[ Tuyết Chủy ] Người luôn ở đó ( Thượng )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Tuyết Chủy ]  Người luôn ở đó ( Thượng )

Mỗi năm hoa đều giống nhau, mỗi năm mỗi người một khác
Cuộc đời con người sẽ trải qua rất nhiều khúc rẽ quanh co, có phập phồng, cũng có vô thường.

Vật đổi sao dời, cảnh sắc Tuyết Cung vẫn như cũ, nhưng từ lâu đã cảnh còn người mất. Năm đó, sau núi biến hóa đặc biệt to lớn. Tiền Nguyệt trưởng lão ngoài ý muốn mất mạng dưới tay Vụ Cơ phu nhân. Sau khi đại chiến với Vô Phong, Hoa trưởng lão, Hoa công tử, còn có Tuyết công tử đều trước sau qua đời. Phía sau núi hiện giờ cũng chỉ còn lại Nguyệt công tử đã kế nhiệm làm trưởng lão, cùng Tuyết Trùng Tử đã tự phế Táng Tuyết Tâm Kinh, đã khôi phục bộ dáng trưởng thành làm bạn với nhau.

Đương nhiên, cuộc đời người này ngoại trừ trải qua vô thường cùng phập phồng, tự nhiên cũng sẽ có chuyện đáng giá vui vẻ may mắn.

Chịu đau khổ, khổ tận cam lai. Mưa gió qua đi, cũng sẽ đợi được thời khắc trời lại sáng.

Cũng chính là cùng một năm, Tuyết Trùng Tử mất đi Tuyết công tử người nhiều năm làm bạn với hắn, cùng nhau nhàm chán, cùng nhau cãi nhau, cùng nhau nương tựa lẫn nhau. Nhưng không nghĩ tới, tại Tuyết Trùng Tử đi một chuyến núi trước trở về, nhưng cũng quen được Cung Viễn Chủy là một vị cung chủ một cung là người đang được yêu thương nhất hiện nay.

Trời xui đất khiến một hồi không đánh không quen biết, cùng Cung Viễn Chủy ở chung một đoạn thời gian ngắn ngủi, ngược lại là ngoài dự liệu cùng Tuyết Trùng Tử kết giao vui vẻ. Thậm chí sau đó phần tình nghĩa chân thành tha thiết này, còn kéo dài không ngừng. Mặc dù một người ở núi trước, người kia sau đó cũng sẽ đi về Tuyết cung ở núi sau, nhưng vẫn không trở ngại bọn họ tiếp tục liên lạc với nhau.

… …  … …  … …

Phía sau núi, Phong Hoa Tuyết Nguyệt.
Có trà có rượu, bạn thân làm bạn. Cười nói về trời và đất, nói về sự tốt đẹp của thế gian.

Cuộc sống cũng chỉ như thế này mà thôi.

Nguyệt công tử nhàm chán không có việc gì làm, hiếm khi không ở trong Nguyệt cung đau khổ nhớ lại chuyện của Vân Tước, ngược lại sáng sớm đi tới Tuyết cung tìm Tuyết Trùng Tử nói chuyện phiếm thường này trong Cung môn.

"Cho nên nói, ngươi rốt cuộc là thích Chủy công tử điểm nào a" - Nguyệt công tử ngược lại hỏi trắng ra.

Kỳ thực Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy thể hiện “Mối quan hệ của hai chúng ta rất tốt”, cũng đủ để xưng là “đoạn tụ”. Có lẽ, trong Cung môn rất nhiều người đều hiểu rõ, nhưng chỉ là không dám nói rõ ra mà thôi. Dù sao việc này bị Cung Thượng Giác coi là cấm kỵ, người trong cung, từ Chấp Nhẫn đại nhân, cho tới thị vệ người hầu bình thường, tự nhiên cũng đều rất kiêng dè.

Nhưng vô luận kiêng dè hơn nữa, nói cũng là cấm kỵ của người núi trước. Nhưng bây giờ trong phạm vi của núi sau, hơn nữa giữa Nguyệt công tử và Tuyết Trùng Tử vốn không có bí mật gì đáng để giấu, tự nhiên nói chuyện cũng trực tiếp hơn nhiều, đỡ phải quanh co, càng không cần thận, thận trọng.

Tuyết Trùng Tử nhấp một ngụm trà nóng, mới lộ ra nụ cười chậm rãi nói: "Cung Viễn Chủy rất ngây thơ. Y thẳng thắn lại chân thành, trên mặt luôn không giấu được tâm sự. Biểu hiện cảm xúc của y cho tới nay đều rất rõ ràng trực tiếp, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Vô luận là hỉ nộ bi lạc, y đều có thói quen thẳng thắn lộ ra cho người khác xem. Y là thiên tài dược lý trăm năm khó gặp, không chỉ tinh thông y dược, cũng càng thông hiểu ám khí. Ta thích cá tính thẳng thắn thẳng thắn của y, thích khí phách hăng hái của thiếu niên hắn, cũng thích hắn tuổi còn trẻ đã có trình độ y thuật không phân cao thấp với ngươi, càng thích hắn..." Ánh mắt Tuyết Trùng Tử bỗng nhiên trở nên thâm thúy, âm cuối kéo dài, trong lời nói có hàm ý, lại chậm chạp không nói tiếp.

“Ngươi còn thích gì ở y nữa?" Nguyệt công tử tò mò nhướng mày hỏi dồn.

Tuyết Trùng Tử bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, ánh mắt có chút giảo hoạt lại lộ ra một tia ham muốn chiếm hữu và nghiền ngẫm. “Cung Viễn Chủy đối với ta rất đặc biệt. Đặc biệt đến mức khiến ta muốn thương tiếc y, bảo vệ y...... Đây cũng là điểm ta thích nhất của y. Bên dưới bề ngoài dũng cảm kiên nghị của y, chỉ có trái tim rất mẫn cảm đến mức mềm mại yếu ớt. Dưới sự phản nghịch bướng bỉnh cường hãn của y, ta thích nhất một mặt nhu tình tinh tế của y, giống như sinh ra đã có.”

Tuyết Trùng Tử nói xong, chỉ mím môi mỉm cười cúi đầu uống trà.
Kỳ thật có mấy lời hắn còn chưa nói xong.

Cung Viễn Chủy là người vô cùng đặc biệt, y luôn có thể chuẩn xác không sai mà đánh trúng điểm yếu của Tuyết Trùng Tử. Cho dù chỉ là ngoái đầu nhìn lại, một nụ cười, cũng đủ để câu hồn đoạt phách. Hoặc là sau khi chịu ủy khuất, hốc mắt đỏ lên chỉ cần rơi xuống một giọt nước mắt, cũng đủ làm cho Tuyết Trùng Tử đau lòng không thôi. Thậm chí là ở thời điểm tức giận, cái loại khí phách cùng thái độ ngang ngược không nói đạo lý này, cũng làm cho Tuyết Trùng Tử lâm vào si mê quyến luyến.

Nguyệt công tử bất động thanh sắc cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của người huynh đệ Tuyết Trùng Tử này, tiếp theo lại nhẹ nhàng nói: "Chỉ tiếc ngươi thích y như vậy, nhưng cũng là yêu mà không được. Dù sao hắn chưa tới nhược quán, các ngươi thậm chí ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có. Cho dù ngươi hạ quyết tâm không tiếc đối địch với thiên hạ, cũng muốn cùng hắn ở bên nhau lâu dài, nhưng bất đắc dĩ Giác công tử người ta không muốn gật đầu đáp ứng, ngươi tự nhiên cũng không có bất kỳ cơ hội nào đáng nói.”

Nguyệt công tử nói là sự thật, Tuyết Trùng Tử cũng hiểu được. Cung Viễn Chủy này kính yêu sùng bái huynh trưởng Cung Thượng Giác như vậy, nếu Cung Thượng Giác vẫn không đáp ứng, nghĩ đến Cung Viễn cũng không có cách nào. Cuối cùng, hơn phân nửa cũng chỉ biết lựa chọn thỏa hiệp. Cứ tiếp tục như vậy, Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy cũng có thể là kết quả hữu duyên vô phận.

Nguyệt công tử lại nói tiếp: "Cho dù đợi đến lúc Cung Viễn Chủy nhược quán , ngươi và hắn sợ là cũng không có cơ hội gì. Nếu như không phải tuân theo vận mệnh thế tục an bài đều tự đàm hôn cưới vợ, như vậy cho dù  trong tâm đối phương không muốn chấp nhận người khác, sợ là cũng chỉ có thể rơi vào cô độc sống quãng đời còn lại."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy nhẹ nhàng thở dài, nói: "Thế gian không gì là tuyệt đối, nhưng nếu nhất định không có kết quả, vậy cần gì phải cưỡng cầu? Dù sao chỉ cần tùy tâm tùy tính, ít nhất cố gắng không lưu lại tiếc nuối là tốt rồi. Vậy chuyện sau này thôi, cứ tùy duyên tùy mệnh là được.”

Nguyệt công tử biết đây chẳng qua là cái cớ để Tuyết Trùng Tử tự bảo vệ mình. Hắn mạnh miệng như vậy, cho dù có tan nát cõi lòng khổ sở thế nào cũng tốt, cũng sẽ không yếu thế với ai. Nhưng là, Nguyệt công tử này dù sao cũng không phải người khác, hắn nhận thức Tuyết Trùng Tử nhiều năm, tự nhiên biết tính cách của Tuyết Trùng Tử . Vô luận Tuyết Trùng Tử che giấu bản thân tốt bao nhiêu, Nguyệt công tử cũng có thể liếc mắt một cái nhìn thấu tâm sự của Tuyết Trùng Tử.

Dù sao Cung Thượng Giác kia tuy là người hiểu chuyện, nhưng cũng là người có quan niệm phong kiến truyền thống ăn sâu bén rễ. Huống chi, Cung Viễn Chủy còn chưa đến nhược quán, Cung Thượng Giác thương tiếc Cung Viễn Chủy, rất là bao che khuyết điểm, nhưng kì thực cũng là đối với Cung Viễn Chủy quản giáo rất nghiêm. Hắn nói gì cũng sẽ không bỏ mặc Cung Viễn Chủy phạm phải chuyện trái với lẽ thường, chỉ sợ Cung Viễn Chủy rơi miệng người đời trở thành âm điểm cho mọi người chỉ trích, rơi vào kết cục thân bại danh liệt. Cho nên, quan hệ giữa Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Trưng trở nên dị thường vi diệu, gần như trở thành chuyện mà lòng người trên dưới Cung môn không nói ra.

Trên thực tế, Tuyết Trùng Tử một mực chờ đợi Cung Viễn trưng đến năm nhược quán, có thể danh chính ngôn thuận đến Tuyết Cung vượt ải. Đến lúc đó, Cung Viễn Chủy sẽ không còn chịu gánh nặng quy định tổ huấn của Cung gia , cũng có thể quang minh cùng Tuyết Trùng Tử lui tới.

Nguyệt công tử chủ động rót rượu cho Tuyết Trùng Tử, sau đó lại nói: "Tuyết Trùng Tử, nhân sinh khó được mấy lần say? Lưu một nửa tỉnh táo, lưu một nửa say, trong sương mù ngắm hoa cũng là một loại đẹp. Có một số việc là không cần tự tìm phiền não, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Tuyết Trùng Tử nghe xong mặt không chút thay đổi liếc Nguyệt công tử một cái.

“Ừ hừ, bớt đi. Người đa sầu đa cảm là chính là ngươi.”

Còn không phải sao?

Tuyết Trùng Tử tự nhận mặc dù có chút phiền não, nhưng cũng không đến mức tuyệt vọng như Nguyệt công tử nói.

Chỉ sợ là Nguyệt công tử kia rơi vào vòng xoáy hồi ức, vì tình yêu của hắn và Vân Tước mà không được, than thở, bi thương.

Tuyết Trùng Tử không giỏi an ủi người khác, hơn nữa những lời này Nguyệt công tử cũng quả thật không thích nghe. Hai người bọn họ đều là một loại người, khi tâm tình sa sút có thể tự thương hại mình, nhưng cuối cùng lại không muốn nhìn thấy người khác tỏ vẻ đồng tình với mình.

——————————

Lại nói ngày đó, bầu không khí yên tĩnh phía sau núi cùng phía trước núi khác nhau rất lớn.

Chỉ vì một sáng sớm, Cung Thượng Giác phát hiện người mỗi một ngày đều đúng giờ đến Giác Cung tìm hắn báo danh, Cung Viễn Chủy lắc lư không ngừng trước mặt hắn không biết vì sao khác đột nhiên xuất hiện. Trong lòng Cung Thượng Giác khó tránh khỏi cảm thấy khác thường, xuất phát từ lo lắng, liền bảo thân tín lục ngọc thị vệ Kim Phục tự mình đi tìm người. Kết quả không ngờ Kim Phục trở về báo cáo, y quán nói bất kể là hạ nhân hay y quan hay thị vệ gác cũng nói hôm nay bọn họ không nhìn thấy Cung Viễn Chủy, mà Cung Viễn Chủy rõ ràng cũng không ngủ lại y quán. Về phần hạ nhân và thị vệ Chủy cung, thì cũng báo cho biết Chủy công tử của bọn họ đêm qua căn bản không có trở về Chủy cung nghỉ ngơi.

Lúc này, trong lòng Cung Thượng Giác liền phát hiện không thích hợp, mơ hồ cảm thấy bất an. Cung Viễn Chủy từ trước đến nay không ở y quán, không ở Chủy cung, liền nhất định sẽ là ở Giác cung. Nhưng hiện tại, ba địa phương này đều rõ ràng không có bóng dáng Cung Viễn Chủy, tình huống Cung Viễn Chủy đêm không về có thể nói là phi thường hiếm thấy. Trong lòng Cung Thượng Giác hoảng loạn không thôi, liền bảo Kim Phục phái người đến các cung và các những nơi Cung Viễn Chủy có thể thường lui tới tìm người, cần phải mau chóng tìm được người mới thôi. Còn Cung Thượng Giác thì tự mình đến Tuyết Cung sau núi tìm người.

Phía sau núi, Tuyết Cung.

Một mảnh trắng và yên tĩnh thuộc về mùa đông.

Bông tuyết tung bay đầy trời, tuyết lớn bay tán loạn, hàn khí thấu xương đông lạnh người.

Cung Thượng Giác lần này ra ngoài vội vàng, ngay cả áo choàng cũng không lấy, chỉ mặc thường phục ngày thường ở trong Giác cung mới có thể mặc. Nội công của hắn thâm hậu, hộ thể đồng thời cũng có thể tạo được tác dụng chống lạnh nhất định. Còn nữa, trước mắt hắn nóng lòng muốn tìm Cung Viễn Chủy, bước chân vội vàng lo lắng, sắc mặt âm trầm vô cùng, căn bản không rảnh bận tâm những chuyện khác.

Nguyệt công tử và Tuyết Trùng Tử từ xa đã nhìn thấy Cung Thượng Giác vội vàng tới, hai người đưa mắt nhìn nhau, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Bọn họ thấy sắc mặt Cung Thượng Giác không đúng, nhưng cũng không có ý định chủ động làm rõ, chỉ đứng lên, hơi vuốt cằm ra hiệu với Cung Thượng Giác, gọi một tiếng "Giác công tử".

Khuôn mặt Cung Thượng Giác lạnh lùng, vừa mở miệng đã chất vấn không tốt. "Xin hỏi hai vị, hôm qua và hôm nay có gặp qua Viễn Chủy đệ đệ hay không?"

Nguyệt công tử và Tuyết Trùng Tử ăn ý trao đổi ánh mắt.

"Hai chúng ta thân ở phía sau núi, hai ngày nay cũng không có gặp qua Chủy công tử." Tuyết Trùng Tử biết Cung Thượng Giác là tới tìm người, liền lập tức truy vấn: "Có thể mời Giác công tử nói chi tiết một chút, có phải Chủy công tử xảy ra chuyện gì hay không?"

Cung Thượng Giác có thể tự mình đến Tuyết cung ìm người, sợ là việc này không phải chuyện đùa. Tuyết Trùng Tử là càng nghĩ càng lo lắng.

Nhưng chỉ thấy Cung Thượng Giác lại hỏi đi hỏi lại những câu tương tự. Hắn cho rằng, nếu Cung Viễn Chủy không ở trước núi, như vậy tình huống có khả năng chính là lén lút chạy tới sau núi tìm Tuyết Trùng Tử.

“Ta lừa ngươi làm gì? Thẳng thắn mà nói, nếu Viễn Chủy thật sự xảy ra chuyện gì, ta cũng lo lắng như ngươi. Giác công tử, có thể xin ngươi nói rõ, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Đừng quanh co lòng vòng nữa. Có lẽ, ta và Nguyệt công tử có thể giúp đỡ. " Tuyết Trùng Tử nói.

Cung Thượng Giác tự nhiên biết Tuyết Trùng Tử nói thật, lúc này cũng không có ý giấu diếm. Trước mắt vẫn phải nhanh chóng tìm được Cung Viễn Chủy là tốt nhất. Sau đó, Cung Thượng Giác đem chuyện Cung Viễn Chủy cẩn thận kể lại một lần, Tuyết Trùng Tử nghe xong lại một lần nữa cùng Nguyệt công tử bên cạnh nháy mắt với nhau.

Cung Thượng Giác tìm không thấy Cung Viễn Chủy, đều khẩn trương đến phía sau núi tìm người. Nhưng chỉ tiếc, Cung Thượng Giác nghĩ phương hướng sai rồi, bởi vì Tuyết Trùng Tử cũng nói không nhìn thấy Cung Viễn Chủy. Nếu như theo như lời Cung Thượng Giác nói, như vậy Cung Viễn Chủy hẳn là từ đêm qua đã mất liên lạc, bởi vì từ đêm qua trở đi, cũng không có ai nhìn thấy y nữa. Mãi cho đến sáng nay, như vậy Cung Viễn Chủy liên tục mấy canh giờ này rốt cuộc là chạy đi đâu?

Tuyết Trùng Tử ngước mắt nhìn Nguyệt công tử một cái, vội la lên: "Nguyệt công tử, phiền ngươi cùng Giác công tử đi trước núi hỗ trợ tìm người. Mà ta sẽ dẫn người tìm sau núi một lượt, lại đi đến nơi hẻo lánh trong núi tìm kiếm xem. Mặc dù tỷ lệ thấp, nhưng theo lý thuyết Cung Viễn Chủy sẽ không tùy ý rời khỏi Cung môn. Ta cảm thấy vẫn là bắt đầu tìm người  từ trong phạm vi cung môn thì tốt hơn.

“Được, cứ làm như vậy. Vô luận là ai tìm được Viễn Chủy, hay là tình hình có tiến triển, nhất định phải báo lại ngay."Cung Thượng Giác nói.

"Đó là đương nhiên." Tuyết Trùng Tử do dự một chút, vẫn là quyết định mở miệng hỏi: "Trong lòng của ta còn có một nghi vấn. Giác công tử, xin hỏi Cung Viễn Chủy trước khi mất tích có hành vi  gì kỳ quái khác thường không?"

“Không có gì khác thường. Ta ngày hôm qua lần cuối cùng nhìn thấy đệ ấy, biểu hiện của đệ ấy cũng không khác bình thường." Cung Thượng Giác trả lời cực nhanh, hoàn toàn nói ra vô thức mà không suy nghĩ gì. Nhưng thái độ của hắn ngữ khí đều rất cường thế, không cho phép bất luận kẻ nào phản bác cùng nghi ngờ.

Tuyết Trùng Tử trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không có ý định tiếp tục truy vấn. Dù sao bây giờ vẫn phải nhanh chóng tìm được Cung Viễn Chủy. Nếu không cũng không biết có phải y thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc gặp phải chuyện nguy hiểm gì hay không?

————————————

Hài tử nhà mình một ngày nào đó sẽ lớn lên, huống chi Cung Viễn Chủy chỉ là đệ đệ của Cung Thượng Giác, cuối cùng có một ngày cũng sẽ ở dưới tình huống bất đắc dĩ, bị ép buông tay để cho Cung Viễn Chủy học tập độc lập.

Cung Thượng Giác vẫn hy vọng có thể dạy Cung Viễn Chủy độc lập một chút, để Cung Viễn Chủy có thể làm một người danh chính ngôn thuận, có được năng lực một mình đảm đương một phía. Mấy năm nay dụng tâm bồi dưỡng cùng dạy dỗ, Cung Viễn Chủy cũng chưa từng có để cho hắn thất vọng. Chỉ là cũng không biết có phải phương hướng giáo dục của hắn có vấn đề hay không, bởi vì Cung Thượng Giác quả thật phát hiện Cung Viễn Chủy càng ngày càng giống chính hắn, vô luận chịu bao nhiêu khổ cùng mệt mỏi cũng sẽ không khóc lóc kể lể, ngược lại chỉ biết tiếp tục yên lặng cố gắng, sau đó âm thầm thừa nhận các loại thương đau cùng đau khổ mà người thường không thể chịu đựng được.

Cung Viễn Chủy từ trước đến nay rất ỷ lại vào huynh trưởng là hắn, cơ hồ thường xuyên như hình với bóng với Cung Thượng Giác, không có gì giấu diếm nhau. Thế nhưng, Cung Viễn Chủy tâm tư tinh tế lại hiểu chuyện nghe lời như vậy, lại gần đây thường xuyên cãi nhau với Cung Thượng Giác, đều là vì chuyện có liên quan đến Tuyết Trùng Tử. Cũng bởi vì như thế, Cung Thượng Giác khi biết không thấy Cung Viễn Chủy, ý nghĩ đầu tiên trong đầu chính là nghĩ tới Tuyết Trùng Tử người ở núi sau Tuyết Cung.

Mấy ngày trước trong lúc cãi nhau, những lời giận dỗi của Cung Viễn vẫn còn văng vẳng bên tai. "Ca ca, dù sao mặc kệ huynh nói như thế nào, phản đối như thế nào đều tốt, một ngày nào đó đệ nhất định sẽ đến sau núi tìm Tuyết Trùng Tử, đệ muốn cùng hắn cùng một chỗ, đệ nhất định sẽ cùng hắn cùng một chỗ!"

Cung Thượng Giác hiểu Cung Viễn Chủy, hắn biết những lời nói của Cung Viễn Chủy nói đều là lời thật lòng.
Cho nên, khi không thấy Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác lập tức nghĩ tới Tuyết Trùng Tử.

Vốn cho rằng tình huống xấu nhất cũng chỉ là như vậy.
Nhưng cũng không nghĩ tới, kết quả vẫn không như trong dự liệu.

Tuyết Trùng Tử nói hắn chưa từng gặp qua Cung Viễn Chủy, Nguyệt công tử cũng nói chưa từng thấy qua.
Như vậy, Cung Viễn Chủy rốt cuộc sẽ đi đâu? Đệ ấy còn có thể đi đâu?

Nếu Cung Viễn Chủy đến sau núi tìm Tuyết Trùng Tử, như vậy ít nhất người cũng vẫn an toàn. Nhưng bây giờ, Cung Thượng Giác thật sự bắt đầu lo lắng, bởi vì Cung Viễn Chủy giống như bốc hơi khỏi nhân gian,tìm thế nào cũng không tìm ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro