Phần 7.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn cái gì đều không có mà lại được sống lại một lần, cho rằng kiếp này nên đi cô độc một mình, nhưng bên cạnh lại có một Lam Vong Cơ, trước sau vẫn luôn yên lặng song hành cùng với hắn, mỗi một lần từ biệt đều đợi quay lại nơi hẹn gặp chờ, mỗi một lần hắn quay trở lại đều có cảm giác y đã đợi lâu lắm.

Hắn dần dần cảm thấy, chỉ cần người này còn ở đây, sẽ chẳng có chuyện gì khiến hắn sợ hãi nữa.

Có một người có thói quen chờ hắn, hắn cũng bắt đầu thói quen đi chờ một người. Những lúc Lam Vong Cơ không có ở bên cạnh, hắn sẽ cảm giác đáy lòng như có một đám thỏ thỉnh thoảng dẫm dẫm nhảy nhảy, hỏi hắn: Lúc này Lam Trạm đang làm cái gì vậy?

Khi hắn gặp phải sự việc kì dị quoái lạ, hoặc tìm được đầu mối mới, đám thỏ con kia cũng sẽ vùng vẫy hỏi: Lam Trạm thấy được sẽ nói cái gì?

Thời điểm thỏ con không nói lời nào, hắn càng ngày càng hay nhớ tới thần sắc chuyên tâm của Lam Vong Cơ, đôi mắt lưu ly lạnh nhạt, sống mũi tinh xảo, còn có đôi môi thoạt nhìn rất mềm mại.

Lúc chạm vào mới biết thật sự mềm mại. Rõ ràng khi còn nhỏ nhìn chằm chằm gương mặt này lâu như vậy, như thế nào lại chưa bao giờ nhớ rõ?

Đời trước hắn đem giang hồ thế sự đập hết vào trong mắt, chỉ có duy nhất là không nhìn chăm chú vào Lam Vong Cơ, kiếp trước qua đi lại đến kiếp này, hắn không phải không có kháng cự mà phát hiện, ngoại trừ Lam Vong Cơ bên ngoài thế giới, những thứ khác hắn càng ngày càng nhìn không thấy.

Ít ngày bôn ba mệt nhọc, hai người rốt cuộc đến Di Lăng. Bọn họ ở trong thành tìm nhà trọ, chuẩn bị nghỉ tạm một đêm, rồi sau đó mới xuất phát vào sâu trong bãi tha ma.

Ngụy Vô Tiện xem xét căn phòng, quay đầu nhìn thấy Lam Vong Cơ tháo xuống trâm cài tóc, mái tóc đen như mực lập tức bung xõa ra, mang theo một tia tin hương mơ hồ tản mát, lặng lẽ phất qua chóp mũi Ngụy Vô Tiện.

Hắn lập tức hai chân mềm nhũn, một cổ khô nóng xa lạ bỗng nhiên từ bụng dưới dâng lên, thẳng tắp hướng đến phía ót.

Ngụy Vô Tiện cắn răng đóng chặt khí, kiệt lực làm cho chính mình bình tĩnh lại, sắc mặt như thường, đôi tay hắn thả xuống bên người, bàn tay siết chặt muốn chết, cố gắng đẩy lùi cổ nhiệt lưu kia.

Lam Vong Cơ mới thu xếp xong chăn nhệm, thấy hắn còn ở cạnh cửa, liền ngừng động tác, khẽ nghiêng đầu đưa ra một ánh mắt dò hỏi.

Ngụy Vô Tiện cẩn thận hít một hơi, há mồm muốn nói, không nghĩ tới hắn vừa buông lỏng khớp hàm, khối tà hỏa trong bụng giống như bị gió thổi mà bùng phát dữa dội. Chân mày của hắn nhíu lại, cảm thấy biểu tình của bản thân cực kì quỷ dị, có lẽ do ánh mắt nghi hoặc khi nãy của Lam Vong Cơ, tuy là như thế, nhưng khi cặp mắt kia nhìn qua, Ngụy Vô Tiện vẫn có cảm giác bản thân bị tầm mắt bình tĩnh rõ ràng kia xuyên thấu.

Hắn gian khổ một chữ một chữ nói: "Không có việc gì, ta ăn no căng, nghỉ một chút."

Lam Vong Cơ buông xuống chăn đệm, theo hướng của hắn nhẹ nhàng đi tới, mỗi một bước của y đến gần, trái tim Ngụy Vô Tiện liền đập nhanh một phách. Hắn rũ mi mắt, không dám chạm đến ánh mắt của Lam Vong Cơ, tầm mắt liền hữu khí vô lực mà dừng ở trang phục luôn chỉnh tề trước ngực, nhưng mà vạt áo của theo Lam Vong Cơ ở trước mặt hắn dần dần phóng đại, Ngụy Vô Tiện lập tức giống có thể thấy trung y đơn bạc phía trong vạt áo ngoài, còn có chỗ kia, nơi hắn đã từng chính mắt nhìn thấy, đụng vào, dựa sát vào nhau, thậm chí ở kí ức hôn môi lúc trước, chính là vòm ngực rộng lớn mà rắn chắc.

Hắn đem đôi mắt ép tới càng thấp, thấy Lam Vong Cơ đã sắp đi đến trước mặt. Y đem tay hướng  Ngụy Vô Tiện, bàn tay hằng năm luôn đánh đàn và luyện kiếm xâm nhập tầm nhìn của Ngụy Vô Tiện, lưng hắn tê rần, phảng phất như cái tay kia đang chân chính tiến vào cơ thể hắn.

Ngụy Vô Tiện ngửi thấy mùi đàn hương thanh lãnh đàn hương, còn có một tia tuy mỏng manh nhưng chính xác là mùi rượu, không chịu theo khống chế, từ chính bên gáy hắn tản ra.

Ngụy Vô Tiện rốt cuộc dùng hết  khí lực toàn thân, nói: "Thật sự quá căng, ta đi ra ngoài đi một chút, ngươi mệt mỏi liền trước ngủ." Nói xong, xoay người đẩy cửa phòng ra, chật vật chuồn ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện đi đến phía cuối hành lang, tránh khỏi phạm vi ảnh hưởng của Lam Vong Cơ, cảm giác hai chân thật vất vả mới có thể đứng ổn, lập tức vận  khí vài lần, đem tin hương của mình kiềm chế lại, mới thật cẩn thận xuống lầu.

Trận này vừa tới, chính là nói trước kì động dục của Khôn trạch sắp tới. Thật đúng là trăm nghe không bằng măt thấy.

Hắn cố nén cả người bủn rủn, đã hỏi tới hiệu thuốc gần nhất nhất, chống đỡ thân thể, một khắc không ngừng chạy đi, lúc này mới cầm lấy bình thanh tâm đan trở lại nhà trọ, lại hướng tiểu nhị muốn một gian phòng, còn không quên dặn dò nếu có vị bạch y công tử tới hỏi, liền nói ta không thoải mái muốn đổi phòng, đêm nay không làm phiền giấc ngủ của y.

Sau khi hắn thật vất vả nuốt dược rồi cởi áo để đầu giường, toàn thân đã nóng bỏng, áo trong bị mồ hôi túa ra mà ướt một mảng lớn, phía dưới hạ thân nhất là chỗ kia cũng ướt đến lợi hại, tất nhiên là không phải mồ hôi rồi.

Hắn đem áo trong cởi ra nốt, ở trên giường khó nhịn  lăn qua lộn lại, chỉ cảm thấy toàn bộ trời đất quay cuồng, cho dù nhắm mắt lại, mí mắt tối đen cũng điên cuồng quay vòng

Sau đó hắn thấy đang ở hồ thành có một bóng hình, vô cùng rõ ràng mà thấy Lam Vong Cơ.

Thân ảnh Lam Vong Cơ luôn trắng tinh thanh bạch, không chỉ trắng đến chói mắt, mà còn trát đến toàn thân hắn không có chỗ nào là không đau. Hắn nhìn chằm chằm cánh tay hữu lực của Lam Vong Cơ phía dưới vạt áo rộng, tưởng tượng mười ngón tay thon dài của y đang mơn trớn thân thể mình, đầu ngón tay có vết chai mỏng ma sát trên làn da mẫn cảm của hắn, đem đến từng trận đau đớn nhỏ, lưu lại từng đạo dấu vết cực nóng.

Hắn lại thấy đôi môi mềm mại của Lam Vong Cơ, nhớ lại hắn đã từng lấy thân thể hiện tại mà nhẹ nhàng hôn lên, liếm láp, từng đoạn ký ức phủ bụi mở ra, đem Ngụy Vô Tiện nhớ tới môi lưỡi triền miên mãnh liệt cùng cơ thể giao triền. Từng hình ảnh trong quá khứ ập đến, hắn nhớ tới đôi môi kia đã từng không lưu tình như thế nào mà đem hắn điên đảo, tiếp theo như trả thù mà ở trên người hắn tàn sát bừa bãi, rồi lại một lần nữa quay đầu phủ lên môi của hắn, tinh tế triền miên.

Ngụy Vô Tiện đồng thời nhớ lại trọng lượng khi Lam Vong Cơ đè trên người hắn, nhớ tới sức nặng dây dưa của người kia, đôi tay hắn chặt chẽ vuốt ve cơ bắp hữu lực, từng ngón tay dọc theo đường cong trần trụi xuống phía dưới thăm dò, chế trụ vòng eo căng chặt, cảm giác thân thể của mình theo tiết tấu đong đưa của vòng eo kia mà lắc lư rung động.

Tiếp theo hoàn toàn không thể ngăn chặn được, hắn nhớ tới lúc chính mình đã từng như thế nào bị người nọ lấp đầy.

Huyệt Thái Dương của hắn thình thịch nhảy lên, cơ hồ muốn rên rỉ, trong mắt trong lòng tất cả đều là bóng hình một đời của mình, như cố ý vô tình ngăn chặn không cho nghĩ, hắn cho rằng như thế là có thể làm như chưa từng tồn tại, mà kiếp trước bọn họ chỉ vẻn vẹn có một lần hoan ái.

Cứ như vậy thần chí không rõ mà trằn trọc hơn phân nửa đêm, dược hiệu cuối cùng phát huy, thân thể nóng hổi như sốt cao của Ngụy Vô Tiện chậm rãi biến mất, ý thức cũng trở nên rõ ràng. Hắn mệt đến không thể động đậy, liền kéo chăn bông lau đi một thân đầy mồ hôi, lúc này mới phát hiện trên mặt mình đã lăn đầy nước mắt.

Giường gỗ cũ kĩ rộng tênh, hắn đem bản thân cuộn lại, cuốn đến kín mít, trong lòng lại thật vắng vẻ.

Hắn phát một hồi ngốc, vẫn là cảm giác không đến mức khó có thể thừa nhận, liền nhắm hai mắt lại, ý đồ làm cho bản thân rơi vào nơi vô định, mà ở chỗ sâu trong tiềm thức kia, nơi phát ra tiếng nói bản thân khi nãy, lại nhìn thấy một điểm sáng.  

Lam Trạm.

Cái tên này hiện lên trong đầu Ngụy Vô Tiện,  mang theo phân lượng, đem tâm hắn ghim chặt. Ngụy Vô Tiện chấn kinh rồi, sau đó mới từ từ hiểu ra.  

Mặc dù đã đẩy lùi cơn khô nóng trong thân thể, hắn vẫn khao khát người kia.

Khát vọng được y ôm, khát vọng được y trấn an, khát vọng đôi mắt lưu ly kia chìn chăm chú vào mình.

Hắn bỗng nhiên hiểu rõ mọi chuyện.

Vì cái gì chủ nhân nông gia sẽ nói, "Tiểu nam hài này, chỉ có thích ai đó mới đi trêu ghẹo người ta, bởi vì nó khao khát người ta sẽ nhìn nó."

Vì cái gì đang ở thời khắc sinh tử bản thân  lại nghĩ đến nằm trên đùi y làm nũng.

Vì cái gì y có thể một lần lại một lần khiến hắn bình tĩnh lại.

Vì cái gì sợ nhất nhìn bóng hình của y. Vì cái gì để y ôm. Vì cái gì khi thân thể hai người đsng giao hòa lại kiềm lòng không được mà bật lên tiếng khóc thút thít. 

Lam Trạm, Lam Trạm, hắn đem cái tên này niệm đi niệm lại trong lòng.

Ngụy Vô Tiện từng dùng đủ loại ngữ điệu gọi qua tên này vô số lần, thời niên thiếu vô lo, ở trên chiến trường hỗn loạn, những lần cả hai tình cờ lướt qua nhau, bộ dáng thất thố khi bị chó đuổi, mỗi một ngày tỉnh lại,  bóng hình của người nọ sẽ đập vào mi mắt.

Hắn luôn kêu: Lam Trạm. Kêu đến như vậy là chuyện đương nhiên.

Hai chữ này ở dừng tại đầu lưỡi của hắn, khắc sâu vào trong đầu.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện tràn đầy ngọt ngào cùng chua xót, tâm hắn luôn rất lớn, lớn đến mức gói gọn chuyện của thiên hạ; lại luôn phóng khoáng vô cầu, giống như không có ai hay chuyện gì có thể nằm yên trong lòng hắn.

Trải qua hai đời, vậy mà lần đầu tiên hắn biết sâu  trong đáy lòng mình vẫn luôn đè nặng một cái tên.

Lam Trạm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro