chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm thứ tư : Sự bắt đầu của Hatsu
Cái gọi là hoàng hôn, đơn giản chỉ là ánh nắng chiếu lên mặt biển. Nước biển vốn có màu xanh nhạt, nhưng xuất hiện dưới ánh chiều tà lại có những màu sắc khác nhau.
Màu đỏ, màu vàng, màu cam đậm, màu hồng phấn, màu tím nhạt hòa trộn với nhau trên bầu trời, những điểm giao nhau giữa chúng pha lẫn vô cùng tự nhiên, các màu sắc ấy giống như những dòng nước đang chảy trên bầu trời.

Dưới ánh hoàng hôn, một tòa thành thời trung cổ lẳng lặng sừng sững trên núi, ráng chiều tà khiến tòa thành này được bao bọc bởi một cảm giác thần bí.Nhiệt độ không khí từ từ hạ xuống, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi, mây đen u ám dần dần xâm chiếm ánh hoàng hôn.

Trong màn tuyết rơi, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy về phía trước, tiếng vó ngựa xen lẫn tiếng bánh xe lộc cộc. Người đánh xe ghì cương một cái, con ngựa nhanh chóng dừng lại, mũi phun ra một làn khói trắng.Cửa xe mở ra, một cô gái mặc váy trắng tao nhã bước xuống, sau khi xuống xe, cô lấy từ trong xe ngựa ra một chiếc vali màu trắng, đeo bao tay đen vào nhẹ nhàng đóng cửa lại. Xe ngựa phía sau lộc cộc đi xa, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía tòa kiến trúc kia. Ráng chiều tà chiếu xuống chiếc khóa kéo vali màu vàng, vừa vặn phản chiếu vào trong đôi mắt xanh xám của cô.

Mỗi lần tuyết rơi, nam thanh nữ tú học viện Cross đều cảm thấy vô cùng vui vẻ, vừa tan học sẽ vội vàng chạy ra ngoài chơi trò ném tuyết.Sau khi Cross Yuuki bị trúng cầu tuyết năm sáu lần, rốt cuộc còn sống đi tới văn phòng hiệu trưởng. Cô thở dài, vừa đẩy cửa ra vừa thấp giọng oán giận "Tại sao lại gọi mình đến giờ này chứ ?",.Sau đó, cô giật mình.Trong văn phòng thầy hiệu trưởng vẫn là bầu không khí không giống với tính cách chủ nhân của nó. Sau khi mở cửa ra, cô liếc mắt một cái, vẫn là chiếc bàn công tác thường xuyên bị hi sinh kia, văn kiện trên bàn cũng rất chỉnh tề – điều này chắc chắn là nhờ Yuuki thường đến đây giúp đỡ người cha ngốc nghếch đó. Trên mặt bàn là một chiếc đèn dầu nhỏ, một chiếc bút lông và một lọ mực nước. Sau bàn là một chiếc ghế da màu xanh, phía trên chiếc ghế là một bức tranh trừu tượng không ai biết tác giả đang vẽ gì. Hai bên bức tranh là hai chiếc cửa sổ gỗ, rèm cửa màu đỏ nhạt được vén lên phía trên. Bên trong phòng có bày một chiếc sô pha màu xanh, ở giữa là một chiếc trường kỉ làm bằng gỗ Lê Hoa. Bên cánh cửa có một chiếc vali màu trắng.

 Cross Kaien thân là hiệu trưởng đang ngồi trên ghế sô pha, mỉm cười đến là ngớ ngẩn (囧).Mọi thứ có vẻ giống như thường lệ.Sở dĩ nói "có vẻ", là bởi vì người đang ngồi ngay ngắn phía bên kia sô pha.Mái tóc bạc như ánh trăng kéo dài tới thắt lưng, ngay cả lông mi cong dài cũng là màu bạc, đôi mắt xanh xám mơ hồ dưới làn hơi hồng trà, chiếc mũi đáng yêu thon nhỏ, đôi môi anh đào hơi nhấp ngụm trà, bàn tay đeo găng màu đen duyên dáng đặt ly trà lại vào đĩa, rồi lại chậm rãi đặt nó xuống bàn. Chiếc váy màu trắng lẳng lặng trải dài từ sô pha xuống dưới đất, giống như một đóa hoa tuyết cao sang quý phái.

Cô gái trước mắt này nhiều nhất cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng lại đẹp tới độ làm cho người ta thấy khó tin."Đẹp...đẹp quá..." Cross Yuuki theo bản năng thì thào."Ừm, đây là con gái tôi Yuuki, rất đáng yêu phải không ?" Nâng gọng kính lên nheo mắt cười, Cross Kaien nói như thể đang hiến vật quý."À ? Thật sao ?" Cô gái nghe vậy hơi mở to hai mắt, cô lại nở nụ cười, nụ cười kia làm cho cô ấy có vẻ hơi trẻ con. Cô trực tiếp bỏ qua Cross Kaien đi tới trước mặt Cross Yuuki, cầm lấy hai tay cô bé : "Yuuki quả nhiên rất đáng yêu !""Ưm — ?" Cross Yuuki hơi kinh ngạc.Lẽ nào...cô ấy là người mình từng quen ?Cô gái hình như nhận ra được điều gì, lập tức buông hai tay Cross Yuuki ra : "À, thật xin lỗi...Tôi có thể gọi em là Yuuki không ?"Cross Yuuki lập tức gật đầu cười nói : "Đương...đương nhiên !"

"Cám ơn." Cô gái mỉm cười.Cross Kaien lại bắt đầu trồng nấm : "Không để ý tới mình, không để ý tới mình...Không ai để ý tới mình cả...."
"Ừm, hiệu trưởng anh nói rất đúng." Cô gái ngoái đầu nhìn về phía anh ta, mang theo một nụ cười như hoa nở mùa xuân, cô dùng một giọng điệu vô cùng dịu dàng nói ra những lời sau : "Yuuki đúng là vô cùng đáng yêu, hoàn toàn không giống loại người chuột chạy qua đường như anh."
"Chuột...chuột chạy qua đường ?!" Cross Kaien tuôn lệ : "Hatsu-chan cô quá đáng lắm !"Cross Yuuki nhìn bên này lại nhìn bên kia, rốt cuộc vẫn lên tiếng hỏi : "Ưm...chuyện đó...xin hỏi chị là....?"

"À, thiếu chút nữa đã quên tự giới thiệu rồi. Tôi là học sinh chuyển trường sắp nhập học tại đây Utashiro Hatsu, về sau xin chỉ giáo nhiều." Nói xong, hai tay cô gái chắp lại thành hình chữ thập, hơi nghiêng đầu cười, nụ cười ấy đẹp tới nỗi khiến người ta quên hết gió tuyết ngoài kia, chỉ cảm thấy đáy lòng thật ấm áp."Xin chỉ giáo nhiều hơn."
Cross Yuuki theo phản xạ có điều kiện lập tức cúi chào."Như vậy đi, về sau Hatsu sẽ là học sinh của lớp ban đêm." Cross Kaien nâng gọng kính, nghiêm mặt nói.

Cross Yuuki run lên – lớp ban đêm ? Cô gái này cũng là....Vampire ?"Có điều..." Cross Kaien nhìn về phía Utashiro Hatsu : "Hatsu-chan thật sự không muốn học trong lớp ban ngày sao ?"
Utashiro Hatsu mỉm cười lắc đầu : "Không muốn. Tuy rằng cũng rất thú vị, nhưng mà....tôi sẽ phát điên mất. Quá ồn ào.""Ồn ào ? Không thể nào ? Học viên học viện Cross chúng tôi rất ngoan ngoãn mà.""Mặc dù cũng có lúc rất hoạt bát..."

Nhớ lại trận ném tuyết kia, Cross Yuuki yên lặng bỏ thêm một câu."Phải. Bởi vì thính lực không còn được như trước, khả năng che chắn cũng giảm xuống nhiều, cho nên phải tu luyện lại một lần nữa mới được, nếu không thì chỉ có thể cả ngày đeo headphone nghe nhạc thôi."Cross Kaien và Cross Yuuki hai cha con tỏ vẻ nghe không hiểu."Như vậy đi, bọn họ cũng sắp dậy rồi."
Cross Kaien nhìn đồng hồ "Yuuki, con mang Hatsu-chan tới lớp học đi."Cross Yuuki kinh ngạc nói : "Dạ ? Nhưng lớp ban ngày còn một tiết học nữa mà ?"Cross Kaien còn kinh ngạc hơn cô : "Hả ? Còn tiết sao ?"

"Ài, hiệu trưởng, anh đúng là có trách nhiệm quá." Utashiro Hatsu cười nói.Vì thế Cross Kaien buồn bực."Hiệu trưởng à...." Cross Yuuki không còn sức để chán nản nữa.Cross Kaien phút chốc đã lấy lại tinh thân : "Không sao không sao ! Thế thì Yuuki con về đi học đi. Tuy rằng học viện rất lớn, nhưng ba ba tin tưởng việc đó không thành vấn đề với Hatsu, cô ấy nhất định có thể tự mình tìm được ! Cứ đi theo hướng đó là tìm được thôi ! OK !"

"Đừng nói những điều khiến bản thân cũng tự thấy vô trách nhiệm như vậy chứ..." Utashiro Hatsu lườm anh ta một cái, nhưng cô vẫn cúi đầu : "Đã làm phiền hai người rồi."Nói xong cô kéo theo chiếc va li màu trắng đi ra gần cửa. Trước khi đôi giày màu đen ấy bước ra ngoài, cô đột nhiên dừng lại, ngoái đầu nói với Yuuki : "Yuuki, sinh nhật của em là khi nào vậy ?"
"Sinh...sinh nhật ?" Cross Yuuki không hiểu : "Mười bảy tháng mười hai..."
"Vậy à...." Utashiro Hatsu cười nhẹ, cô quay đầu bước đi."Xin đợi chút !"Utashiro Hatsu dừng lại : "Có chuyện gì sao ?"
"Cái đó...Vì sao lại muốn hỏi sinh nhật của tôi ?"

"À." Utashiro Hatsu cười nói : "Em chưa từng nghe thấy điều này sao ? Để người khác biết tên, chẳng khác nào đã bị nắm giữ linh hồn, để người khác biết được sinh nhật, chẳng khác nào đã bị nắm giữ quá khứ và tương lai.
Bởi vì tôi...rất thích tuyết (Yuuki), cho nên muốn nhìn xem, trong tương lai, tuyết (Yuuki) có đổi màu hay không ?"Cross Kaien và Cross Yuuki đều giật mình.Lạch cạch.Cửa đóng lại. Tiếng kéo va li dần dần đi xa....Ký túc xá lớp ban đêm học viện Cross.
Mọi thứ có vẻ giống như thường lệ.Trong đại sảnh ký túc xá, sáu người đứng đầu lớp ban đêm đang đợi đến lúc đi học."Ài, chán quá chán quá chán quá..." Aidou Hanabusa thở dài, ánh mắt liếc lên tầng trên.

Akatsuki Kain nói toạc ra luôn : "Aidou, cậu chán vì không nhìn thấy ký túc xá trưởng chứ gì..."
"Đó là điều đương nhiên." Aidou Hanabusa nhảy dựng lên : "Đã không còn sớm rồi, vì sao ký túc xá trưởng vẫn chưa xuống chứ !"Souen Ruka lạnh lùng nhìn cậu ta : "Kaname-sama thích xuống khi nào thì xuống khi ấy, không tới phiên cậu quản."
"Chẳng lẽ lại nhận được "vật kia" ?" Takuma Ichijou cười làm hào quang bắn ra bốn phía.Aidou Hanabusa mờ mịt : "Vật kia ?""Cậu nói là con chim giấy đó ?" Akatsuki Kain hiểu ra.Touya Rima cắn một miếng chocolate lớn : "Cái con chim giấy gấp giống que Pocky ấy hả ?....Senri, ăn."

"Đúng vậy." Souen Ruka còn thật sự phân tích "Kaname-sama chỉ cần vừa nhận được thứ đó sẽ vô cùng vui vẻ.""Chẳng lẽ là thư tình ?" Takuma Ichijou mỉm cười."Gì gì gì —-?!" Aidou Hanabusa phát điên : "Sớm biết vậy tôi cũng viết thư tình cho ký túc xá trưởng rồi ! Thế mà lại bị người ta đoạt trước...Không thể tha thứ !"
Trong phòng tầng hai, nơi này cách ly mọi âm thanh tầng dưới.Trên bàn là một phong thư màu xanh có nếp gấp, một chiếc lá ngô đồng màu vàng và một bó hoa oải hương nhỏ. Ánh đèn dịu nhẹ khiến bó hoa oải hương hiện lên một màu tím nhàn nhạt, mùi hương độc đáo chậm rãi lan tỏa trong không khí.

Chữ trên thư bị viết hơi méo mó, nhìn qua rất đáng yêu, có vẻ như người viết thư muốn làm khó người đọc. Mặc dù những hàng chữ này được viết rất mờ nhưng dưới ngọn đèn vẫn có thể nhìn thấy rõ chúng. Nét bút của người này khá hoa mỹ, làm cho người ta có thể liên tưởng tới một vùng quê rộng lớn với những cánh đồng hoa oải hương tím nhạt, tự do mà lãng mạn, giống như một giấc mơ xa xôi và bí ẩn.

"Kaname :Anh biết không ? Ở chỗ này hoa oải hương mọc thành từng cánh đồng, vô cùng đẹp mắt, hy vọng khi gửi đến chỗ anh nó vẫn còn sót lại một chút mùi hương. Còn chiếc lá ngô đồng kia là em "gặp được" trên đại lộ Champs Elysees, tặng cho anh làm kẹp sách, em đã xử lý qua rồi nên nó sẽ không khô đâu.
Nói mới nhớ, nghe nói ngâm lá trong nước cho tới khi lớp biểu bì bị vỡ nát, sau đó dùng một chiếc bàn chải nhỏ chải đi những lớp lá hỏng này sẽ thấy được những đường gân lá màu bạc, rất giống mạng nhện, tóm lại là rất được đó.

Em đã làm thử, nhưng vì quá mỏng manh nên không dám đưa cho anh, chờ em về sẽ cho anh xem. Kaname có thể bảo Seiren giúp anh làm vậy với chiếc lá ngô đồng này cũng được, đương nhiên nếu anh không muốn cũng OK thôi.
Tình huống thu thập bên này vẫn rất thuận lợi, chỉ có điều đôi khi sẽ gặp phải những loại người phiền phức, nhất là đàn ông Pháp lại lãng mạn đến mức quá đáng....À, có điều em sẽ không "đổ" trước họ đâu,

Kaname anh nhất định phải tin tưởng em nha. (cho nên làm ơn đừng có bỏ thêm mảnh thủy tinh vào thư gửi lại được không....Kaname cũng không muốn em bị đứt tay đâu mà ? Đúng không ?)Mấy năm nay em không thể trở về đón sinh nhật cùng Kaname được, thật xin lỗi. Có điều nói mới nhớ, quà sinh nhật ba năm trước chắc anh vẫn còn giữ chứ ?
Em vất vả lắm mới nghiên cứu ra hộp nhạc ghi lại giọng nói của mình, nếu lúc về em mà phát hiện hộp nhạc kia bị hỏng rồi em sẽ tức giận đấy —cười cái gì, em biết anh đang cười ! Nói cho anh biết Kuran Kaname, em nói thật đấy !Đúng rồi, lần trước chúng ta nói về《 Mona Lysa 》,
nửa đêm em đã xem qua rồi, là em thắng nha, cho nên Kaname lại nợ em một bài hát rồi....Tuy rằng khi anh hát nạn nhân lại là em...o(╯□╰)oTuy rằng kế hoạch rất thuận lợi, nhưng Kaname nhất định phải cẩn thận nha, không cẩn thận sẽ làm bị thương đến bản thân đó.

Còn nữa, lần trước em đã nói, những đồ em tìm được hình như có một chút tác dụng phụ kì lạ, nhưng anh không cần lo đâu. Bởi vì em là chính mình, không phải mang theo trí nhớ kiếp trước hay từ không gian khác đến, có lẽ sau khi thu thập xong, rất nhiều chuyện em không nhớ cũng sẽ trở nên rõ ràng.Như vậy đi, em phải xuất phát rồi. Kaname anh phải ngoan ngoãn nha. Chúc anh mạnh khỏe & kế hoạch thuận lợiThân.

P. S: Xét thấy anh đã nhắc đến 109 lần câu "sinh nhật anh em cũng không về", em định tặng anh một món quà vô cùng lớn. Có lẽ ngay hôm nhận được bức thư này, anh sẽ nhận được món quà đó. Ngoan ngoãn chờ mong đi.Lại

P. S: Đừng bỏ mảnh thủy tinh vào nữa, làm ơn đi, Kaname.Lại lại

P.S: Cái hộp nhạc kia anh phải bảo quản thật tốt nha...Bởi vì đó là thứ em đã thu tới rát cả họng đấy.Chữ ký là nét chữ thanh tú – Hatsu.Kuran Kaname cười cười, anh muốn đọc lại một lần nữa, nhưng lại ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, thấy đã sắp muộn giờ, anh đành bỏ thư vào ngăn kéo, xếp chiếc lá ngô đồng và bó oải hương kia lên trên xếp thư.

Đóng ngăn kéo lên, anh mở cửa phòng ra."Kaname-sama." Seiren khom mình hành lễ."Ừ." Anh thản nhiên đáp lời, đi xuống lầu.Aidou Hanabusa và Souen Ruka là hai người phát hiện ra Kuran Kaname sớm nhất. So với bọn họ,
Takuma Ichijou và Akatsuki Kain có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Bình tĩnh nhất vẫn là Touya Rima và Shiki Senri, một người ngồi ngẩn người trên sô pha, một người đang cắn chocolate, cầm trên tay quyển album chậm rãi đi về phía cầu thang.Một bức ảnh đột nhiên rơi ra khỏi quyển album, đáp xuống mặt đất."Người này là...?"

Ngón tay thon dài dừng lại trên cô gái đứng bên cạnh Touya Rima."A, người này ?" Touya Rima cúi đầu nhìn bức ảnh : "Hôm trước khi tôi và Senri đi công tác thì gặp được cô ấy, không biết cô ấy dùng cách nào mà sửa được chiếc ô của tôi, lại rất thân thiện. Thợ chụp ảnh nói chúng tôi đứng cạnh nhau tương phản đến đáng yêu nên đã chụp lại."

Souen Ruka hỏi: "Là người ngài quen sao, Kaname-sama ?"Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách.Lại vỡ.Takuma Ichijou nghĩ, hiệu trưởng có lẽ sẽ vừa khóc vừa oán giận lớp ban đêm lãng phí mất.Aidou Hanabusa rất muốn đi nhặt kho báu cũng không dám động đậy, cậu ta oán thầm trong lòng : Ai nói tâm trạng Kaname-sama sẽ tốt lên sau khi nhận được con chim giấy chết tiệt kia chứ ! Gạt người !

Nhưng đúng lúc này, cửa lớn chậm rãi mở ra. Một con bướm hoa văn tím xanh lặng lẽ bay vào dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người.Sau đó, là một cô gái tóc bạc kéo theo chiếc vali màu trắng.Con bướm vỗ cánh trong không trung vài cái, bỗng dưng biến thành một chiếc khăn tay, mềm mại rơi xuống lòng bàn tay cô gái.Cô gái mỉm cười, trong đôi mắt xanh xám ấy là một bầu trời bình yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro