Phần 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ bị một trận khoái cảm mãnh liệt đánh thức.

Trong lúc ý thức của y vẫn còn mơ hồ, từng đợt xúc cảm ập tới từ các giác quan cực kì nhạy bén -- đầu tiên là cổ nhiệt lưu từ cổ đem y đánh thức, sau đó là từng luồng nhiệt nóng bỏng, từ dưới bụng nhảy mạnh lên, rồi dần dần lan truyền khắp thân thể, đánh mạnh vào sau gáy, giống như là có cái gì đó ấp áp đang bao bọc lấy hạ thể của chính mình, đem dòng nước ấm bên trong càng thôi thúc đến mãnh liệt, độ ấm không đến từ bên trong cơ thể, mà còn đến từ bên ngoài cơ thể -- y cảm giác như nữa người của mình đều bị thân nhiệt kia bao lại, nơi tỏa ra độ ấm không bình thản, cũng không chút nào mềm mại, hơi hơi rung động như sóng, còn tản ra một cổ mùi hương ngào ngạt -- là rượu hương, vị cay độc nhưng không mất đi vị ngọt, hương thơm kia hòa làm một với tin hương của y, lấp đầy khoang mũi, y như bị hỗn hợp hương vị kia đụng vào, toàn thân run động một chút, tứ chi liền từng mảnh từng mảnh bay trở về, Lam Vong Cơ giật giật, cảm giác trong tay mình đang nắm thứ gì -- một tiếng thở dốc mỏng manh chui vào trong màng tai, tiếp theo là một câu giống như thanh âm y vừa nghe, mềm mại ấp áp nói: "Đừng dừng, Lam Trạm......"

Y bỗng chốc mở to hai mắt.

Thị giác đang quay cuồng dần dần trở về, tầm nhìn như một cái thuyền nhỏ chông chênh, lung lay giữa hồ, y nỗ lực đem ý thức đã bay khắp nơi thu lại, tầm nhìn liền thấy một chút sự việc.

Y nhìn nhan sắc trước mặt. Hơi hơi tối màu nhưng vẫn có chút thanh bạch, da thịt lõa lồ, ở trước mắt y  đều nhìn không sót chút nào, tầng tầng hồng nhạt, vài sợi đén như mực rũ xuống, không có triền miên mà đong đưa, giống như tóc của ai đó.

Tầm nhìn Lam Vong Cơ chao đảo, lập tức xác định mấy sợi kia là tóc, ánh mắt y liền hướng về phía trước tìm kiếm, trước mặt bỗng nhiên đập vào một khuôn mặt xa lạ nhưng quen thuộc.

Là Ngụy Vô Tiện. Nhưng không phải là khuôn mặt hiên ngang mà y đã khắc sâu trong lòng, mà là khuôn mặt đã cùng y nhiều ngày song hành khắp nơi, mang theo nét thanh tú nhưng vẫn còn chút tính trẻ con.

Từng sợi tóc của Ngụy Vô Tiện tán loạn, hô hấp dồn dập, môi hơi sưng, gương mặt phiếm hồng mất tự nhiên, hai mắt tràn đầy mê ly, đang nhìn về phía y. Lam Vong Cơ vội vàng đem tầm mắt dời xuống, kia đúng là màu da của người nọ, dần dần rõ nét, là cổ, bả vai, xương quai xanh, ngực, cơ bụng, bắp đùi -- hoàn toàn trần như nhộng mà, thản nhiên mà đong đưa trước mắt. Tầm mắt y nhìn thấy phía dưới của mình như có một bàn tay bao lại, lúc này mới phát hiện hạ thân mình đều trần trụi- lúc này đang bị một đôi tay bọc lại, lên xuống loát động- cỗ khoái cảm kia như từng cơn sóng mạnh, đem tầm nhìn của y lần nữa đập nát.

Lam Vong Cơ cảm giác sườn cổ phủ lên một cái gì đó ấm áp, mang theo vài phần lực, quặc trụ khiến da y hơi đau đớn, thanh âm Ngụy Vô Tiện tùy tiện mà đến: "Lam trạm...... Ta muốn......"

Giờ phút này Lam Vong Cơ mới chân chính tỉnh táo lại.

Y thấy Ngụy Vô Tiện gần như tham lam mà liếm láp mình, hoàn toàn không thể cử động. Hượng rượu nồng nhiệt từ sau cổ của Ngụy Vô Tiện trào ra không dứt, một lần nữa các giác quan của y lại đóng lại, thế giới xung quanh giống như chỉ còn hơi thở cực nóng.

Trần trụi câu lấy, mời, cầu xin, là hương vị của địa khôn hướng thiên càn cầu hoan.

Lam Vong Cơ thật mạnh thở ra một hơi, thần trí đang giãy dụa trong dục vọng sóng triều, một đoạn suy nghĩ liền xẹt qua trong óc: Ngụy Vô Tiện động dục kì đến. Nhưng mà nhứ thế nào lại? Kì động dục lần trước rõ ràng hắn chủ động tránh mình vài ngày, vì sao lần này......?

Rượu. Y nhớ tới bản thân uống rượu xong, bọn họ cùng nhau trở kháh điếm ở Vân Bình thành, trong phòng dùng bữa tối, y uống một chén rượu, sau đó ký ức liền không còn.

Máu nóng quanh thân y bỗng nhiên đông lạnh.

Có lẽ bản thân sau khi say không thể khống chế được chính mình, liền bắt đầu tiến vào động dục kỳ.

Không, động dục lần này tới rất mãnh liệt, nói không chừng căn bản là bị y mạnh mẽ thúc giục.

Lam Vong Cơ nỗ lực thu thập ý chí, lược nâng cơ thể lên, hướng người dưới thân nhìn lại, ý đồ muốn nhìn trên mặt hắn ngoài tình dục ra còn có cái gì khác.

Cảm thấy Lam Vong Cơ kéo ra một khoảng cách, Ngụy Vô Tiện dừng động tác, biểu tình hiện lên một tia mê hoặc. Y nhìn một lúc lâu, nhưng chẳng nhìn thấy cái gì, muốn trực tiếp mở miệng hỏi: Có phải hay không ta......? Lại cảm thấy hỏi như vậy không đúng, hoặc là nên hỏi: Ngươi rất muốn......? Hay là trực tiếp: Ngươi đối với ta rốt cuộc là......?

Y còn chưa mở miệng, bên tai đã vang lên câu trả lời của Ngụy Vô Tiện: "Hàm Quang Quân và chỉ là bằng hữu thôi, ngươi cho rằng chúng ta là quan hệ gì!"

Y đột nhiên đem Ngụy Vô Tiện đẩy ra.

Ngụy Vô Tiện ngây người một lát, lại nháy mắt hướng về phía trước. Y gian khổ mà trốn tránh, một chữ một chữ nói: "Ngụy Anh, ngươi không thanh tỉnh."

Ngụy Vô Tiện không nghe mà nói: "Ta không tỉnh, nhưng ngươi lại tỉnh sao?" Hắn chớp chớp mắt, tầm mắt rốt cuộc cũng nhìn rĩ biểu cảm trên mặt Lam Vong Cơ , "Ách...... Xem ra là tỉnh."

Hắn tựa hồ khẽ thở dài một cái, mới nói tiếp: "Hiện tại đến lượt ta say. Hàm Quang Quân, ngươi bồi ta say một đêm, có được hay không?"

Lam Vong Cơ đều không thể cự tuyệt Ngụy Vô Tiện, chỉ miễn cưỡng mà nói: "Ngươi động dục kỳ đến, ta đi lấy thanh tâm đan."

"Không được!" Hơi thở Ngụy Vô Tiện dồn dập mà hỗn loạn: "thân thể quá yếu, hiện tại dùng dược, sợ chịu không nổi...... Không phải có ngươi sao? Có ngươi là đến nơi......"

"Ngụy Anh, ngươi ta không thể lại......"

Ngụy Vô Tiện bất mãn mà ra tiếng đánh gãy: " Lúc ta còn là Càn nguyên ngươi đã chiếm hữu ta, hiện tại ta là một khôn trạch đang tới động dục kỳ nằm trong lòng ngực ngươi, chẳng lẽ ngươi không cần?"

Lam Vong Cơ giống như bị những lời này đánh một phát, nhân lúc người kia phân tâm Ngụy Vô Tiện liền xáp lại, y một chút cũng không kịp trốn, liền bị ôm vào lòng. Môi Ngụy Vô Tiện lại lần nữa phủ lên, mới nhẹ nhàng chạm vào liền biến thành nôn nóng gặm cắn.

Hơi thở của Ngụy Vô Tiện ập vào mặt, khiến tin hương của Lam Vong Cơ sớm đã không chịu khống chế mà phun trào, cùng với mùi rượu say lòng người mà triền miên ở bên nhau, mà thân thể lại cứng ngắc như không biết phải làm gì, biết rõ không thể đáp lại, nhưng lại như thế nào luyến tiếc né tránh.

Y khát lâu lắm, lâu lắm.

Y nghĩ, ta sẽ đem hắn đẩy ra.

Nhưng trước mặt,  lại để hắn hôn thêm một lần.

Ôm nhiều hơn nữa, y có thể cảm nhận nhiệt độ cơ thể nóng bỏng  của người kia, lại nhấm nháp mùi hương ngạt ngào của hắn, một chút......lại một chút.... thêm lần nữa.....đều tốt.

Lam Vong Cơ cứ đợi như vậy, cảm giác chính mình bị cảm giác tội lỗi cắt cho thương tích đầy mình, mỗi miệng vết thương đếu nóng rực mà thiêu cháy.

Vẫn là Ngụy Vô Tiện dẫn đầu dừng.

Hắn nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, ánh mắt giống như đã khôi phục thần chí, lúc mở miệng, miệng lưỡi cũng có vẻ lý trí vài phần: "Ta biết ngươi lúc nãy là say, ta cũng say thật sự. Say rồi làm loại chuyện này không thể coi là tình, thượng một lần như thế này, hiện tại như vậy...... Tự nhiên cũng vậy, ta hiểu."

"Nhưng mà hiện tại......" Hắn rũ mắt, thanh âm hạ thấp, "Thật sự không thể...... Còn như vậy, quá khó tiếp thu rồi," cuối cùng vài câu nhưng âm thanh lại như hư vô: "Chỉ có ngươi ở đây, chỉ có ngươi có thể......"

Nghe vậy, thân thể Lam Vong Cơ càng cứng đờ.

Bản thân rốt cuộc là làm cái gì?

Rõ ràng chuyên tâm để ý, nhất nhất niệm niệm một người, chỉnh mình muốn lấy caia cớ say rượu, ỷ vào bản thân là thiên càn, nhân lúc hắn không rõ ràng mà cháy nhà đi hôi của

Rõ ràng quyết định một đời này cho dù có bất cứ chuyện gì cũng phải bảo hộ hắn, không thể phậm vào sai lầm như trước nữa, kết quả vẫn là......

Ngụy Vô Tiện lại ngẩng đầu nhìn chăm chú vào y, ngữ khí mang theo run rẩy: "Lam Trạm, ta như vậy, ngươi vẫn không cần ta sao?"

Một đạo bén nhọn đau đớn xuyên qua trái tim của Lam Vong Cơ.

Muốn, y ở trong lòng không tiếng động mà nói.

Mặc kệ ngươi là cái dạng gì, ta đêgu muốn.

Mà nếu ngươi muốn, thân thể ta, tâm của ta, cho đến linh hồn, toàn bộ đều cho ngươi, ngươi muốn làm gì thì làm, xử trí ra sao cũng được.

Lam Vong Cơ chậm rãi mở miệng, mỗi chữ đều khó khăn phát ra: "Ngụy Anh, ngươi, thật muốn......"

Ngụy Vô Tiện đáp rất nhanh: "Muốn."

Lam Vong Cơ liền dùng sức đem hắn đè ở trên giường.

Vuốt ve hạ thân phía dưới, Lam Vong Cơ lấy đầu gối tách ra hai chân Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện lại đem kẹp chặt, chân hai người liền đan xen gắn bó, hạ thân chặt chẽ khăng khít mà cọ xát lẫn nhau. Da thịt tương dán, lập tức nóng lên, mồ hôi chảy ra ướt đẫm, mỗi khi bàn tay vuốt qua đều cẩm thấy hơi tê lạnh.

Bọn họ kích động mà sờ xoạng đường cong cơ thể của đối phương. Lam Vong Cơ một bên đùa nghịch thân tbeer Ngụy Vô Tiện, một bên không tự chủ được mà nghĩ: Đêm hôm đó ở phục ma động, chúng ta cũng giống như lúc này sao?

Lúc này khi y ôm lấy thân thể của hắn, trong trí nhớ Ngụy Vô Tiện đơn bạc không ít, gầy nhưng rắn chắc, nhưng hiện tại lại là thân thể của thanh niên bừng bừng phấn chấn, tứ chi quấn lấy y lại có vẻ mềm mại không xương -- đây là thân thể địa khôn trẻ tuổi, đang rơi vào tình nhiệt triền miên, nó không thuộc về Ngụy Vô Tiện, mà linh hồn Ngụy Vô Tiện tại đây lại phải chịu dục vọng trong tin kỳ, dày vò không dứt.

Mà y ôm lấy thân thể này, thật sự là ôm lấy Ngụy Vô Tiện sao?

Lam Vong Cơ trong lòng một trận hoảng loạn, cúi người hung hăng hôn lấy Ngụy Vô Tiện. Không biết tối nay đã là bao nhiêu nụ hôn, nhưng hiện tại ngay lúc này mới chân chính cảm nhận được, cảm nhận một nụ hôn triền miên mà nóng bỏng. Vẻn vẹn một cái chớp mắt, dục vọng chiếm hữu mà y phải đè nén sâu tận đáy lòng lập tức bùng phát. Y cạy ra hàm răng của Ngụy Vô Tiện, ngậm lấy đầu lưỡi mềm mại, mất khống chế mà mút liếm hôn, giống như muốn đem hắn nuốt vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro