Ta Đợi Ngươi Đến Thiên Hoang Địa Lão

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.
.
.

Vũ Chủy 

_______________________

"Kim Phục, hôm nay đã là ngày bao nhiêu rồi?."

Cung Viễn Chủy sắc mặt tái nhợt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đám hạ nhân giăng đèn kết hoa xua đi sắc ảm đạm của cây thay lá.

Kim Phục hai tay bưng bát thuốc đắng còn mấy sợi khói đến bên nhìn Cung Viễn Chủy.

"Công tử, hôm nay đã là Tết Trung Thu rồi."

"Đã Tết Trung Thu rồi à. Nhớ năm đó ở ca ca còn sống, chúng ta một nhà bên nhau đón Trung Thu...khụ khụ."

Cung Viễn Chủy cười nhạt, làn da trắng bệch giống như không phải của người sống, hốc mắt Kim Phục đỏ lên, cay xè.

Năm đó, Vô Phong tấn công, cơ hồ đã đánh trọng thương Cung Môn bọn họ. Cung Thượng Giác, Cung Tử Thương, Kim Phồn, Hoa công tử còn có Tuyết công tử đều chết trong trận đại chiến đó.

Cung Thượng Giác lấy thân che cho Cung Viễn Chủy, cứu hắn một mạng.

Cung Viễn Chủy sau này bị thứ tình cảm ngốc nghếch của Cung Tử Vũ làm cho rung động, gả cho hắn. Kim Phục vẫn nhớ lời hứa với Cung Thượng Giác, ở lại bên cạnh Cung Viễn Chủy. Nhưng mà hắn len lén giấu đi một chút tình cảm của chính mình đối với Cung Viễn Chủy. Hắn biết hắn không xứng nên im lặng mà ở bên cạnh Cung Viễn Chủy thật nhiều năm.

"Ngươi sửa soạn cho ta một chút, ta muốn đi gặp Cung Tử Vũ."

Cung Viễn Chủy loạng choạng đứng dậy đi về phía tủ quần áo, tìm bộ đồ dành riêng cho Chấp Nhẫn phu nhân mà Cung Tử Vũ đích thân đặt may cho hắn.

Kim Phục gọi đám tỳ nữ đến, mặc y phục lên người Cung Viễn Chủy.

Trong điện Chấp Nhẫn, người người đi lại nhộn nhịp, Cung Viễn Chủy giống như nhìn thấy chính mình thời thiếu niên lần đầu tiên đón Trung Thu ở Vũ cung.

Cung Tử Vũ đang phê công văn, nhìn thấy Cung Viễn Chủy loạng choạng đi đến. Hắn vội đứng lên dìu Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy mặc dù được Cung Thượng Giác vớt trở về cái mạng nhỏ này, nhưng cũng nội thương nghiêm trọng, sức khỏe càng ngày càng không tốt, hiện tại lại càng giống như một cây đèn đã cạn dầu.

Y sư trong Cung Môn mỗi ngày đều cố hết sức điều dưỡng thân thể cho hắn, nhưng bản thân Cung Viễn chính là y sư tốt nhất Cung Môn, hắn cũng không trị được cho chính mình thì bọn họ tính là gì?

"Tử Vũ..."

"Cảm thấy như thế nào? "

Cung Tử Vũ ôm người vào lòng.

Trân bảo của hắn. Độc sủng của hắn.

Cung Viễn Chủy biết chính mình như đèn đã cạn dầu. Hắn yếu ớt vươn tay lên sờ dọc sống mũi thẳng tắp của Cung Tử Vũ.

"Ta từng mơ thấy, ngươi cùng ta trở về thời thiếu niên, không có Vô Phong, ca ca, tỷ tỷ của chúng ta cũng không chết, ngươi cũng không trở thành Chấp Nhẫn, cả đời không rời khỏi Cựu Trần sơn cốc. Hai chúng ta ngao du tứ hải rồi cùng nhau già đi..."

Cung Tử Vũ nắm lấy tay của Cung Viễn Chủy nắm lấy. Các ngón tay đan vào nhau. Cung Viễn Chủy cười nhẹ, vùi đầu vào hõm cổ Cung Tử Vũ, từ từ mà thiếp đi.

Cung Tử Vũ nhìn vào khoảng không hư vô. Hắn cứ ôm người trong lòng ngồi như vậy cả một đêm...

Hắn đi rồi.

Cung Tử Vũ sau đó biến mất cùng thi thể Cung Viễn Chủy. Đệ đệ của Cung Tử Thương vừa mới học được xử lý công vụ Thương Cung bị kéo lên trở thành Chấp Nhẫn đời tiếp theo, giống như Cung Viễn Chủy năm đó, còn nhỏ tuổi đã trở thành cung chủ. 

Không ai biết Cung Tử Vũ đi đâu cả.

Có người nói, Cung Tử Vũ tìm một nơi tuẫn táng cùng Cung Viễn Chủy. Lại có người nói thấy nam nhân nọ phiêu bạt giang hồ, đi khắp nơi ngắm núi non.
_____________________

Biệt thự Cung gia,....

Ánh đèn lờ mờ nơi phòng ngủ có nét cổ kính, người đàn ông ôm đứa trẻ dễ thương bên cạnh. Khuôn mặt giống như không hề có dấu hiệu của thời gian.

Bé con nép trong khuôn ngực vạm vỡ của Cung Tử Vũ bỗng ngẩng đầu hỏi hắn.

"Vậy Chấp Nhẫn rốt cuộc đã đi đâu??"

Cung Tử Vũ ôm bảo bối của hắn vào lòng.

"Tìm một chỗ, đợi cung chủ Chủy cung của hắn quay lại."

"Vậy hắn đợi được chưa?"

Cung Tử Vũ cúi đầu nhìn người bị hắn ôm chặt trong vòng tay, hắn cười dịu dàng nói.

"Viễn Chủy muốn biết không? Muốn thì hôn anh một cái."

Hắn...đợi được rồi.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro