chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm thứ sáu : Thân phận
Không muốn Kuran Kaname và Utashiro Hatsu ở chung có cả tá người, nam nữ đều có, bọn họ còn lập hẳn một hội tên là "liên minh ngày đêm", đây chính là lần thống nhất ý kiến đầu tiên giữa hai khối.Có điều, loại chuyện này tất nhiên không thể tạo ra ảnh hưởng gì.

Vì thế bắt đầu chậm rãi xuất hiện tình huống tranh luận không ngừng giữa "hội ủng hộ Kaname-sama" và "hội ủng hộ Hatsu-sama", ngẫu nhiên "hội ủng hộ Kaname Hatsu" cũng sẽ gia nhập chiến tranh.Mỗi lần Utashiro Hatsu nhìn thấy tờ báo trường đều sẽ cười gần chết, mặc dù Kuran Kaname không hiểu lý do vì sao cô lại cười vui vẻ như vậy, nhưng vì có thể nhìn thấy nụ cười của cô thật không tồi nên anh cũng không nói gì thêm.

Từng ngày một trôi qua, không khí trong ký túc xá ban đêm cũng chậm rãi thay đổi.Bởi vì Kuran Kaname thay đổi, cùng với sự tồn tại của Utashiro Hatsu."Đột kích kiểm tra ký túc xá ?"Thì ra là thế, vất vả cho cô rồi, Seiren." Kuran Kaname mặc một chiếc áo sơ mi xám gật đầu với Seiren.Souen Ruka mặc váy ngủ hồng nhạt bên ngoài khoác một chiếc áo choàng bất mãn nói : "Đúng là ! Hành vi của tên hiệu trưởng kia thật khó hiểu."

"Lại chẳng tìm thấy thứ gì đâu, cứ kệ đi." Shiki Senri ngửa đầu nói.Vừa nghe thấy những lời này, Akatsuki Kain ngay cả cúc áo còn chưa cài xong bắt đầu trầm tư."Đúng vậy." Một nửa lớp ban đêm bị gọi dậy trong đó có Takuma Ichijou nâng chén trà cười nói : "Đúng là chỉ có loại tập kích ban đêm này mới kiểm nghiệm ra tác phong bình thường của chúng ta mà thôi."Shiki Senri nhìn anh ta: "Ichijou-san, quần lót anh vứt trên giường hình như còn chưa cất vào đâu."

"Hả..." Sau khi sợ run một lát, Takuma Ichijou lại lập tức cười khanh khách : "Không sao, đó là cái quần may từ tơ lụa cao cấp nhất, dùng trong trường hợp nào cũng không thấy mất mặt."Utashiro Hatsu ngồi ghé vào tay vịn ghế sô pha nhắm mắt lại lầm bầm : "Tôi cảm thấy chỉ cần là quần lót đã đủ mất mặt rồi, mặc kệ là ai dùng cái gì may ra."
"Ở đâu cơ...." Souen Ruka theo vào.Akatsuki Kain bước tới gần Aidou Hanabusa đang ngáp nói : "Tới đây một lát được không, Aidou ?"

"Buồn ngủ không ?" Kuran Kaname vuốt nhẹ tóc Utashiro Hatsu, anh dịu dàng hỏi.Utashiro Hatsu thở dài một hơi, cô ngồi xuống tựa lưng vào ghế, xoa xoa mắt nói : "Nói không buồn ngủ nhất định là giả...Kaname, anh vẫn đang quan sát Kain sao ?" Cô đè thấp giọng "...Từ bỏ đi, Kaname. Nếu không anh sẽ biến thành một thứ kỳ lạ mất." Cô nghiêng đầu cười : "Em vẫn thích Kaname bây giờ hơn."Cho dù anh còn chưa nhớ ra."Từ bỏ đi, Aidou."
Cùng lúc đó, Akatsuki Kain cũng vây Aidou Hanabusa trong hai cánh tay mình.Cho dù cậu còn chưa phát hiện ra."Gì cơ ?" Aidou Hanabusa không hiểu hỏi.Akatsuki Kain trầm mặc quay đầu lại, lấy ánh mắt ý bảo : "Nhiều thứ rách nát vứt ở đây như vậy, khá áp lực đấy."Nhìn theo tầm mắt anh ta, là mảnh thủy tinh, trụ đèn thủy tinh, đĩa ăn, bút gẫy, ly cốc vỡ nát..."Sao lại gọi chúng là đồ rách nát ?"

Aidou Hanabusa vô cùng khí thế chống nạnh nói, ngữ khí của cậu ta bắt đầu trở nên sùng kính : "Khi ký túc xá trưởng sử dụng năng lực không ai bì kịp của anh ấy, những vật hi sinh này đều trở thành kho báu có giá trị.""Ngay cả đĩa ăn cũng....Aidou, nếu những thứ này bị ký túc xá trưởng biết được..."
Aidou Hanabusa đoạt lại cái đĩa trong tay Akatsuki Kain : "Tôi tôn kính anh ấy mới thu thập những thứ này ! A...Chẳng lẽ cậu cũng muốn ? Tôi còn lâu mới cho cậu !" Aidou Hanabusa ôm chặt cái đĩa vào lòng, cậu ta lập tức quay đầu lại, sau đó...ngây dại."A...Hatsu-chan, sao cô lại ở đây ?"

Akatsuki Kain nói : "Có chuyện gì sao ?"Ánh mắt Aidou Hanabusa đầy vẻ đề phòng, cậu ta vội vàng giấu cái đĩa ra sau lưng : "Cho dù cô đã giúp tôi thu thập một lần, tôi cũng không thể đưa kho báu này cho cô !"
"Tôi cũng không cần." Utashiro Hatsu lười biếng dựa vào khung cửa cười cười, chỉ ra đằng sau : "Là anh ấy."
"Ku....Kuran-sama——!"
"Hanabusa." Kuran Kaname mỉm cười tao nhã, "Về vấn đề bảo vệ quyền riêng tư của những người trong ký túc xá..." Anh híp đôi mắt nâu đỏ lại : "Tôi muốn nói chuyện với cậu."Akatsuki Kain ôm trán.Utashiro Hatsu đổ thêm dầu vào lửa : "Ồ, nhiều quá đi....Hanabusa-san quả nhiên lợi hại thật.""Không... Không phải..."

Aido Hanabusa kìm lòng không được bước từng bước một lui về phía sau : "Ký túc xá trưởng, đây là...."Binh bang lách cách. Binh bang lách cách. Binh bang lách cách.Đèn trần vỡ nát.Aidou Hanabusa không thèm để ý tới hình tượng, lập tức dùng một tốc độ bất thường phi tới nhặt lấy những mảnh thủy tinh kia : "Lại có kho báu rồi..."Akatsuki Kain thở dài."Kain-san, không bằng chúng ta ra ngoài uống một ly hồng trà đi ?"

Utashiro Hatsu mỉm cười."Cũng được..." Akatsuki Kain đi theo cô ra khỏi phòng.Aido Hanabusa đờ đẫn đi đến trước mặt Kuran Kaname."Đau a —— a a a a a a a a a a!""Đau a —— a a a a a a a a a a!"Nghe thấy âm thanh này phát ra từ chiếc bút ghi âm, Kuran Kaname lại một lần nữa hết chỗ nói.
"Hatsu... Em cầm cái này tới đây làm gì ?"Utashiro Hatsu cúi đầu nhìn Kuran Kaname đang gối lên đùi mình, vẻ mặt đương nhiên nói : "Tất nhiên là dùng để đánh thức anh. Anh không thấy đây là chuông báo thức tốt nhất sao ?"Thật ra anh giả vờ ngủ chẳng qua là muốn nằm bên cô nhiều hơn một lát thôi mà, vì sao luôn bị cái tiếng này làm phiền chứ....Kuran Kaname ôm trán.—— đều là lỗi của Hanabusa !Aidou Hanabusa vốn đang yên lặng rơi lệ với hoàng hôn đỏ rực ngoài cửa sổ :

"Bây giờ Kaname-sama lại ở cùng con nhóc kia rồi...Tuy rằng vài năm trước bọn họ cũng thế..." Đột nhiên cậu ta hắt xì một cái : "Cái gì đây ? Vampire cũng bị cảm sao ?"...Lúc này là hai năm sau.
Shizuka Hiou đã chết.Kuran Rido đã chết.Viện nguyên lão bị hủy.Yuki quyết định làm con người, làm một Cross Yuki.Kuran Kaname lại một lần nữa trở thành vua của Vampire.Học viện Cross trở thành nhịp cầu hữu nghị giữa con người và Vampire.

Còn Utashiro Hatsu...Việc gần đây cô thường làm nhất chính là thảo luận với Kuran Kaname về họ của mình."Thế mới nói em là Utashiro Hatsu mà...Ngay từ đầu em đã là Utashiro Hatsu rồi." Thở dài."Nhưng em bây giờ nên mang họ Kuran mới đúng, Kuran Hatsu." Mỉm cười."Không hay...Không tin anh đi hỏi Hanabusa và Ruka đi ?" Cố gắng tranh luận."Anh cảm thấy rất hay."
Mỉm cười."....Kuran Kaname ! Anh phiền phức quá đấy ! Nhanh đi làm việc đi, cẩn thận cái nhịp cầu hữu nghị kia gãy đó !" Phát điên."Sẽ không gãy. Huống chi còn có hiệu trưởng ở đó." Mỉm cười." Tên kia ?....Nói mới nhớ, Kaname, vì sao anh không thử đeo kính vào nhỉ ? Chắc sẽ hợp lắm đấy." Chuyển đề tài."Ừ ? Cái đó không quan trọng...Có điều nếu Hatsu muốn nhìn thì đó lại là chuyện khác.""Có có ! Muốn nhìn muốn nhìn !" Gật đầu."Được...Có điều, anh chỉ cho Kuran Hatsu nhìn thôi.""....Em chưa giận anh quên em, anh còn dám bàn điều kiện ?"

"Anh không quên...Sao anh có thể quên Hatsu ? Đó là bởi vì bị em phong ấn trí nhớ mới..."Hatsu là tên của cô.Tên lúc ban đầu.Khi đó cô là Utashiro Hatsu, một Vampire thuần chủng cao quý, một đồng tộc được Kuran Kaname quý trọng.Nội tâm của Kuran Kaname quá mẫn cảm cũng quá đau buồn, chỉ nhìn anh nhăn mày, Utashiro Hatsu đã thấy đau lòng. Cô nghĩ rằng chỉ cần cô làm bạn bên cạnh anh, một ngày nào đó, tình yêu sẽ làm anh hạnh phúc.

Nhưng lâu ngày, người mệt mỏi trước lại là cô.Cô không biết tình cảm giữa hai người bọn họ rốt cuộc có phải là yêu hay không.Cho dù tình cảm của cô đối với Kuran Kaname là tình yêu, thế thì, tình cảm của Kuran Kaname đối với cô là sao ? Là yêu, hay là...tình hữu nghị với một chiến hữu, một đồng bạn ?Bị nhốt trong nhà giam thời gian khiến cô dần dần tuyệt vọng, cô phong ấn trí nhớ của anh về cô, dùng một tư thế xinh đẹp mà vô cùng quyết tuyệt nhảy vào lò luyện.Cô chỉ hy vọng anh được hạnh phúc.

Sau đó Kuran Kaname đã dùng trái tim và máu thịt của cô để tạo ra Bloody Rose và Artemis – cũng chính là hai thứ vũ khí trong tay Kiryu Zero và Cross Yuki sau này.Nhưng linh hồn cô trong sự đau đớn cực hạn lại không cách nào tiêu tán.Có một thứ tình cảm, cho dù trải qua thiên chuy bách luyện, cho dù đau đến vỡ nát, cho dù xuyên qua ngàn năm luân hồi, cũng vẫn mãi ấm áp, mềm mại như lúc ban đầu.Thứ tình cảm này có tên là yêu.

Có được thứ tình cảm này, hơn nữa luôn giữ vững linh hồn, nhất định sẽ trở nên dịu dàng mà mạnh mẽ.Khi Utashiro Hatsu còn chưa rõ đây có phải là yêu hay không, cô đã nắm chặt lấy nó rồi.Linh hồn cô lang thang trong không gian hỗn loạn, quên mất trí nhớ lúc ban đầu, mang theo trí nhớ sau đó lần lượt chuyển thế sang kiếp khác, mỗi lần chuyển thế là một lần đau khổ, một lần tuyệt vọng.

Trong những cuộc sống đó, cô giết người, cô tính kế, cô hối hận, cô bị phản bội...Linh hồn cô đã nhiễm không ít màu sắc dơ bẩn và hỗn loạn.Cho đến khi cô trở lại thế giới này, lấy thân phận là u hồn, lấy tên Hatsu.Mặc dù cô quên hết tất cả mọi thứ, nhưng vẫn hứa với anh lời hứa bọn họ từng nói cách đây một vạn năm.—— Vĩnh viễn không phản bội.

Vĩnh viễn không chia ly.Và cô đã làm được.Cho dù từng có chia ly lâu dài như vậy, cho dù từng có tịch mịch sâu nặng như vậy, rồi tới cuối cùng, bàn tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau.Cô thu thập đầy đủ những mảnh ký ức. Anh lại nhờ vào việc khôi phục sức mạnh mà phá mở phong ấn.Bọn họ rốt cuộc cũng tìm về đoạn trí nhớ lúc ban đầu kia, tìm về chính mình.Kuran Kaname và Utashiro Hatsu.Vĩnh viễn không phản bội. Vĩnh viễn không chia ly."Đó là bởi vì bị em phong ấn trí nhớ mới..."

Kuran Kaname vươn tay, anh xoa nhẹ vào khuôn mặt được ánh hoàng hôn chiếu lên có vẻ càng dịu dàng của cô."Nhưng Hatsu, cho dù là phong ấn mạnh mẽ thế nào, anh cũng nhất định có thể phá mở nó. Bởi vì chúng ta đã hứa với nhau rồi mà."Đã hứa rồi, vĩnh viễn không phản bội, vĩnh viễn không chia ly.Utashiro Hatsu hơi nghiêng đầu, cô cười nhẹ."Hatsu, hát cho anh nghe đi, giống như trước đây vậy.

"Giống như khi chúng ta gặp lại nhau, dưới ánh hoàng hôn ấm áp đó, em dùng tiếng ca dịu dàng của mình làm ấm lại nỗi cô đơn của anh.Giống như khi chúng ta mới gặp nhau, dưới ánh hoàng hôn ấm áp đó, em dùng tiếng ca dịu dàng của mình xóa đi sự mỏi mệt của anh.Trong ánh hoàng hôn, tiếng ca mềm mại của cô dần dần tản ra, mang theo sự ấm áp mơ hồ, chậm rãi chảy vào đáy lòng anh.Kuran Kaname từ từ nhắm hai mắt lại gối lên đùi cô, anh nắm chặt tay cô, nét u buồn như băng tuyết giữa hai chân mày dần dần tan rã, trên môi là nụ cười dịu dàng mà hạnh phúc.Hatsu, hai người cô đơn ở bên nhau, tình cảm giữa họ có lẽ không đơn thuần là tình yêu.Nhưng Hatsu, chẳng lẽ em không biết?
—— Có thể chữa lành nỗi cô đơn, chỉ có tình yêu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro