....Kuran Kaname lại thở dài : "Vừa rồi em nói...""Yên tâm, hát ru đúng không ? Em sẽ không quỵt nợ đâu." Hatsu vươn một ngón tay ra lắc lắc trong không khí : "Bởi vì chúng ta hứa với nhau rồi mà."".....Ừ."Kuran Kaname mỉm cười, sau khi trầm mặc một lát anh mới nói : "Hatsu, thật sự không có cách nào để anh chạm vào em sao ?"

Hatsu giật mình, ngón tay cô vòng quanh mấy lọn tóc, đôi mắt xám xanh đảo đi đảo lại, cô lập tức buông lỏng tóc ra : "Cũng không phải là không có...Có điều, phải lấy trái tim ra cảm nhận em thôi. Đến đây, vươn tay ra nào."Kuran Kaname không biết vì sao nhưng anh vẫn vươn bàn tay trắng nõn thon dài ra.Sắp đến lúc mặt trời mọc rồi. Hatsu phất tay làm rèm cửa buông xuống, sau đó cô quay đầu lại nở một nụ cười nhợt nhạt với Kuran Kaname, ánh sáng mờ nhạt xuyên qua cơ thể cô chiếu xuống mặt đất, làm cho cô thoạt nhìn càng giống một ảo ảnh không thể chạm tới.Hatsu vươn tay, cô nhẹ nhàng ngưng tụ sức mạnh lên đầu ngón tay, dùng nó chạm nhẹ vào lòng bàn tay Kuran Kaname.

 Tay cô vẫn như cũ không thể chạm đến, nhưng sức mạnh được ngưng tụ này lại có thể chạm vào tay anh. Dưới sự khống chế cẩn thận của cô, ánh sáng mỏng manh ngưng tụ tại đầu ngón tay kia gần như không thể nhìn thấy. Cô không để ý đến huyệt thái dương dần chảy ra mồ hôi lạnh của mình, từng nét từng nét viết vào lòng bàn tay Kuran Kaname chữ gì đó.Lòng bàn tay lạnh lẽo truyền đến cảm giác ấm áp mờ nhạt, trong đôi mắt nâu đỏ của Kuran Kaname hiện lên vài phần kinh ngạc, anh cảm nhận được từng nét bút đang viết lên lòng bàn tay mình. Giống như những nét bút này đang xuyên qua tất cả, trực tiếp khắc vào lòng anh.Đó là một chữ "Hatsu".Một chữ tốt đẹp nhất trên thế giới này.

"Thế nào ?" Hatsu nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng, cô tùy tay xoa xoa mồ hôi trên trán, cười nói : "Nếu anh nói với em rằng không cảm nhận được, em thật sự sẽ đánh anh đó.""Không, anh cảm nhận được." Kuran Kaname mỉm cười, anh co ngón tay lại, như muốn nắm chặt lấy một chữ kia trong lòng bàn tay : "Rất ấm áp. Hatsu....cám ơn em."Hatsu híp mắt cười, cô lại nhìn anh : "Được rồi, đi ngủ thôi, bình minh cũng sắp lên rồi, quý ngài thuần chủng vĩ đại ạ.""Ừ."Anh từng nghĩ rằng, ngủ say là một sự giải thoát, nhưng thì ra, ngủ say cũng có thể là một loại hạnh phúc.

Bởi vì tiếng ca dịu dàng của cô, đã xuyên qua tất cả mọi sắc máu, lặng lẽ bước vào giấc mộng của anh.Nhưng anh vĩnh viễn sẽ không nghĩ rằng mình nên ngủ say mãi mãi.Bởi vì anh và cô đã hứa với nhau rồi mà, vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không chia ly.Bởi vì anh biết rằng khi anh tỉnh dậy có thể nhìn thấy nụ cười của cô, nụ cười đẹp nhất làm cho tất cả màu sắc trên thế gian này đều trở thành hư ảo.Kuran Juuri nói, những giây phút yên bình là một loại tội nghiệt.Bởi vì là tội nghiệt, cho nên nhất định sẽ không thể kéo dài.

Kuran Haruka đã chết.Kuran Juuri đã chết.Kuran Rido bị Kuran Kaname đập nát thành bụi phấn.Bông tuyết trắng tinh đã bị nhuộm màu máu."Màu trắng...Quả nhiên là màu sắc yếu ớt nhất. Nhưng có lẽ cũng chính bởi vì là yếu ớt nhất, cho nên nó mới đẹp như vậy....cũng có thể lắm." Hatsu ngửa đầu nhìn từng bông tuyết trắng tinh từ từ rơi xuống mặt đất: "Đúng không, Kaname ?""Có lẽ...vậy.." Kuran Kaname ôm Yuuki nho nhỏ một mình đi trong màn tuyết, anh nở nụ cười mang theo chút u buồn : "Chúng ta đi thôi, Hatsu.""Ừ." Hatsu bước nhanh đuổi theo, cô sóng vai cùng đi với anh."... Hatsu."
"Gì vậy ?"
"Sau này....chính là sự bắt đầu quay về quỹ đạo của nhà Kuran, cũng là của giới Vampire."
"Hừm, nghe có vẻ là một nhiệm vụ gian khổ đó. Những chuyện như phá hủy gia tộc người khác trước đây em đã làm rất nhiều, nhưng cũng chưa thử qua việc đưa gia tộc mình quay về quỹ đạo vốn có, càng chưa có ai dám đưa chủng tộc mình quay về quỹ đạo đó cả...." Hatsu nghiêng đầu. "Có điều, nếu như là Kuran Kaname, nhất định sẽ không thành vấn đề. Hơn nữa còn có em chỉ đạo bên ngoài mà, tuy rằng không biết anh có cần dùng đến hay không....."
"Nhất định sẽ cần đến. Bởi vì là Hatsu."
"Anh rất tin em thì phải....Thế mới nói, không biết sự tin tưởng kì lạ này đến từ đâu đây...."
"Hatsu...Từ trước tới nay, cảm ơn em."
"Thiếu một câu rồi."
"Hứ ?"
"Đương nhiên là "về sau cũng xin giúp đỡ nhiều hơn" đó."
"À....Thế thì, về sau cũng xin giúp đỡ nhiều hơn."
"Giúp đỡ lẫn nhau thôi mà."Một năm này là một năm toàn bộ xã hội ban đêm đều bị chấn động.Kuran Haruka đã chết. Kuran Juuri đã chết.Kuran Rido bị Kuran Kaname đập nát thành bụi phấn.
Kuran Yuki biến thành Cross Yuki.Kuran Kaname yêu cầu trưởng lão viện nguyên lão Asato Ichijou trở thành người giám hộ của mình.Bánh xe vận mệnh lặng lẽ chuyển động trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro