chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm thứ năm : Bầu trời sâu thẳm
Ánh hoàng hôn chậm rãi hiện lên phía sau cô gái ấy, làn da cô trắng nõn, trong đôi mắt xanh xám là một ánh sáng trong trẻo, dưới mặt đất là cái bóng duyên dáng."May là không nghe tên kia nói lung tung, vốn dĩ không phải hướng đó."
 

Cô gái thì thào tự nói, sau đó cô nhìn quét một vòng, chậm rãi nở nụ cười : "Chào mọi người, tôi là Utashiro Hatsu, từ hôm nay trở đi sẽ chuyển vào học tại lớp ban đêm, sau này xin nhờ mọi người giúp đỡ nhiều."Giọng cô vừa dịu dàng vừa dễ nghe.Giống như âm thanh đẹp nhất ngay cả trong mơ cũng không thể xuất hiện.

Aidou Hanabusa là người đầu tiên lên tiếng : "Này, cô là con người đúng không ?"
"Không phải." Cô gái mỉm cười lắc đầu.Souen Ruka đánh giá cô : "Cô cũng không phải Vampire."
"Ừ. Đúng là không phải." Cô gái gật đầu."Vậy cô rốt cuộc là cái gì ?" Aidou Hanabusa nhíu mày.Cô gái nghiêng đầu, vẻ mặt như đang tự hỏi : "Ai biết. Thật ra tôi cũng đang nghiên cứu vấn đề này....có thể tôi là u linh xuyên qua thời gian đi vào thế giới này."

Câu nói này hiển nhiên không ai tin.Nhưng trong thái độ của cô lại có một sự kiêu ngạo vô cùng tự nhiên.Takuma Ichijou ho nhẹ hai tiếng, cười nói : "Utashiro-san, tôi là ký túc xá phó Takuma Ichijou. Phòng của cô ở bên trái phòng ký túc xá trưởng, đồng phục đã được đặt trên giường. Cô hãy mau chóng sắp xếp hành lý và thay đồng phục đi, cũng sắp đến giờ lên lớp rồi."
"Này, vì sao kẻ kì lạ này lại được ở bên cạnh phòng ký túc xá trưởng chứ ?" Aidou Hanabusa.Takuma Ichijou cười như hoa nở mùa xuân : "Bởi vì chỉ còn lại một căn phòng đó."
"Tôi hiểu rồi. Cám ơn, Ichijou-san."Cô gái không để ý tới đối thoại của bọn họ và ánh mắt đánh giá của những người khác, cô hơi cúi đầu, sau đó chậm rãi đi đến trước cầu thàng, đôi mắt xanh xám hiện lên ý cười giảo hoạt nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu đỏ của Kuran Kaname : 

"Kaname-sama, tôi là người được ủy thác đến tặng quà."
"Seiren." Kuran Kaname gọi một tiếng, anh xoay người bước lên lầu. Utashiro Hatsu mỉm cười đi theo. Seiren kéo theo chiếc vali màu trắng đi lên cùng bọn họ."Đặt vali đó vào phòng cô ấy."
"Vâng."Utashiro Hatsu quay đầu nhìn Kuran Kaname vừa đóng chặt cửa, sau đó anh xoay người chậm rãi đi về phía cô, khi cách cô còn khoảng ba bốn bước thì dừng lại."Kaname-sama." Utashiro Hatsu lấy tay xoắn xoắn đuôi tóc : "Đưa một cô gái tới phòng mình rồi đóng cửa lại không phải là hành vi một quý ông nên làm đâu."Kuran Kaname trầm mặc một lát, hỏi cô : "Quà đâu ?"

Utashiro Hatsu cười chỉ chỉ mình : "Surprise."
"Đã...thực thể hóa rồi ?" Kuran Kaname thản nhiên nói.Hình như anh ấy không để tâm lắm. Utashiori Hatsu cười nói trong lòng."Ai biết....Nếu muốn biết, tự tay chạm vào không phải là hơn sao."Kuran Kaname không hề động tay.Vì thế Utashiro Hatsu cau cau mũi, cô chậm rãi vươn tay, cười yếu ớt nói : "Muốn viết lại một lần nữa sao ?"

Trong phút chốc, trời đất thay đổi.Kuran Kaname nắm chặt tay cô, một tay anh kéo cô vào lòng.Ấm áp, mềm mại, cơ thể này có mùi hoa tường vi thoang thoảng.Kuran Kaname ôm lấy cô, anh ôm thật chặt, giống như vĩnh viễn sẽ không buông ra.Utashiro Hatsu vươn tay, bàn tay cô ngập ngừng trong không trung vài giây, rốt cuộc vẫn ôm lấy lưng anh.

Thật ra anh vẫn rất sợ hãi.Sợ bọn họ gặp nhau chẳng qua chỉ là một ảo giác, sợ đây chỉ là một giấc mơ, sợ đột nhiên có một ngày không nhận được thư của cô nữa, sợ sẽ không được nhìn thấy nụ cười của cô, sợ sau khi tỉnh lại, vẫn chỉ có một mình anh ở đây.Anh sợ mất cô. Anh sợ đến chết, sợ đây không phải là sự thật.Nhưng đây đúng là sự thật rồi.Anh có thể nhìn thấy cô, có thể ôm cô, có thể nhìn thấy cô cười, có thể nghe thấy giọng cô, có thể ngửi được mùi hương của cô.Rốt cuộc anh cũng tìm được cô về rồi.Utashiro Hatsu một tay ôm thắt lưng anh, một tay vuốt ve cổ anh, cô từ từ nhắm hai mắt lại nhẹ giọng nói : "Em về rồi, Kaname."

Kuran Kaname càng ôm chặt cô hơn, giọng nói dịu dàng ban đầu của anh đã dần có chút mơ hồ : "Mừng em trở về, Hatsu."Thật ra yêu là gì ?Sau khi tìm về những mảnh vỡ ký ức đó, Utashiro Hatsu từng không ngừng tự hỏi bản thân, giữa Kuran Kaname và Utashiro Hatsu, thật sự là yêu sao ? Thật sự...là yêu sao ? Hay là, chỉ như cảm giác tìm thấy đồng bạn giữa nỗi cô đơn ?Ẩn sâu dưới nụ cười vô tư lự kia của cô không phải chưa từng có chút băn khoăn nào.Nhưng cô vẫn trở về. Bởi vì cô muốn tin anh. Bởi vì bọn họ đã từng hứa với nhau.

Bởi vì cô là Utashiro Hatsu, còn anh là...Kuran Kaname.Thế nên, cuối cùng cô cũng hiểu ra rồi. Phải, đây là tình yêu.Kuran Kaname và Utashiro Hatsu.Vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không chia ly.Xuyên qua dòng thời gian như nước lũ, lời hứa ấy khắc sâu vào đáy lòng hai người họ.Cho dù trên đó có phủ bao nhiêu bụi bặm, một khắc khi cô gặp lại người kia lời hứa ấy cũng sẽ tỏa sáng rực rỡ."Kaname..." Một lát sau, Utashiro Hatsu nhẹ nhàng lên tiếng.Kuran Kaname từ từ nhắm hai mắt lại, anh chậm rãi vuốt ve mái tóc dài màu bạc của cô : "Ừ ?"

"Em...đã nói rồi đúng không, em muốn xóa sạch những màu sắc hỗn loạn kia đi, vẽ lên bức tranh của chính mình." Cô vùi mặt trong lòng anh, anh không thấy rõ nét mặt cô, chi nghe thấy giọng nói dịu dàng mềm mại cô vang lên như rót từng chút một vào tim "Lúc đó em nói, tuy rằng Kaname rất tuấn tú, nhưng mà....em không biết phong cảnh trên bức tranh của mình, có phù hợp với Kaname hay không."Kuran Kaname siết chặt hai tay, mũi hít nhẹ mùi thơm trên tóc cô : "Ừ."

"Em...đã suy nghĩ rất lâu."
"Ừ."
"Kaname rất đẹp trai, Kaname rất dịu dàng, cũng thông minh, biết cách chăm sóc người khác...Mặc dù có lúc anh hơi bá đạo và chuyên chế, , tuy rằng anh hát chẳng hay gì cả, tuy rằng luôn thích làm vỡ thủy tinh ...Nhưng mà, Kaname là một người vô cùng tốt."
"..."

"Kaname, em nói rồi, người cho dù tốt thế nào cũng không thể phù hợp với tất cả các loại phong cảnh, cho nên..." Giọng Utashiro Hatsu dần dần nhỏ lại.Lặng im thật lâu, Kuran Kaname mới thấp giọng hỏi cô : "Cho...nên ?"Cửa sổ thủy tinh trong phòng bắt đầu rung lên.Bả vai yếu gầy của Utashiro Hatsu cũng hơi run rẩy.Hatsu, em khóc sao ?Là anh...làm em khóc sao ?Là anh làm em mất đi nụ cười sao ?"Xin lỗi em...Hatsu, anh..."
Nhưng anh không muốn buông tay.Làm sao bây giờ, Hatsu ? Anh thật sự...cho dù ra sao cũng không muốn buông tay.Không muốn buông em ra."Cho dù là ai cũng sẽ....không cách nào phù hợp với mọi loại phong cảnh." Utashiro Hatsu lại lặp lại một lần nữa.Giọng cô run lên."Nhưng mà, Kaname..."

Utashiro Hatsu ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt xanh xám phát sáng rực rỡ, giống như ngôi sao băng sáng nhất trên đời, trong nụ cười ấm áp kia còn mang theo vài phần giảo hoạt : "Em đột nhiên lại phát hiện vì Kaname quá đẹp, cho nên đã phù hợp với toàn bộ bức tranh của em."Cửa thủy tinh rốt cuộc cũng may mắn thoát khỏi vận mệnh bị vỡ tan."Hatsu..." Kuran Kaname hoàn toàn giật mình.Utashiro Hatsu bày ra vẻ mặt "đừng đánh em" : "Xin lỗi...Bởi vì phản ứng của Kaname làm em rất vui, thật sự là rất vui nên..." 

Nên mới đùa thêm một chút.Vẻ kinh ngạc trên mặt Kuran Kaname tán đi, trở lại khuôn mặt không chút thay đổi.Nhưng trong mắt anh rõ ràng là ý cười dịu dàng và vui mừng."Xin lỗi, Kaname..." Utashiro Hatsu nháy mắt mấy cái, cô thoáng kiễng chân hôn lên mặt anh một cái : "Coi như đền bù. Đừng giận nữa, được không ? Nha ?""Không được." Kuran Kaname thản nhiên nói.Đáng ghét. Utashiro Hatsu nhăn mặt cau mũi : "Vậy Kaname muốn thế nào ?""Thế này." Kuran Kaname thuận thế đẩy ngã cô lên giường, hai tay đặt hai bên đầu cô, anh từ trên cao nhìn xuống đôi mắt xanh xám của cô.

Oa...Hậu quả hình như rất nghiêm trọng, sớm biết vậy đã không đùa rồi, Utashiro Hatsu oán thầm.Ánh mắt anh nóng rực, Utashiro Hatsu bỗng đỏ mặt, cô không tự chủ được hơi quay mặt sang hướng khác, đôi môi đã lập tức bị chiếm lấy.Truy đuổi. Triền miên. Ấm áp. Ướt át.Lông mi cô rung động, sắc mặt ửng đỏ, giống như người con gái đẹp nhất mà ngay cả trong mơ anh cũng không gặp được.Nhưng không. Anh gặp được cô rồi, ngay trong hiện thực này.Xuyên qua dòng thời gian như nước lũ, xuyên qua không gian hỗn độn lần lượt đổi thay, anh gặp được cô.Chính trong nháy mắt đó, cây hoa tường vi quấn quanh trái tim ấy lại một lần nữa nở rộ, tỏa hương thơm ngát.Anh gặp cô. 

Anh bắt được cô.Anh sẽ không buông tay. Anh sẽ không buông tay nữa.Cánh cửa đột nhiên bị người nào đó gõ."Kaname-sama, Kaname-sama....Sắp đến giờ đi học rồi...Kaname-sama ?"Kuran Kaname lùi lại một chút.Utashiro Hatsu nhịn không được nhẹ giọng nở nụ cười."Này....xảo quyệt quá đấy, mau dừng tay....phải đến lớp rồi..." Một phút đồng hồ sau, Utashiro Hatsu dùng sức đẩy anh ra : "Thật là, phải đến lớp rồi ! Là buổi học đầu tiên của em tại học viện này đó !Chàng trai u buồn Kuran Kaname vẻ mặt rất vô tội.Utashiro Hatsu tức giận, cô thở dài, lấy tay chạm nhẹ vào môi, sau đó cô mở cửa ra lướt qua Seiren đi ra ngoài.Nhìn theo bóng lưng cô, Kuran Kaname thấp giọng cười ngồi xuống giường, anh cầm lấy quyển sách trên đầu giường, lại nằm xuống chờ cô thay đồng phục xong, trở mình qua trở mình lại, thỉnh thoảng còn nở nụ cười, vừa cười vừa vỗ vỗ giường.

"Kaname-sama...." Seiren cứng đờ.—— Kaname-sama...bị hâm rồi ?Thật ra suy nghĩ này không chỉ Seiren mới có.Nói đúng ra, dường như toàn bộ lớp ban đêm mọi người đều có.Hatsu thay đồng phục xong mới bước ra ngoài cầu thang. Áo sơ mi dài màu trắng, viền kẻ đen tuyền chạy dọc tay áo, váy ngắn màu trắng, giày da màu đen với tất cao đến đầu gối, mái tóc dài màu bạc, đôi mắt xanh xám.Ngay cả những người khó tính nhất cũng không thể phủ nhận cô gái này rất đẹp.Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô bình thản đi từng bước một xuống cầu thang, dáng lưng thẳng thắn, tay phải cầm một cuốn sách dày, tư thế đi tao nhã.

Sau khi sự kinh ngạc lúc mới gặp tan đi, ai cũng không thể phủ nhận, đó là một cô gái cao quý và xinh đẹp.Nét mặt Aidou Hananbusa vẫn cảm thấy khó chịu vì câu nói "tôi đang nghiên cứu xem rốt cuộc bản thân là thứ gì" cũng không tự chủ giãn ra — Thế giới to lớn, không chuyện gì là không thể xảy ra, có lẽ....đó là sự thật ?Kuran Kaname chậm rãi vươn tay, dịu dàng mỉm cười : "Hatsu."Utashiro Kaname chậm rãi vươn tay đưa cho anh nắm, cô dịu dàng đi bên anh.Cơn tức của Aidou Hanabusa lại ứa ra – vô nghĩa ! Chuyện đó làm sao có thể ? Lời cô ta nói chắc chắn là giả !Souen Ruka tiến lên từng bước : "...Kaname-sama."Kuran Kaname thản nhiên quay đầu.Souen Ruka mấp máy môi như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chỉ im lặng.

Utashiro Hatsu cũng quay đầu lại, cô liếc mắt một cái, lại cười nhạt, rất vô tình dời ánh mắt.Kuran Kaname quay đầu lại, anh nắm tay Utashiro Hatsu đi ra ngoài cửa ký túc xá."Mắt nhìn người của em quả nhiên rất chuẩn. Kaname, anh nam nữ đều diệt sạch à." Khi đi trên đường, Utashiro Hatsu dùng âm lượng chỉ hai người bọn họ nghe thấy nói : "【 Màu 】của đứa bé kia vẫn sáng ngời như năm đó, có điều bây giờ trong 【 màu 】của cậu ta đã có chút 【 ghen tị 】rồi."

"Hatsu đã có biện pháp thoát khỏi công tước Duke và nữ sĩ Sophie rồi hả ?" Kuran Kaname thấp giọng nói.Utashiro Hatsu cau mũi : "Đừng nói đến hai tên biến thái kia nữa. Lần sau gặp lại em nhất định sẽ ném bọn họ vào bệnh viện tâm thần."Kuran Kaname cười cười, hai người dừng lại trước cửa ký túc xá.Ngoài cửa là kỷ luật viên đang liều mạng duy trì tác phong và trật tự – Cross Yuuki.Cách cửa cũng có thể nghe thấy một đống nữ sinh đang thét chói tai bên ngoài : "Senpai, mau ra đây đi ~~~!"Cross Yuuki dùng hết sức mạnh toàn thân mới lôi được các cô gái này quay về : "Không được !"

"Hatsu ?" Kuran Kaname nghiêng đầu nhìn cô, Utashiro Hatsu cau mày miễn cưỡng cười : "Ồn ào quá."

"Ồn ào...." Ồn ào đến độ đó sao ?Utashiro Hatsu xoa xoa mồ hôi lạnh trên thái dương : "Chuyện đó à, không phải em có thể nghe được tiếng lòng của con người sao ? Trước kia còn có thể dùng ý niệm để che chắn, chỉ là sau khi thực thể hóa không biết vì sao lại không làm được nữa.... Thế mới nói, tại sao các cô ấy thét chói tai ra bên ngoài rồi còn muốn thét trong lòng nữa ? Có sức sống là chuyện tốt, nhưng đừng nhiệt tình quá chứ !"Cửa chậm rãi mở ra.Cross Yuki uể oải tới mức muốn đâm đầu vào đậu hủ – lại không cản được rồi !"Thế thì, Hatsu hãy dùng trái tim nghe anh nói thôi." Kuran Kaname nắm tay cô đi ra khỏi cửa : "Chỉ nghe một mình anh nói."Utashiro Hatsu cố gắng chống đỡ "ừ" một tiếng."A đẹp trai quá !"

"Hanabusa-senpai ! Hanabusa-senpai !!"

"Aka...Akatsuki-senpai !"
"Ruka !"
"Senpai đằng trước ! Nhìn tới đây đi mà ! Senpai đằng trước !"
"A, Rima đáng yêu quá !"
"Senri cực giỏi !"
"A...Đó là ai ?"
"Đẹp thật..."

"Còn lâu mới đẹp ! Chả đẹp chút nào ! Dựa vào cái gì mà cô ta được đứng bên cạnh Kuran-senpai !"Rốt cuộc cũng yên tĩnh.Utashiro Hatsu lau mồ hôi, cô thở ra một hơi, lại nở nụ cười : "Con gái à, đúng là một sinh vật khẩu thị tâm phi."Kuran Kaname mỉm cười liếc cô một cái."Đúng đấy." Utashiro Hatsu nháy mắt mấy cái : "Em cũng vậy."Trong phòng học, các Vampire mặc đồng phục ngồi phân tán trong lớp học,

hoặc ngáp hoặc nói chuyện phiếm hoặc ngủ, điểm giống nhau duy nhất giữa họ là không ai thèm nghe thầy giáo đang giảng cái gì.Kuran Kaname ngồi trên ghế sô pha ra vẻ như đang đọc sách, Takuma Ichijou dựa vào vách tường đứng bên cạnh anh. Utashiro Hatsu ngồi trước mặt anh nhíu mày, cô rướn người về phía sau, giành lấy tấm ảnh chụp trong tay anh.Tổng cộng có hai tấm.Một là tấm ảnh chụp chung của cô và Touya Rima.Một tấm khác....cửa sổ ?

Utashiro Hatsu cau mày quan sát một lát, nhẹ giọng hỏi : "Chẳng lẽ là....chụp lúc đó ?Cho nên mới không chụp được gì hết ?Kuran Kaname với tay lấy tấm ảnh về, nhét vào trong sách.Thì ra đây là một trong những nhược điểm của Kaname, Utashiro Hatsu chậm rãi đung đưa hai chân nghĩ, có điều nếu không phải là bí mật nữa thì cũng không thể xem là nhược điểm.Thế mới nói...."Đáng yêu lắm, Kaname."

Utashiro Hatsu nâng má cười nói.Kuran Kaname liếc cô một cái, trên gương mặt kia dường như hiện lên vài nét ửng đỏ, anh lại cụp mắt xuống, thật sự giống như đang đọc sách vây.May là không có "quỷ" dám nhìn qua, nếu không chẳng phải sẽ bị hù chết sao ? — Utashiro Hatsu đảo mắt nhìn, sau khi cảm giác được tầm mắt phía sau, cô lại nhíu mày — Ồ, đúng là có "quỷ" sẽ tức chết rồi.Hừm, đúng là thú vị.Takuma Ichijou nhìn thấy nụ cười ấm áp dịu dàng của cô, tự dưng cảm thấy hơi ớn lạn
h

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro