END

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm thứ bảy : Vĩnh hằng
Trong mộng, mùi hương tường vi ngọt dịu ấy lan tỏa trong không khí, trải qua sắc máu pha loãng phủ kín cả không trung.Anh chậm rãi đi ra khỏi tòa thành cổ xưa yên tĩnh, đi qua vườn hoa tường vi nở bừng sức sống. Tiện tay ngắt xuống một đóa hoa tường vi, anh bước chậm ra khỏi cửa lớn, toàn bộ vườn hoa phía sau đều héo rũ trong nháy mắt. 

Tiếng gió thổi trong hoàng hôn nghe như một tiếng thở dài.Ánh chiều tà trải dài trên những bức tường thành đổ nát, những vết nứt dọc ngang so le nhau, rêu xanh lan tràn. Anh đứng trên tường thành, nhìn vầng thái dương từng chút từng chút một rơi xuống đường chân trời.

Sau đó khi anh vô tình quay đầu lại, anh đã thấy cô.Làn da trắng nhợt, mái tóc dài màu bạc, chiếc váy gothic màu đen.Găng tay nhung dài tới tận khuỷu tay, trước ngực có một giá chữ thập đảo ngược màu bạc.Tay anh vô ý dùng sức, gai của đóa hoa tường vi kia lập tức đâm vào lòng bàn tay anh, một giọt máu tươi chảy ra.

Cuộc gặp của bọn họ, giống như một khúc ca trầm thấp dưới ánh hoàng hôn. Thê lương như vậy, rồi lại xinh đẹp như vậy.Đôi mắt màu xanh xám của cô được ánh hoàng hôn nhuộm thành màu máu huyễn lệ. Tận cùng của sự huyễn lệ ấy là nỗi cô độc và thê lương khắc cốt.Cô cũng quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt lạnh nhạt.

Trong ánh hoàng hôn, làn gió ẩm ướt lẳng lặng thổi qua.Không biết trong ánh mắt anh cô thấy được thứ gì, cô nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc bạc bị gió thổi bay lên, cô hơi nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ về một điều gì đó. Sau đó, khóe môi cô dần dần giương lên.Rõ ràng cô là người thê lương như vậy, cô độc như vậy, cao quý như vậy, kiêu ngạo như vậy.Rõ ràng cô là người sống trong máu tanh giống như anh.

Nhưng ánh mắt cô lại là bầu trời trong sạch nhất, nụ cười của cô cũng là tia sáng ấm áp thế giới này.Thậm chí cho dù cơ thể có dính đầy máu và tội nghiệt, linh hồn cô vẫn như cũ dịu dàng mà thuần khiết.Mạnh mẽ đến nỗi, cho dù mỏi mệt thế nào, cô đơn thế nào, cô cũng vẫn có thể lộ ra nụ cười và ánh mắt như vậy.Mạnh mẽ đến nỗi, cho dù thời gian trôi qua bao lâu vẫn có thể giữ vững lời hứa của bọn họ, kiên trì với tình cảm sâu trong nội tâm.

Trong sự yên tĩnh mơ hồ, anh tỉnh lại từ trong mơ.Mái tóc nâu nhạt rủ xuống gối đầu trắng như tuyết, trong đôi mắt nâu đồng lắng đọng cô độc gần vạn năm, giữa chân mày là nét u buồn khó che giấu.Anh nhìn chằm chằm trần nhà vài giây, rất nhanh sau đó nghiêng đầu nhìn về phía người đang nằm trong lòng mình.Cô từ từ nhắm mắt lại lẳng lặng ngủ say, hô hấp vững vàng, vẻ mặt bình yên. Những lọn tóc bạc xõa dài trên gối, giống như những mảnh vỡ ánh trăng lấp lánh.

Anh nắm lấy một lọn tóc của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trên đầu ngón tay truyền đến cảm giác hơi lạnh và mềm mại. Sau đó anh buông tóc cô ra, nhích người xuống hôn lên môi cô. Anh hôn lên hàng lông mày mảnh mai, hôn lên đôi mắt đang khép lại, hôn lên chiếc mũi tinh xảo, hôn lên khuôn mặt trắng nõn, hôn lên đôi môi anh đào của cô.

Anh không ngừng hôn cô, giống như muốn hôn cho tới thời khắc cuối cùng.Cuối cùng anh ngắm nhìn khuôn mặt lúc ngủ của cô, cúi thấp đầu xuống cọ nhẹ vào hai má cô, lặng lẽ phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.Hy vọng thời gian ngừng trôi, giờ phút này là vĩnh hằng.Nhưng thời gian luôn không ngừng tiến về phía trước, không biết qua bao lâu sau, hàng mi màu bạc của cô rung lên.

Anh mỉm cười nhìn chăm chú vào động tác của cô, nhìn cô chậm rãi mở dần đôi mắt xanh xám, nhìn cô vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mắt mình, nhìn cô nhích người lên hôn vào hai má anh : "Chào buổi sáng, Kaname."
"Chào buổi sáng." Anh mỉm cười trả lời.Utashiro Hatsu chống khuỷu tay xuống giường, hình như là muốn ngồi dậy, nào biết Kuran Kaname đã ngồi dậy trước."Muốn đi tắm sao ?" Kuran Kaname dán vào vành tai trắng noãn của cô nói, đồng thời trong lòng cũng bắt đầu nhẩm tính : một, hai, ba, bốn....
Hai má trắng nõn lập tức đỏ bừng lên như hai trái đào chín mọng, đúng 10 giây.Mặt cứ việc đỏ theo bản năng, Utashiro Hatsu vẫn còn buồn ngủ nên cô xoa xoa mắt nói : "Em tắm rồi...Anh đi đi."

"Anh cũng tắm rồi." Kuran Kaname cười nói."Lại đi nữa đi..." Utashiro Hatsu đẩy nhẹ anh một cái : "Nhanh lên...Buồn ngủ quá..."Kuran Kaname bất đắc dĩ cười cười, anh xuống giường nhặt quần áo rơi vãi trên mặt đất lên, lại trở lại xoa xoa mái tóc lộn xộn của cô vài cái : "Cũng được, anh lại đi tắm lần nữa vậy....Nếu không em sẽ càng buồn ngủ hơn."

Đáng tiếc là Utashiro Hatsu vốn không nghe vào tai, cô "bùm" một tiếng nằm vật xuống giường, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ vùi.Thở dài một hơi, Kuran Kaname gài chăn thật chặt cho cô xong mới ung dung bước vào phòng tắm.Ba mươi phút sau, Kuran Kaname phát hiện trên giường đã không còn một bóng người.Anh ôm trán thở dài, tiện tay túm lấy một chiếc áo khoác rồi chạy ra ngoài.

Sau khi Utashiro Hatsu tỉnh lại sẽ có khoảng hai giờ bị mộng du, đáng yêu thì đúng là đáng yêu, nhưng việc này thường xuyên làm hại Kuran Kaname phải đi khắp nơi tìm cô, bởi vì lúc đó cô còn không biết mình đang bị mộng du nữa.
Thậm chí còn có lúc cô chỉ mặc độc chiếc váy ngủ rồi đi lang thang trong tòa thành, tuy rằng dáng vẻ đó vừa đáng yêu vừa gợi cảm, nhưng hiển nhiên là khi có khách đến thăm, Kuran Kaname không hề muốn tình huống này xảy ra.May mắn lần này Kuran Kaname phát hiện ra hơi sớm, đi không bao lâu đã nhìn thấy cô.

Utashiro Hatsu mặc một chiếc váy gothic đen, cổ áo và tay áo đều có những họa tiết ren phức tạp, trên cổ tay còn có một chiếc vòng tay ren hoa hồng màu bạc."Hatsu-sama." Takuma Ichijou cúi đầu hành lễ, anh mỉm cười hỏi : "Xin hỏi cô muốn đi đâu vậy ?"
"Phòng ngủ." Câu trả lời của Utashiro Hatsu làm cho người ta vừa nghe đã biết là cô gái này còn chưa tỉnh ngủ rồi.Nụ cười bên khóe môi Takuma Ichijou càng sâu : "Cô đi nhầm hướng rồi."
"Ừ." Utashiro Hatsu ậm ừ một tiếng, từ đi xuống đổi thành đi lên. Lần này giọng cô rõ ràng ra hơn không ít.Cô vừa mới bước một chân lên cầu thang, phía sau lại vang lên giọng nói run rẩy của Takuma Ichijou : "Hatsu-sama, cô lại đi nhầm rồi...Phòng ngủ thật ra ở ngay tầng này."Utashiro Hatsu liếc anh ta một cái, cô thu chân về, xoay người bước đi.
"Hatsu-sama..." Takuma Ichijou cười đến nỗi dựa cả người vào tường : "Cô lại đi nhầm nữa rồi, không phải hướng đó."Utashiro Hatsu không thể nhịn được nữa, cô xoay người sẵng giọng : "Anh rảnh quá đấy ! Cho dù tôi đi nhầm hướng, chỉ cần đi toàn bộ tòa thành này nhất định là có thể tìm được !"

"....Nhờ phúc của Hatsu-sama, hôm nay rốt cuộc tôi cũng hiểu được cái gì gọi là hảo tâm bị sét đánh..."Takuma Ichijou cười lắc đầu.Utashiro Hatsu quay người bước nhanh về phía phương hướng chính xác.Takuma Ichijou hình như nhớ ra cái gì : "Hatsu-sama...." Cô biết Kaname-sama đang ở đâu không ?"Anh câm miệng !"
Utashiro Hatsu xoay người nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn tư thế kia chỉ còn thiếu chút nữa là nhảy lên cắn người.Thật sự nhịn không được, Takuma Ichijou buồn cười tới nỗi thiếu chút nữa ngồi xổm xuống đất."Ha ha ha ha... Ha ha ha...Thú vị quá ha ha ha ha ha!"
Takuma Ichijou vừa cười vừa hoài nghi bản thân sinh ảo giác.—— Vì sao anh ta lại thấy đỉnh đầu cô gái này hình như sắp bốc khói ?"Ha ha ha ha... Ha ha ha......"Utashiro Hatsu lắc lắc đầu, xem ra đã hoàn toàn tỉnh táo. Cô nghiêm mặt nói : "Tin tôi đi, Ichijou-san, bây giờ tôi thật sự rất muốn giết người diệt khẩu.""Ha ha ha..." Takuma Ichijou cười đến nỗi không thở nổi : "Tôi...ha...Tôi tin cô thật sự nghĩ như vậy....Ha ha ha ..."

Chẳng trách Kaname-sama lại yêu chiều cô ấy như vậy. Đúng là...vô cùng đáng yêu.Có câu : Nhắc Tào Tháo, Tào Thào đến.Kuran Kaname bước tới gần bọn họ, anh khoác chiếc áo trong tay lên người Utashiro Hatsu, hạ giọng dịu dàng nói : "Cẩn thận cảm lạnh."
"Cảm lạnh ?" Utashiro Hatsu hơi nhăn mày, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì, ngoan ngoãn mặc cho anh nắm lấy thắt lưng mình, tựa vào lòng anh.Kuran Kaname nhìn về phía Takuma Ichijou: "Takuma, tìm tôi có việc?""À, cũng không có gì, chỉ muốn hỏi ngài một câu thôi, ngài và Hatsu-sama bao giờ mới trở về học viện đây ? Tuy rằng còn chưa khai giảng, nhưng tất cả mọi người trong lớp ban đêm đều hy vọng có thể gặp ngài sớm một chút."
Takuma Ichijou cười trả lời, đáy lòng lại thở dài khe khẽ.—— Ài, chẳng trách tính độc chiếm của Kaname-sama lại mạnh như vậy, dù sao trong cuộc sống dài lâu mà buồn tẻ của Vampire, có thể có được một người như vậy làm bạn, quả thật là một kỳ tích không dám tưởng tượng.

"Chúng tôi sẽ trở lại nhanh thôi." Kuran Kaname gật gật đầu."Như vậy, thuộc hạ cáo lui." Takuma Ichijou cúi đầu hành lễ, sau đó lui xuống.Kuran Kaname xoa xoa mái tóc bạc của Utashiro Hatsu : "Quần áo này là thế nào ? Em thích phong cách này sao ?"
"Không phải đâu." Utashiro Hatsu tùy ý để anh dắt xuống lầu. "Lần trước Rima tặng em cái này, em cũng không biết vì sao lại mặc nó nữa...hơn nữa còn mặc chỉnh tề như vậy. Chẳng lẽ trong tiềm thức em thích loại phong cách này ?" Cô nghiêng đầu nghĩ."Rất hợp với em." Kuran Kaname mỉm cười.Utashiro Hatsu bĩu môi: "Em có bộ quần áo nào mà anh không nói như vậy ?"
"Điều này chứng tỏ Hatsu có con mắt thời trang rất tốt." Kuran Kaname cúi đầu xuống nhìn cô, tiện thể cọ cọ vào hai má cô một cái.Utashiro Hatsu nhẹ nhàng đẩy anh ra : "Đáng ghét. Em không phải mèo."

"Hatsu còn đáng yêu hơn mèo."
"Anh đấy....Lúc nói câu này sao mặt không đỏ chút nào vậy, chẳng lẽ bởi vì đã sống lâu quá ?" Utashiro Hatsu cau mũi, cô nhìn chung quanh một vòng : "Hứ, anh dẫn em tới đây làm gì ?"
Kuran Kaname cẩn thận nắm tay cô bước đi, sau khi xác định đứng ở chỗ này cho dù cô không cẩn thận ngã xuống thì anh vẫn có thể đỡ được cô, lúc này anh mới chỉ vào hoàng hôn trên bầu trời cười nói : "Hatsu không nhớ ra nơi này sao ?"
Utashiro Hatsu giật mình, cô quay đầu lại nhìn chăm chú vào đôi mắt nâu đỏ của anh, nghiêng đầu cười nhẹ. Sau đó cô nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, nhẹ nhàng tiến về phía trước, đi tới vị trí trước đây cô từng đứng.Trong ánh hoàng hôn ấm áp, hai người đứng cách nhau không xa lặng yên nhìn đối phương."Anh...là ai ?"
Mỉm cười, Kuran Kaname trả lời: "Kuran Kaname."Chớp mắt một cái, trong đôi mắt xanh xám của Utashiro Hatsu tràn ngập ý cười : "Còn em là...Utashiro Hatsu,"Kuran Kaname cười lắc lắc đầu, anh chậm rãi đi qua.Một bước. Hai bước. Ba bước.Anh ôm lấy cô, hôn lên môi cô."Không..." Giọng anh khàn khàn nhưng vẫn dịu dàng như cũ, từng chữ từng chữ một gõ vào trái tim cô : "Em là...Kuran Hatsu.""Hatsu của Kuran Kaname...Kuran Hatsu."

Hoàng hôn ấm áp, năm tháng yên bình.Trong dòng sông thời gian dài vô tận, hai người lẳng lặng ôm hôn.Máu là nguồn gốc của mọi loại tội ác.Còn Vampire, là chủng tộc toàn thân nhiễm đầy sắc máu, chịu đủ loại tội nghiệt.Trái tim vốn đã chết từ lâu. Cái giá mà Vampire phải trả để có được cuộc sống trường tồn, chính là một trái tim đã chết.Trái tim anh cũng đã từng tuyệt vọng, cũng từng đổ máu, cũng từng chết đi.Nhưng khoảnh khắc khi anh gặp được cô, khoảnh khắc gai tường vi đâm vào đầu ngón tay, anh biết, nó lại bắt đầu nhảy lên.

Vampire không có tim, nhưng giờ phút ấy, thứ đang đập nhẹ nhàng trong lồng ngực này, rốt cuộc là cái gì vậy.Đó là một thứ tình cảm có thể hủy diệt tất cả, cũng có thể cứu vớt tất cả.Đó là một thứ tình cảm có thể khắc sâu một cái tên vào tim anh.Đó là một thứ tình cảm chỉ cần để anh cảm giác được một người còn tồn tại đã thấy rất hạnh phúc.

Thứ tình cảm này, gọi là tình yêu.Đối với Vampire mà nói, nó cũng giống như một loại tội nghiệt...Nhưng sự tồn tại của nó, đồng thời cũng đủ để tiêu trừ tất cả tội nghiệt.Anh dường như có thể nghe thấy, giọng nói của anh, giống như giọng nói của cậu thiếu niên năm nào, xuyên qua dòng thời gian như nước lũ, hoàn toàn trùng khớp."Anh yêu em."Còn giọng nói của cô phảng phất như vang lên từ một nơi xa xôi, trong nháy mắt, hoàn toàn trùng khớp với giọng nói hoàn mỹ năm đó."Em yêu anh."Câu thần chú mạnh mẽ nhất và cũng là dịu dàng nhất trên thế giới này.Em yêu anh.
_____________________________________[Hoàn]________________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro