[ AllChủy ] Sau khi cãi nhau với Cung Tử Vũ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ AllChủy ] Sau khi cãi nhau với Cung Tử Vũ

OOC cảnh báo sớm, giả thiết là khi Tiểu Chủy còn bé, là đứa trẻ đáng yêu.

Hàng ngày hại Cung Tử Vũ.

Vô logic, à ngọt sủng.

Cung Thượng Giác khi nhìn thây Kim Phục hoảng hốt chạy vào Chấp Nhận điện, tim hắn lộp bộp.

Quả nhiên, giây tiếp theo.

"Cung tam công tử, Cung tam công tử đột nhiên ngất xỉu!"

Kim Phục thở hổn hển tiến lên trên, quỳ gối trước bàn của Cung Thượng Giác đang làm việc mà nói.

Một trận gió mạnh chợt nổi lên, cổ Kim Phục lạnh lẽo, khuôn mặt giận dữ phóng đại của Giác công tử trong khoảnh khắc hiện ra trước mặt hắn.

Cung Thượng Giác dùng hết khí lực bóp chặt bả vai Kim Phục, nhìn Kim Phục đang lắp bắp cơn giận không kềm được mà quát to.

“Nói! Chuyện gì xảy ra!”

"Vâng, là bị Vũ công tử..."

Ba - -

Kim Phục còn chưa nói xong bị Cung Thượng Giác không chút khách khí quăng tới giữa đại sảnh, hắn cùng trưởng lão cùng Chấp Nhận đang ở đối diện đối mặt nhìn nhau.

Mà Cung Thượng Giác đã sớm chạy không thấy bóng dáng.

Chấp Nhẫn đập cái bàn, lắc đầu thở dài nói: "Con cháu Cung môn hiện tại, làm việc luôn vội vàng gấp gáp như vậy, làm sao có thể gánh vác được việc lớn.”

"Đúng rồi, ngươi vừa mới nói cái gì?"
Kim Phục rơi lệ: "Chủy công tử đột nhiên ngất xỉu.”

  !!!

Chấp Nhẫn mạnh mẽ đứng lên: "Cái gì?! ai hại, người đâu ta muốn đuổi giết cả nhà hắn ta!"

Kim Phục chớp chớp mắt: "Là Vũ công tử chọc.”

  “……”

Chấp Nhẫn hết ngồi xuống lại đứng lên, dùng sức đem tin tức vừa nghe được tiêu hóa ở trong đầu vừa đi đi lại lại.

Sau khi tiêu hóa xong Chấp Nhẫn như bừng tỉnh đại ngộ mà vỗ vỗ tay.

Sau đó, trong điện truyền ra một âm thanh tức giận.

“Cung Tử Vũ, đồ nghịch tử nhà ngươi!!!”
  
  
  
  
  
  
Vũ cung
Hai cái tên vừa rồi mới quấy phá ghé vào bên giường trông mong người đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường khóc không ra nước mắt.

Cung Tử Thương tức giận: "Đều là tại đệ, Cung Tử Vũ!"

Cung Tử Vũ ôm đầu: "Không phải, đều là lỗi của tỷ!"
  
  
Chuyện xảy ra sáng nay.

Cung Viễn Chủy ăn mặc xinh đẹp rực rỡ vui vẻ trên đường đến Giác Cung tìm ca ca, thời tiết sáng sủa, hoa gặp hoa nở.

Đột nhiên, Chủy công tử liền liếc tới Cung Tử Vũ cùng Cung Tử Thương đang làm chuyện bỉ ổi ổ ở góc tường.
Cung Viễn Chủy tiếp túc bước đi một đoạn, bước chân nhẹ lại như mèo con lặng lẽ tới gần.

Cung Tử Thương đột nhiên: "Oa!”

Cung Viễn Chủy vội vàng dừng lại,  thấy qua vài giây phát hiện không ai quay đầu lại liền tiếp tục đi tới.

Cung Tử Vũ kinh hô: "Trời ạ!”

Cung Viễn Chủy vội vàng dừng lại, phản ứng một hồi lại tiếp tục đi.

Cung Tử Thương che mặt: "Ô hô......”

Cung Vễn Chủy lại tiếp tục dừng lại.

Cung Tử Vũ lắc lắc cánh tay: "Lợi hại!”
Cung Viễn Chủy lại dừng lại.

Cung Tử Thương sợ hãi than: "A!”

Cung Viễn Chủy không giấu nổi tức giận nữa, chỉ vào hai người đang ngồi xổm : "Các ngươi thật phiền a!!”

Cung Tử Vũ kinh ngạc quay đầu lại, sắc mặt trắng bệch, nhìn giống như bị một tiếng này của y dọa đến trực tiếp xuất linh hồn ra luôn.

Cung Viễn Viễn: "..."

"Vũ cung đều là kẻ nhát gan." Cung Viễn Trưng than thở, mang theo hòn đá nhỏ muốn rời đi.
  
  
“Đệ nói bậy, ca ta mới là người có lá gan lớn nhất, so, so với Cung Thượng Giác còn lớn hơn. "Cung Tử Vũ kịp phản ứng  lại hừ lạnh một cái, vẻ mặt không cam lòng.

Cung Tử Thương: "..." Ta ở đây thật sự là có chút không hợp.

“Không tin đệ xem, cơ bắp của ca ta rất cường tráng, ca của ta cái gì cũng sẽ không sợ.”

  ……

"Ta mới không muốn nhìn." Cung Viễn Chủy nhấc chân muốn rời đi.

Cung Tử Vũ một thân trâu, cứng rắn lôi kéo chiếc bánh bao nhỏ Cung Viễn Chủy đến cùng nhau nhìn lén, không phải, là thưởng thức ca ca hắn Cung Hoán Vũ đang cởi trần luyện võ.

"Thế nào?" – Cung Tử Vũ ưỡn ngực.

“Xấu, không đẹp bằng ca của ta." Cung Viễn Chủy che mắt đáp.

“Ai nha, ai cho đệ nói mặt của ca ta như vậy.”

“Hơn nữa, ca ta còn cao hơn Cung Thượng Giác. "Cung Tử Vũ nói.

"Ngươi!!"

Cung Viễn Chủy cũng không che mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ước lượng mà bắt đầu mắng.

"Ca của ta võ công cao hơn ca của ngươi! Ca của ngươi chính là phế vật!"

"Vậy thì sao, ca của ta cao hơn ca của đệ." Nhìn đệ đệ xù lông càng ngày càng đứng gần mình, khóe miệng Cung Tử Vũ càng rạng rỡ, càng thêm càn rỡ.

"Ca của ta giàu hơn ca của ngươ!”

"Vậy thì sao, ca của ta dù nghèo đến chết cũng cao hơn ca của đệ."

"Ngươi... ngươi... ca ta là tốt nhất tốt nhất, ngươi không được nói xấu ca của ta."
Cung Viễn Chủy nhỏ tuổi nhưng tính tình lại vô cùng hẹp hòi, không bao lâu hốc mắt liền hồng hồng, ánh mắt long lanh, cứng rắn chống đỡ không khóc thành tiếng mà thôi.

Cung Tử Vũ còn đắm chìm ở trong niềm vui khi nói thắng đệ đệ đáng yêu của mình, Cung Tử Thương chỉ cảm thấy sự tình không ổn, ai không biết Cung Viễn Chủy là trân trâu vàng bạc được mắt cá chết lớn nuôi dưỡng trong trân bảo mà lớn lên chứ.

Việc này thôi sắp toi đời rồi!

"Cung Tử Vũ đệ muốn chết đúng không, mau mau đem Viễn Chủy đệ đệ buông ra!"

“Ai u uy!”

Cung Tử Vũ ôm đầu bị đánh đau nhảy loạn.

Cung Tử Thương trong một giây sau đó biến thành đại tỷ tỷ ôn nhu, đem
Cung Viễn Chủy bị liên lụy lắc đến lung lay, thanh âm vang đến lợi hại.

"Viễn Chủy ~đệ đệ~đừng nóng giận~ tỷ tỷ nói cho đệ nghe ~" Cung Tử Thương đột nhiên cảm thấy trên người nặng nề.

"Viễn Chủy, Viễn Chủy!!" – Cung Tử Thương hét lớn.

"Tại sao không tiếp tục giả bộ thục nữ, Tử Thương tỷ tỷ ngươi rốt cục biết mình diễn cũng diễn không giống...... Trời ạ, Viễn Chủy làm sao vậy???”

Hai người nhìn Cung Viễn Chủy đang nhắm mắt lại không hề phản ứng gì vào trầm tư.

Giây tiếp theo.

“A a a a a a a!”

“Kim Phồn! Mau gọi y sư tới!!!”
  
  
  
Cung Tử Vũ vội vàng ôm người đến Vũ cung.

"Nhiệt độ cơ thể bình thường, trên người không có bị thương gì cả, như thế nào đột nhiên hôn mê vậy, trúng độc sao?"

"Làm sao bây giờ làm sao bây giờ làm sao bây giờ, y sư làm sao còn chưa tới, lần này hai ta thể nào cũng bị đánh chết, có khi nào bị đuổi ra khỏi Cung môn không..."

Cung Tử Thương không ngừng xoay quanh Cung Tử Vũ nói không ngừng, đang nói ra đột nhiên dừng lại.

Cung Tử Vũ ánh mắt sáng lên: "Tử Thương tỷ tỷ, tỷ có phải có cách gì hay không?"

"Đệ nói, chúng ta đứng trước mặt Cung Thượng Giác dùng hết sức khóc để khóc thì có được tha hay không..." Cung Tử Thương vẻ mặt nghiêm túc, gắt gao nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ.

Cung Tử Vũ khẩn trương nuốt nước miếng, ngựa chết mới đi hỏi thầy thuốc :"Sau đó thì sao?"

"Và sau đó, Cung Thượng Giác ní là đã chuẩn bị cho chúng ta một bữa ăn hảo hạng để chúng ta ăn trước khi chết."

Hơi thở Cung Tử Vũ dừng lại trong chớp mắt.
“HẢ?????”

“Tỷ còn chưa nói xong đâu." Cung Tử Thương trừng mắt nhìn Cung Tử Vũ, ý bảo Cung Tử Vũ đem lỗ tai lại gần.
Cung Tử Vũ không tin tà nghe theo, sau đó hắn liền nghe Cung Tử Thương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

"Nhớ nói với Cung Thượng Giác..."

Cung Tử Thương gằn từng chữ.

"Phần của tỷ phải gấp đôi đường."

Cung Tử Vũ: "......”

"Vũ công tử, ngài muốn làm gì? phía trước là sông a!" Kim Phồn hô to.

“Sống không có ý nghĩa, chết sớm một chút đi. "Cung Tử Vũ khóe mắt rưng rưng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro