[ AllChủy ]-[ Tuyết Chủy ] Đạp lên Tuyết Liên của ta thì phải lấy thân báo đáp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ AllChủy ]-[ Tuyết Chủy ] Đạp lên Tuyết Liên của ta thì phải lấy thân báo đáp

Trong Giác cung, Cung Thượng Giác buồn cười nhìn đệ đệ đã đi qua đi lại cho tới trưa, nhếch khóe miệng: "Liền như vậy không muốn tìm Tuyết Trùng Tử?"

Cung Viễn Chủy dừng bước, vẻ mặt không cam lòng nhìn ca mình: "Ca, ca biết đấy, muốn đệ đi cầu xin hắn ấy, không bằng giết đệ đi”
.
Nói xong lại rầu rĩ bổ sung: "Hai ngày trước đệ mới giẫm lên tuyết liên của hắn, hiện tại lại đi tìm hắn đòi, hắn làm sao có thể cho đệ. Cho dù có cho, khẳng định cũng sẽ nghĩ biện pháp tra tấn đệ nửa ngày." Mặt mày thiếu niên đều cúi xuống, vẻ mặt đều mang theo một cỗ buồn bã.

Ngày đó y cùng ca ca giao thủ với Vô Phong, Vô Phong kia ôm ý niệm bằng bất kể giá nào cũng phải giết bọn họ,  không muốn sống mà tấn công tới. Y cùng ca ca liên thủ nhưng cũng không địch lại, mắt thấy đao kia sắp đâm về phía ca ca, y dưới tình thế cấp bách chỉ có thể tay không tiếp nhận. Đao kia hung hăng đâm vào bàn tay của y, trong nháy mắt máu chảy như trút nước.

Vô Phong cuối cùng cũng chết, nhưng Cung Thượng Giác cũng ngất đi. Lúc ấy y một lòng chỉ nghĩ đến thương thế của ca ca, sau khi ca ca được thị vệ cứu lên, y không để ý khuyên can đi theo đưa ca ca đến y quán, tận mắt nhìn thấy ca ca ăn phải Xuất Vân Trùng Liên, chính tai nghe được y sư nói: "Giác công tử không sao rồi......" Liền không còn sức lực mà ngã xuống đất, quần áo dính sát vào cơ thể trong nháy mắt mới cảm giác được mồ hôi làm ướt vạt áo, lạnh đến thần kỳ, lại sau đó cảm giác được đau đớn đến tê tâm liệt phế.

Mười ngón tay bị thương nặng, bị đao mạnh mẽ cắt vào nửa bàn tay, lại làm sao có thể không đau.

Y nhìn thấy Cung Tử Vũ biết được tin tức vội vàng chạy tới, đối với y quát: "Đệ không muốn sống sao? Y sư đâu?”

Cung Viễn Chủy lần đầu tiên thấy thái độ này của Cung Tử Vũ, cảm thấy có chút buồn cười. Vừa định mở miệng nói chuyện lại trước mắt tối sầm. Y vốn đang cố gắng chống đỡ, mất máu quá nhiều lại không kịp băng bó, lúc này ngất đi.

Cung Tử Vũ thấy người y đầy máu còn cười được, vừa vội vừa tức. Kết quả một giây sau người lại ngất đi, lửa giận trong lòng chuyển thành lo lắng, hắn ôm Cung Viễn Chủy đặt lên giường, nhìn y sư bọc tay phải của y một vòng lại một vòng, mãi đến khi biến thành một cái kén thật dày, lúc này mới hài lòng dưới sự thúc giục của Kim Phồn rời đi xử lý chuyện sau trận chiến.

Cung Viễn Chủy bị cơn đau đánh thức, y cảm giác mình giống như bị người bóp cổ, không thở nổi, cả người như nhũn ra. Y giãy dụa muốn lấy tay chống mình ngồi dậy, nhưng tay lại bị đau, làm thế nào cũng không dùng được lực. T thầm mắng chính mình một câu phế vật, cuối cùng vẫn là buông tha không đứng dậy, chấp nhận nâng bàn tay bị thương lên.

Nhìn vết chai bên tay trái mình trầm mặc trong chớp mắt, Cung Viễn Chủy không chút do dự trực tiếp động thủ tháo băng vải ra. Vết thương kia đã kết sẹo, bởi vì vừa mới dùng lực, mép sẹo chảy ra vết máu nhè nhẹ.

Theo lý không nên đau như thế. Thiên tài dược lý  trăm năm có một lập tức phản ứng lại, vận khí một vòng, lúc liền cảm thấy không ngoài tính toán dùng tay không mà ngăn cản - - vết thương trên tay đã tổn thương gân mạch.

Vết thương ngoài da dễ dàng, nhưng gân mạch quả thực khó làm, sơ sẩy một cái có thể sẽ mất hết nội lực. Nếu muốn chữa thương, cần lấy hoa sen làm thuốc. Hắn nhớ tới Xuất Vân Trùng Liên còn thừa một đóa, một giây sau lại phủ định nó.

Cung Tử Vũ ngu ngốc kia, đem Tuyết Liên của y cho thị vệ, chính mình lại sắp chết. Tuy rằng hắn so ra kém ca ca, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là người nhà, y nhớ tới khuôn mặt vô năng cuồng nộ của Cung Tử Vũ trước khi té xỉu, hừ cười một tiếng, nghĩ thầm: tóm lại là không thể để Chấp Nhẫn chết.

Vậy cũng chỉ còn một phương pháp cuối cùng, Tuyết Liên của núi phía sau.

Nhưng ngày đó y tức giận với Tuyết Trùng Tử không để ý quy định núi sau đi đứng thành hàng, liền cố ý khiêu khích giẫm lên tuyết liên của hắn, nếu là hắn không muốn cho... Cung Viễn Chủy thở dài thật sâu, hay là đi hỏi ca ca đi.

Vì thế ngày hôm sau y liền đi tìm ca ca quyết định. Nhìn Viễn Chủy mang một bộ dáng phờ phạc, lại nhớ đến thương thế của y, Cung Thượng Giác thoáng cái liền mềm lòng, mở miệng nói: "Cái này cũng đáng giá để đệ phiền lòng sao, chút việc nhỏ này, Tuyết Trùng Tử làm sao có thể hành hạ đệ được?"

Cung Viễn Chủy bĩu môi, tuyệt nhiên lời an ủi đó không có tác dụng: đứa bé kia cùng Cung Tử Vũ là một nhóm, sau lưng khẳng định không biết đã nói xấu mình bao nhiêu.

Cung Thượng Giác thoáng cái liền đọc hiểu biểu tình của y, hắn uống ngụm trà, suy nghĩ một lát, trầm ngâm nói: "Đệ đã không muốn như vậy thì thôi, đại khái cũng không sao, ta đi tìm hắn đòi Tuyết Liên thay đệ là được.”

Ánh mắt Cung Viễn Chủy lập tức sáng lên: "Cảm ơn ca! Ca đối với đệ thật tốt!”

Cung Thượng Giác bật cười, đệ đệ của hắn thật là dễ dỗ.

Viễn Chủy là người quái đản, nhưng lại có trái tim biết yêu thương. Ngày đó ở bên hồ Hàn Băng Trì, hắn nhìn thấy rõ ràng: lúc Viễn Chủy vì Tuyết Trùng Tử nói chuyện, đáy mắt Tuyết Trùng Tử kinh ngạc vô cùng chấn động. Hắn vốn còn lo lắng Viễn Chủy làm việc không vui lòng, đắc tội Tuyết Trùng Tử, trong lòng hắn lo lắng ở thời điểm Viễn Chủy đến thử thách  tam vực sẽ ở gây trở ngại cho y, khi đó nhìn thấy liền yên tâm. Tuyết Liên chuyện nhỏ như vậy, Tuyết Trùng Tử sao lại không cho.

Buổi chiều, Cung Viễn Chủy không đợi được Tuyết Liên, lại đợi được ca ca thần sắc kỳ quái trở về. Cung Thượng Giác nhìn chằm chằm y hồi lâu, nhìn đến mức y đều luống cuống: "Ca, có phải Tuyết Trùng Tử không muốn cho huynh Tuyết Liên?"

“Hắn có phải làm khó huynh hay không? Ta đi tìm hắn.”

Cung Thượng Giác ngăn lại đệ đệ đang nổi giận đùng đùng, hắn do dự một chút, vẫn mở miệng hỏi: "Ngoại trừ ngày đó giẫm lên tuyết liên của hắn, đệ còn có làm gì khác hay không?”

Vừa hỏi Cung Thượng Giác liền giật mình lỡ lời, Viễn Chủy từ trước đến nay mọi chuyện đều nói với mình, nhưng Tuyết Trùng Tử kia...

Lúc Cung Thượng Giác đi tìm Tuyết Trọng Tử, hắn đang cúi đầu pha trà, chưa nhìn hắn một cái đã nói ra ý đồ đến đây: "Vì Tuyết Liên mà tới?"

Cung Thượng Giác trong lòng kỳ quái hắn như thế nào biết được, nhưng vẫn đáp một tiếng "Đúng", trầm giọng nói: "Viễn Chủy còn nhỏ chưa hiểu chuyện nên lúc làm việc nhiều lúc chưa suy nghĩ kỹ, lúc trước nhiều lần đắc tội, nhưng lần đại chiến này tay của đệ ấy tổn thương gân mạch, cần có Tuyết Liên dùng thuốc."

Tuyết Trùng Tử lẩm bẩm: "Cư nhiên lại nghiêm trọng như thế?" Cung Thượng Giác không nghe rõ, vừa định hỏi, Tuyết Trùng Tử lại nói: "Cũng không phải là ta không cho, chỉ là cần y tự mình đến xin lỗi ta, trước đó y đắc tội với ta rất nhiều...... Giác công tử yên tâm, ta bây giờ nội lực mất hết, sớm đã là phế nhân, đối với Chủy công tử không làm được gì.”

Tuyết Trùng Tử vì sao chấp niệm lời xin lỗi từ Viễn Chủy như vậy, Cung Thượng Giác cảm thấy kỳ quái, nhưng thái độ của Tuyết Trùng Tử rất cứng rắn, hắn nhất thời không cách nào cũng chỉ có thể rời khỏi núi sau.

Cung Viễn Chủy cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ tức giận nói: "Đệ đã nói người nọ chắc chắn sẽ không dễ dàng để ta lấy được như vậy... Xin lỗi thì xin lỗi, đệ tự mình đi một chuyến thì sao."

Nói xong Cung Viễn Chủy liền phi thân rời đi, không hề để ý đến ca ca còn đang suy tư phía sau, đi thẳng về phía núi sau.

Nói xong Cung Viễn Chủy liền phi thân rời đi, không hề để ý đến ca ca còn đang suy tư phía sau, đi thẳng về phía sau núi.

Chưa từng nghĩ, Tuyết Trùng Tử không nhìn thấy, chỉ nhìn thấy nam tử tóc lam giống hắn đến bảy tám phần, nam tử kia tóc dài xõa vai, không cảm giác được một chút nội lực dao động, huyết sắc trên mặt mất hết, đổi lại là người thường chính là không có thần sắc như vậy, nhưng trên mặt hắn lại nhiều hơn một phần tinh xảo cùng yếu ớt.

Trong lòng Cung Viễn Chủy khẽ động -- thế gian lại có tuyệt sắc như thế, cực kỳ giống công tử rụt rè được miêu tả trong lời thoại, nếu đến hồng trần, không biết sẽ thu được bao nhiêu khăn tay của nữ tử.

Động tác trên tay nam tử kia không ngừng, nhưng vẫn nhìn hắn, sóng mắt dường như có tình ý lưu chuyển.

Cung Viễn Chủy bị nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, không dám nhìn nữa, quay đầu do dự nửa ngày, mở miệng nói: "Ngươi là...... ca ca của Tuyết Trùng Tử sao?" Nói xong lại tự mình phản bác: "Không đúng, ngươi vừa nhìn liền không phải cùng người cay nghiệt như Tuyết Trọng Tử một nhóm.”

Trong lúc nói chuyện chuông nhỏ khẽ lay động, xua đi sự cô tịch và quạnh quẽ khắp núi.

Tuyết Trùng Tử mỉm cười, mở miệng trêu y: "Ta đương nhiên là...... Tuyết Trùng Tử cay nghiệt.”

Cung Viễn Chủy lắp bắp kinh hãi, ngược lại lại ảo não chính mình lỡ lời, giấu đầu hở đuôi sửa chữa nói: "Ngươi đột nhiên trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều, ta nhất thời không nhận ra..."

Càng nói càng không thích hợp, như thế nào giống như một tên lưu manh đùa giỡn nữ tử nhà lành, y nhanh chóng ngậm miệng lại.

Tuyết Trùng Tử nhìn biểu tình khi thì kinh ngạc khi thì ảo não của thiếu niên, ngay cả trái tim của hắn càng đập nhanh hơn, trong lòng hắn khẽ động: "Như thế, cũng trách không được những người đó đều tới tìm ta.”

Cung Viễn Chủy lại lắp bắp kinh hãi: "Ngoại trừ ca ca, còn có người tới tìm ngươi sao?"

Tuyết Trùng Tử không muốn gạt, ung dung mở miệng nói: "Chấp Nhẫn Cung môn, Cung Tử Vũ." Hắn cúi đầu rót đầy trà vào trong chén, "Hắn tới cầu ta, bảo ta đưa Tuyết Liên cho ngươi. Băng vải mở ra, ta xem thử.”

Cung Viễn Chủy còn chưa kịp giật mình vì Cung Tử Vũ giúp mình, liền ngoan ngoãn thành thật làm theo tháo băng vải. Trong nháy mắt nhìn thấy vết thương, Tuyết Trùng Tử liền nhíu mày: "Sao lại bị thương nặng như vậy, ngươi chờ một chút, ta đi tìm Tuyết Liên." Lại kiên nhẫn bổ sung một câu, "Trà trong chén thêm Tuyết Liên, có tác dụng giảm đau, ngươi uống trước đi.”

Cung Viễn Chủy không muốn nhìn mỹ nhân nhíu mày, thấp giọng giải thích: "So với mạng của ca ca, sao có thể tính là nặng.”

Ngẩng đầu lại phát hiện Tuyết Trùng Tử đã đi hái tuyết liên cho y, cũng không biết có nghe được lời của y hay không.

Trà trong chén Cung Viễn Chủy còn chưa uống hết, Tuyết Trùng Tử đã cầm Tuyết Liên trở lại.

“Tuyết Liên cho ngươi, nhưng chỉ một điều kiện, ngươi mỗi ngày phải tới Tuyết cung xem thương thế cho ta." Dường như cảm thấy thái độ quá cứng ngắc, Tuyết Trùng Tử lại chậm rãi nói,"Tuyết cung hiện giờ chỉ có một mình ta, ngươi tới, cũng thú vị hơn một chút.”

Cung Viễn Chủy làm sao cũng không nghĩ tới mình sẽ dễ dàng như vậy lấy được Tuyết Liên của Tuyết Trùng Tử, tự nhiên mở miệng đáp ứng.

Trở về y cùng ca ca nói việc này, Cung Thượng Giác mặc dù mơ hồ có chút bất an, nhưng cảm thấy cách nói của Tuyết Trùng Tử cũng không có gì không ổn, có thể chỉ là muốn tìm người nói chuyện mà thôi, liền cũng không ngăn cản. Nhưng về sau mỗi lần nhớ tới ngày này, hắn liền hối hận vạn phần: cái này khác gì để dê vào miệng hổ.

Cung Viễn Chủy cảm thấy Tuyết Trùng Tử sau khi trưởng thành ngược lại trở nên dễ nói chuyện hơn rất nhiều. Mỗi ngày liền pha cho y một chén trà bỏ thêm tuyết liên, sau khi uống trà ngay cả đau đớn mơ hồ buổi tối cũng biến mất, mỗi lần uống trà còn có mỹ nhân cười khanh khách tiếp khách, Cung Viễn Chủy nhiều lần bị nhìn chằm chằm đến đỏ mặt, choáng váng cái gì cũng nói với Tuyết Trùng Tử: Tỷ như chó Cung Tử Thương nuôi đến cắn dược y trồng, ăn vài cây sơn sâm trăm năm; Lại tỷ như Cung Tử Vũ trở nên thiện lương rất nhiều, luôn tới tặng lễ vật cho y, nhưng tặng lễ vật là từ trong  vườn dược của y hái...

Tuyết Trùng Tử vòng ra phía sau y, thay y cài chặt cái chuông nhỏ lỏng lẻo, lại thay y ấn huyệt vị trên đầu, nhẹ giọng nói: "Viễn Chủy thật đúng là được hoan nghênh.”

Cung Viễn Chủy lại khoát tay áo, tự giễu cười cười: "Thì sao, tóm lại ta không phải người quan trọng nhất trong lòng bọn họ.”

Thiếu niên nhắm mắt lại, bộ dáng thất ý khiến Tuyết Trùng Tử có chút đau lòng.

"Vậy ngươi, làm ngươi làm quan trọng nhất của ta như thế nào?"

Những lời này vừa ra khỏi miệng, chính Tuyết Trùng Tử cũng lắp bắp kinh hãi. Nhưng thấy Viễn Chủy mở to hai mắt quay đầu lăng lăng nhìn hắn, trong lòng liền bình tĩnh lại, lại lặp lại một lần, "Như thế nào?"

Để lại cho hắn chính là thân ảnh Cung Viễn Chủy chạy trối chết.

Cung Viễn Chủy liên tiếp trốn Tuyết Trùng Tử vài ngày, y cũng không rõ mình làm sao vậy, rõ ràng là một câu nói rất bình thường -- bằng hữu quan trọng nhất, hoặc là người thân quan trọng nhất.

Nhưng y giống như không muốn trở thành hai loại này, một tầng sương bao phủ ở trong lòng của y, để cho y không rõ nói không rõ.

Y không dám đi tìm ca ca, chính mình tâm sự nặng nề, ca ca tất nhiên liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra không thích hợp, y liền chỉ có thể giống như đà điểu ở Chủy cung trốn mấy ngày, lại đem chính mình trốn đến khó chịu.

Trong khoảng thời gian này Tuyết Trùng Tử chiều hư y, trong lúc nhất thời không có người bồi mình nói chuyện, ngược lại có vẻ đặc biệt phiền muộn.

Y không thể không thừa nhận, Tuyết Trùng Tử là một thính giả tuyệt vời.

Hai ngày trước, y muốn sớm một chút đi tham gia thử thách tam để giúp ca ca nhưng ca ca lại nhớ thương của y, nói cái gì cũng không cho, còn trách cứ y hai câu. Y nhớ tới ca ca mang theo lãnh ý trách cứ, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ ủy khuất, thẳng đến Tuyết cung uống rượu giải sầu.

Tuyết Trùng Tử nghe xong đầu đuôi sự việc mặc dù cảm thấy Cung Thượng Giác làm không tệ, nhưng hắn cố ý dung túng tính tình của Cung Viễn Chủy, lại nhìn thấy thiếu niên mắt đều đỏ một vòng, đầu cũng cúi xuống, ngay cả chuông nhỏ sau đầu cũng không vang lên, làm sao còn có thể không thuận theo y.

Che giấu lương tâm nói: "Cung Thượng Giác thật sự là quá hà khắc, tổn hại lòng tốt của ngươi.”

Vốn tưởng rằng thuận theo lời y sẽ cao hứng một chút, kết quả Cung Viễn Chủy lại lập tức phản bác: "Không được nói ca ca, ca ca không sai!"

Tuyết Trùng Tử không nghĩ tới Cung Viễn Chủy đều đã uống say còn bảo vệ ca y, trong lòng có chút chua. Nếu đối tượng y che chở không màng đúng sai là mình......

Trên mặt hắn không hiện ra, vẫn thuận theo y nói: "Đúng vậy, Cung Thượng Giác không sai, ngươi cũng không sai, sai chính là thử thách  tam vực này. Không bằng, ta cho ngươi một ngụm nước được không?"

Cung Viễn Chủy nghe nói như thế thần trí đều thanh tỉnh lại vài phần, y cố gắng xoay đầu của mình lại nhìn, khóe miệng giương lên: "Tuyết Trùng Tử ngươi thật tốt, ngươi là người tốt thứ hai ngoại trừ ca ca..." Lời còn chưa dứt liền ngã gục xuống.

Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ nhìn con quỷ say này, cúi người ôm y vào trong phòng đặt trên giường, để ý tới mấy sợi tóc rối loạn giữa lông mày y, cúi người hôn lên trán y một cái.

“Đã như thế, ta liền không có khả năng buông tay.”

Không đợi Cung Viễn Chủy hạ quyết tâm đi tìm Tuyết Trùng Tử, Tuyết Trùng Tử đã tìm tới trước.

Cung Viễn Chủy mới về Chủy cung liền phát hiện không đúng, liếc mắt một cái liền thấy được mỹ nhân dưới ánh trăng y phục xộc xệch trên giường mình. Mỹ nhân kia thấy y tiến vào, mơ hồ ngẩng đầu, bộ dáng chưa tỉnh ngủ. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên người, cả người đều có vẻ không rõ ràng. Đáy mắt sóng nước lưu chuyển, như là hòn đá quấy nhiễu cả ao xuân thủy, vừa mở miệng liền là tình ý lưu chuyển: "Viễn Chủy..."

Cung Viễn Chủy đỏ mặt, nhưng lập tức ý thức được không đúng, y phi thân đi qua thay hắn bắt mạch, mới phát hiện hắn trúng tình dược, Cung Viễn Chủy nhíu mày: "Ai hạ dược cho ngươi, đúng là khó giải, cần ép ra."

Mà thời điểm y bắt mạch, Tuyết Trùng Tử cả người cũng đã dán ở trên người của y, y phục vốn là nửa khép nửa hở triệt để  rơi xuống, cái người kia ngày thường trong trẻo lạnh lùng nhưng giờ đây trên mặt mang theo một chút ửng đỏ, hắn đã sớm nghe không rõ Cung Viễn Chủy đang nói cái gì, dựa vào bản năng liền đem y đặt ở dưới thân. Cung Viễn Chủy cả kinh, vừa định đẩy hắn ra, lại nghe thấy Tuyết Trùng Tử mang theo chút thanh âm khẩn cầu: "Giúp ta, Viễn Chủy chỉ có em mới có thể giúp ta..."

Cung Viễn Chủy nghe tiếng  gọi một cái liền mềm lòng. Dưới Tuyết Trùng Tử trướng đau vạn phần, vốn là nỏ mạnh hết đà, thấy người dưới thân không hề giãy dụa, trấn an hôn khóe miệng của y, bắt đầu chinh phạt.

Một đêm trôi qua, chờ lúc Tuyết Trùng Tử tỉnh lại, Cung Viễn Chủy đã ngủ sâu, ngồi ở trước giường nhìn y, hắn cẩn thận quan sát thần thái của Viễn Chủy , có tức giận có hối hận, nhưng chỉ có không oán hận, lúc này mới yên tâm.

Cung Viễn Chủy người vừa mới tỉnh lại, mở miệng hỏi: "Ai hạ thuốc cho ngươi?"

Tuyết Trùng Tử sảng khoái thừa nhận, "Em vài ngày không tới tìm ta, ta rất nhớ em, Viễn Chủy.”

Cung Viễn Chủy nghe thế trên mặt đỏ lên, lại không bị sắc đẹp làm cho choáng váng đầu óc: "Ngươi tới tìm ta là được, vì sao phải cho mình hạ dược?"

"Ta tìm không thấy lý do tới tìm em, Viễn Trưng." Tuyết Trùng Tử sớm hiểu tính tình của Cung Viễn Chủy ăn mềm không ăn cứng, thanh âm thấp xuống, ánh mắt lại dính ở trên người y.

“Ta muốn một danh phận.”

Hắn muốn danh phận gì, Cung Viễn Chủy không nghĩ ra cái gì trò, y cảm giác sương mù nơi đáy lòng giống như đang bị người cố ý vạch trần.

“Ta yêu em, Viễn Chủy.”

Trả lời hắn chính là thân ảnh Cung Viễn Chủy lại một lần nữa chạy trối chết.

Tuyết Trùng Tử cười khổ một tiếng, nhưng hắn cũng biết việc này gấp không được, hắn chậm rãi ngồi dậy, kéo chăn muốn ngửi mùi còn dính lại trên trăn của Viễn Chủy, lại không nghĩ tới Cung Viễn Chủy lại phi thân trở về.

Vốn là  người trấn định nhưng Tuyết Trùng Tử cũng cảm giác trên mặt xấu hổ, quay đầu không dám lại nhìn Viễn Chủy, tự nhiên cũng liền bỏ lỡ khuôn mặt biểu tình vạn phần rối rắm Cung Viễn Chủy.

Trong phòng yên tĩnh ngay cả thanh âm cũng phóng đại vài phần.

“Ta cũng có ý với ngươi." Thanh âm thiếu niên thấp dường như không thể nghe thấy, mặt đỏ như muốn rỉ máu.

Tuyết Trùng Tử bị sắc đẹp trước mắt mê hoặc. Thật muốn ôm y một cái, Tuyết Trùng Tử xuất thần nghĩ.

Cung Viễn Chủy thật vất vả hạ quyết tâm nói ra những lời này, liền thấy người trước mặt đang sững sờ, trong lòng ít nhiều sinh ra vài phần khó xử, cam chịu cúi đầu: "Ta có thể nói một lần này, ngươi nếu không nghe được thì thôi..."

Lời còn chưa dứt, đã bị ôm vào lòng.

"Nghe được, Viễn Chủy không được đổi ý!"

Lần đầu tiên nghe thấy người bên cạnh dùng loại ngữ khí vội vàng này, Cung Viễn Chủy không nói gì, lại lặng lẽ nhếch khóe miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro