chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đêm thứ ba : Âm thanh chia lìa
Yến hội nhà Hanabusa.Lộng lẫy sáng chói. Huy hoàng quý phái.Hatsu nhìn ra được Kuran Kaname mất kiên nhẫn thế nào. Đổi lại là cô, có lẽ cũng sẽ bị phiền tới chết."Thật đáng thương.""
Đúng vậy, mất cả cha lẫn mẹ cùng một lúc."
 

"Còn là tự tử nữa..."Hatsu thở dài : "Vì sao giới Vampire bây giờ lại có loại đàn ông lắm mồm hơn cả phụ nữ vậy ? Trước kia ở yến hội em thấy đàn ông bọn họ không phải như vậy mà..."
Ngại Asato Ichijou đang đứng bên cạnh, Kuran Kaname không cách nào mở miệng, anh chỉ có thể lẳng lặng nghe. Nhưng đi đến nửa đường, đột nhiên ánh mắt anh phát hiện ra một chàng trai tóc vàng mắt xanh, vì thế đổi hướng đi tới ban công."Chuyện...chuyện đó..."
Aidou Hanabusa khép hờ mắt không biết nên nói gì mới phải, Kuran Kaname lại trực tiếp nói : "Cậu cũng tới tham dự yến hội à."Aidou Hanabusa cúi đầu thấp giọng nói : "Lúc trước...vô cùng xin lỗi."

"Ừ." Kuran Kaname lên tiếng, anh tiến lên vài bước, hai tay đặt lên lan can ban công.Hatsu trừng mắt nhìn : "Kaname anh quá đáng thật, người ta nói xin lỗi anh lại chỉ trả lời một tiếng "ừ"....Ừm, có điều Kaname quá đáng cũng rất đáng yêu."Đáng yêu ?Kuran Kaname quyết định không nhìn cô : "Cậu đã gặp cha mẹ tôi rồi đúng không ?"

"Rồi ạ. Hai bác ấy rất dịu dàng."
"Phải. Vô cùng dịu dàng." Hatsu lại ngồi lên lan can đung đưa hai chân, Kuran Kaname thở dài từ đáy lòng, anh lại chỉ cúi đầu nhìn xuống phía dưới lan can : "Tôi nói xong rồi, Hanabusa-san. Như vậy, hẹn gặp lại." Nói xong anh lập tức rời đi."Chờ đã !" Aidou Hanabusa gọi anh lại, sau khi chần chờ một lát cậu ta mới nói : "Ngoại trừ điều này, có phải vẫn còn chuyện khó xử nào khác không ?"

Kuran Kaname hơi kinh ngạc, anh khẽ xoay người : "Tại sao cậu lại nghĩ vậy ?"Hatsu cảm nhận được sự lạnh lẽo ẩn sâu dưới giọng nói bình tĩnh trầm thấp của anh.Chuyện người tầng lớp trên kiêng kị nhất là bị nhìn thấu."Không..."
Aidou Hanabusa lắp bắp kinh hãi, cậu ta bất giác lảng tránh tầm mắt anh, "Không có nguyên nhân đặc biệt gì ..."Sắc mặt Kuran Kaname không thay đổi, giọng nói anh bình tĩnh : "Tôi đang hỏi cậu tại sao."Đáng sợ quá !Tay Aidou Hanabusa run lên.Không khí....hoàn toàn bị anh ta thay đổi rồi."Ừm, Hanabusa-san không phải là người thông minh như vậy đâu. Có lẽ là nhờ vào trực giác, những động vật nhỏ thế này thường có trực giác mà." Hatsu đang ngồi trên lan can thưởng thức phong cảnh thoáng quay đầu lại, cô cười nhạt, "

【 Màu 】của cậu ta là màu xanh lam lấp lánh, rất đẹp mắt, giống như một viên kim cương xanh vậy. Cậu ta là một chàng trai đơn giản và chính trực, là một dạng hiếm trong giới Vampire."Kuran Kaname nhìn về phía cô.Hatsu cười nói : "Hơn nữa vừa rồi đối mặt với anh, 【 màu 】của cậu ta tuy rằng xuất hiện sắc thái cự tuyệt, nhưng vẫn rất sáng ngời. Xem ra cậu ta vô cùng sùng bái anh. Cậu chủ nhà Hanabusa, không phải rất tuyệt sao ?"
"Phải không...." Kuran Kaname đi tới vài bước, anh đặt tay lên bả vai Aidou Hanabusa, ghé vào lỗ tai cậu ta nhẹ giọng nói, : "Tôi đang nghĩ, nếu cậu thực sự biết được chuyện gì đó, nhất định phải giết cậu."Mặt Aidou Hanabusa chậm rãi chảy ra một giọt mồ hôi lạnh.Kuran Kaname lùi lại một chút, anh cười nhẹ : "Nói đùa thôi, tôi hơi nhàm chán."
"Vừa nãy vẻ mặt anh như thế, ai mà tin..." Hatsu lầm bầm."Kaname-sama." Asato Ichijou lên tiếng, "Bên kia có một người nói muốn an ủi cậu."

"Được...tôi tới đây."An ủi ?Aidou Hanabusa nhìn về phía cô gái cầm quạt lông chim kia, cậu ta siết chặt tay lại, lớn tiếng kêu lên : "Kaname-sama ! Nếu không muốn thì đừng miễn cưỡng, nói ra cũng không sao cả !"
"Thế mới nói, tại sao cậu...." Kuran Kaname quay đầu lại.— Tại sao cậu lại đơn thuần giống Hatsu như vậy ?"Bởi vì tôi là bạn của Kaname-sama, cho nên hiểu được !"

"Cậu, không phải đã nói căm ghét tôi sao ?" Kuran Kaname bình tĩnh nói."Không phải !" Aidou Hanabusa nắm chặt viên thủy tinh trong tay : "Tôi căm ghét bản thân mình, rõ ràng rất khâm phục anh nhưng không dám thừa nhận ! Kaname-sama....Tôi, tôi thích Kaname-sama."Kuran Kaname cũng không quay đầu lại, tiếp tục bước đi.Mỗi lần tham gia yến hội, Hatsu thường không kiềm chế được mà rủa thầm. Lời rủa thầm của cô rất độc ác, đến nỗi mỗi khi Kuran Kaname nói chuyện với người ta đều cảm thấy thật đau khổ – Hatsu rủa thầm thường làm anh muốn bật cười nhưng lại không thể cười được.

Nội dung cô rủa thầm rất phong phú, từ kiểu tóc, dung mạo, trang phục đến tư thái, duy nhất không thể rủa thầm là mùi hương, bởi vì cô không ngửi được. Còn giới quý tộc được giáo dục ở tầng lớp đỉnh cao trong xã hội này, Hatsu đặc biệt chú trọng đến họ.

Thật ra những người bị cô rủa xét về mọi mặt đều rất được, vấn đề là ở chỗ chuyên nghành của bọn họ, học sinh xuất sắc còn giỏi hơn cả giáo sư ưu tú.Vì thế Kuran Kaname nhịn cười vô cùng vất vả.Ngày cứ trôi qua như vậy, kế hoạch của Kuran Kaname từng bước tiến về phía trước, trong bóng tối thế lực và thực lực của anh đều phát triển vô cùng nhanh chóng. Toàn bộ thành viên chủ chốt trong lớp ban đêm học viện Cross đều là người bên anh.

Vấn đề duy nhất hình như cũng chỉ có một điều, trước mặt các thành viên, Kuran Kaname không thể nói chuyện với Hatsu, rơi vào đường cùng, hai người chỉ có thể nói chuyện với nhau qua sách vở – đương nhiên là Kuran Kaname viết, còn Hatsu thì nói.Chữ viết của Kuran Kaname cũng tao nhã như bản thân anh vậy.[Hatsu ? Sao không nói gì nữa ?]

"Em không phải là cái rađio." Hatsu cau mũi. "Còn lâu mới cả ngày bô bô nhá."
[Nhưng vừa rồi em đang nói đến Monet và Picasso mà.] Kuran Kaname mỉm cười."Này, Aka, cậu không thấy Kaname-sama có gì đó hơi là lạ sao ?"
Aidou Hanabusa thấp giọng nói.Akatsuki Kain nhìn Kuran Kaname một cái : "Có gì là lạ ?"
"Anh ấy đang cười ! Kaname-sama đang cười đó !"
"Kaname-sama cũng không phải là mặt than, đương nhiên là biết cười."
"Nhưng mà....Không phải kiểu cười đó !"
"Cậu nói kiểu nào ?"
"Chính là kiểu đó đó !"

"..."[Hatsu? ]"Em vừa cảm nhận được."[Cái gì ?]"Lông vũ."[?]"Đồ vật em cần dùng để thực thể hóa."Trong con người màu nâu đỏ của Kuran Kaname hiện lên nét kinh ngạc, thiếu chút nữa anh đã bật thốt lên câu "Ở đâu".
"Ừm, Kaname. Những thứ đó...nhất định phải do em tự mình đi tìm mới được...Xin lỗi..."Lách cách.Chiếc bút trong tay Kuran Kaname bị bẻ gãy.Binh bang lách cách.Bàn thủy tinh vỡ tan.Binh bang lách cách.Đèn thủy tinh vỡ tan.Binh bang lách cách.Cửa thủy tinh vỡ tan.
Mọi người giật nảy mình, dưới ánh mắt kinh ngạc của bọn họ, Kuran Kaname cầm sách đi về phòng. Hatsu thở dài, cô theo sát phía sau anh.Cửa đóng lại. Đèn và cửa sổ thủy tinh trong phòng lập tức vỡ tan.Hatsu không biết phải làm sao, cô đi vài bước về phía Kuran Kaname đang lẳng lặng đứng đó, lại ngừng lại : "Kaname, đừng như vậy, bình tĩnh một chút...."

Kuran Kaname quay lại nhìn cô. Hatsu muốn vươn tay chạm vào anh, lại nghĩ ra mình không thể chạm vào người này, vì thế cô chỉ có thể khựng tay lại, nhẹ giọng nói : "Kaname...." Cô nhíu mày, đôi mắt xám xanh bắt đầu ảm đạm : "Em chưa bao giờ vi phạm lời hứa....Anh cũng biết mà, phải không ? Em chỉ là....thật đấy, những thứ đó chỉ có mình em mới tìm được. Hơn nữa, Kaname anh cũng không thể rời khỏi đây mà. Đừng giận nữa....nha ?"
"Cho nên anh chỉ có thể chờ em." Kuran Kaname lặng lẽ nói. "Mười năm ? Hai mươi năm ? Năm mươi năm ? Hay là một trăm năm ? Thậm chí mấy ngàn năm."

"Em...em cũng không biết phải mất bao lâu, nhưng Kaname...."
"Vậy có khác gì phản bội ?" Kuran Kaname khẽ nhếch môi. "Vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không chia ly ?" Giọng anh dịu dàng, nhưng ẩn sâu bên trong là châm chọc lạnh như băng."Kuran Kaname !"
"Hatsu, anh hy vọng em thực thể hóa. Nhưng đó là bởi vì anh muốn chạm vào em, anh muốn ôm em....Nếu như đó là phương pháp duy nhất khiến em vĩnh viễn ở lại bên anh."
"Kaname, em sẽ không rời khỏi đây." Hatsu dịu dàng nói "Em chỉ vắng mặt một thời gian ngắn thôi, rất nhanh sẽ quay trở lại."Kuran Kaname nhắm hai mắt lại : "Em ở nơi anh không thể nhìn thấy, nếu xảy ra chuyện gì...."Nếu xảy ra chuyện gì, nếu em không cẩn thận bị thương, nếu anh không còn được nhìn thấy nụ cười của em nữa, vậy anh phải làm sao ?"Không đâu, Kaname.
Sẽ không có chuyện đó. Nếu người nào có thể tổn thương tới em, em còn muốn gặp mặt người đó một lần ấy chứ." Hatsu xoắn xoắn tóc, lại trừng mắt nhìn.

Kuran Kaname trầm mặc.Hatsu nghiêng đầu cười nói: "【 Màu 】của anh thay đổi rồi này....Không tức giận nữa chứ ?"Kuran Kaname vuốt trán thở dài."Kaname....Đừng giận mà." Hatsu cau mũi "Nói mới nhớ, em phát hiện anh
càng ngày càng bá đạo, càng ngày càng chuyên chế, em vừa không phải là thú triệu hồi vừa không phải là thức thần, vì sao không thể rời khỏi đây chứ..."
"Bởi vì...." Kuran Kaname dừng lại trên đôi mắt xám xanh của cô, anh nhẹ giọng nói : "Anh không muốn em rời khỏi anh, Hatsu. Anh muốn em vĩnh viễn ở bên anh."Hatsu cào tóc, sau đó lại buông ra, cô mím môi nói :

"Không phải rời khỏi mà....Anh ngẫm lại xem, chỉ là mười mấy năm, nhiều nhất cũng vài thập niên, về sau chúng ta còn có mấy ngàn năm mấy vạn năm thậm chí mấy trăm vạn năm....Trước hố đen thời gian như vậy, chút châm nhỏ này có đáng gì, đúng không ?"
"..."
"Em sẽ viết thư về mà, thật đấy, đừng giận nha ?"
"..."
"Kaname..."
"..."
"Kaname-sama..."
"..."
"Em biết Kaname tốt với em nhất mà....Ứ ?"
"..."
"Đúng không ?"Kuran Kaname thở dài: "Anh không giận."Hatsu nhẹ nhàng thở ra, cười nói : "Vậy là tốt rồi."
"Khi nào em đi ?"
"Chuyện đó...đi ngay bây giờ cũng không thành vấn đề..." Hatsu trừng mắt nhìn : "Ôi,【 Màu 】thật khủng khiếp....Thật ra, ừm, đột nhiên em phát hiện có rất rất nhiều vấn đề ! Cho nên....Kaname anh nói xem ?"
"...Ba ngày sau hãy đi."

"Được, vậy ba ngày sau !" Hatsu gật gật đầu, lại nhíu mày "Không đúng, trình độ bá đạo của anh hình như càng ngày càng tăng lên theo cấp độ lũy thừa rồi đó...."Kuran Kaname cười nhẹ chăm chú nhìn cô : "Bởi vì Hatsu là người anh quý trọng nhất."Một khi mất đi, sẽ hoàn toàn không thể chịu nổi."Vậy...nguyện vọng của em, anh sẽ giúp em hoàn thành sao ?" Hatsu nhíu mày."Sẽ." Kuran Kaname gật đầu."Toàn bộ ?"

"Tất cả đều sẽ."Cho dù là chuyện anh không làm được, nhưng bởi vì là nguyện vọng của Hatsu, anh nhất định sẽ làm được."Như vậy, cười nhiều hơn đi."
Hatsu vươn tay đụng vào trán anh, mồ hôi lạnh dần dần chảy ra, cô lại làm như không thấy, vẫn cười dịu dàng nhìn anh : "Tuy rằng vẻ mặt Kaname rất bình tĩnh, nhưng thật ra luôn làm cho người ta cảm thấy bi thương. Cười nhiều hơn đi, chỉ có như vậy mới tìm được nhiều lý do để cười hơn. Đứa bé ngoan a, đứa bé ngoan, không cô đơn nha." Nụ cười của cô dần mang theo nét trẻ con tinh nghịch :

"Thật ra lúc đó em ở ngoài cửa sổ đã nghe thấy."Một chút ấm áp trên vầng trán dường như chậm rãi rơi xuống đáy lòng anh, ấm áp đến nỗi khiến người ta muốn rơi lệ."Hatsu..."
Kuran Kaname vươn tay như muốn đụng vào cô, lại nghĩ tới điều gì đó nên dừng lại : "Hatsu, nhanh thực thể hóa đi."Nếu như vậy, vào lúc này, anh có thể ôm em.Hai má trắng nõn của Hatsu hiện lên vài nét ửng đỏ, cô chậm rãi thu tay lại.Aidou Hanabusa ngồi bó gối vẽ vòng tròn trong góc tường : 

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ ? Kaname-sama đã ở trong phòng ba ngày rồi."
"Aidou, cậu đừng có trồng nấm trong hành lang nữa...." Akatsuki Kain thở dài."Là vì chúng ta làm sai chuyện gì sao ?" Souen Ruka nhíu mày nói.Takuma Ichijou mỉm cười: "Hẳn là không phải. Tôi đoán có lẽ Kaname-sama có việc riêng thôi..."

"Việc gì mà cần tránh trong phòng ba ngày chứ..." Touya Rima cắn từng miếng chocolate "Này, cho cậu."Shiki Senri dùng miệng nhận lấy miếng chocolate lớn cô ấy ném cho.Bỗng dưng, trong phòng vang lên những tiếng "binh bang lách cách".Tiếng động này rất quen thuộc....Ba ngày trước đã từng nghe."A !" Mắt Aidou Hanabusa lập tức sáng lên như bóng đèn "Lại có kho báu rồi !"

"Nhưng là ở trong phòng Kaname-sama..." Akatsuki Kain ở phía sau hắt cho cậu ta một chậu nước lạnh.Aidou Hanabusa lại ngồi xổm xuống tiếp tục vẽ vòng tròn.Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách.Bởi vì tiếng động thật sự quá lớn, ngay cả Hatsu cũng nghe thấy. Cô do dự trong chốc lát, thở dài một hơi, lại tiếp tục đi về phía trước.

——Nếu trở về, nói không chừng lại là ba ngày, có nên đi hay không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro