Chương 24: Vào chiến trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đại hội, đám người Quân Thục Nghi liền đặc biệt được hoàng đế mời đến ngự thư phòng. Nội dung câu chuyện đối với Quân Thục Nghi cũng không có gì xa lạ, liền là bí mật về chiến trường Thiên Huyền, nàng cũng không tỏ quá lớn kinh ngạc, dù sao nàng đến đây cũng là vì nó, có gì đáng để kinh ngạc? Lại nói ở các đại thế gia chuyện về chiến trường người nào cũng biết, chỉ là đối với các quốc gia nó lại là cỡ nào kinh thiên động địa. 

Cũng đúng a, chiến trường Thiên Huyền là một phần không gian nhỏ bị các lão giả tách ra từ đại lục Thiên Huyền, nơi đó có yêu thú vừa nhiều lại vừa mạnh như vậy, chỉ cần là người nghe liền sợ chết khiếp đi. Chiến trường Thiên Huyền qua mấy trăm năm nay đều dựa theo truyền thống cũ cách ba mươi năm liền mở một lần nhằm để các thế lực bồi dưỡng các đệ tử đồng thời để các môn phái từ trong đám người tài giỏi chọn ra đệ tử xuất chúng.

Thời gian chiến trường Thiên Huyền mở ra còn cách ba tháng cho nên thời gian này cũng liền tranh thủ trở về Vân Sơn một chuyến thăm lão tổ.

Vào chiến trường thời gian liền là ba năm, ba năn sau đó nàng cũng không biết còn cơ hội gặp lại lão tổ hay không. Dù sao cũng là có huyết thống quan hệ, lão tổ cũng chính là người thân duy nhất của nàng, cho nên Quân Thục Nghi liền có chút không nỡ, nhưng nàng cũng biết là không thể tránh khỏi. Quân Thục Nghi chỉ là người bình thường cũng không phải thần, nàng không có khả năng quản lí sinh tử của người khác, chung quy con người những điều đó là phải trải qua.

Còn Hàn gia nàng cũng không có trở lại, bởi vì nàng biết Na Tra có thể ứng phó được, mặc dù tính tình có chút trẻ con nhưng hắn lại rất thông minh, cho nên Quân Thục Nghi cũng không có lo lắng.

Thời gian ba tháng trôi qua nhanh chóng Quân Thục Nghi cũng đúng hẹn về đến Hoàn Lăng Quốc.

Lần này nàng cũng không có thời gian dạo phường thị liền được người của hoàng đế đến đón. Quân Thục Nghi vẫn như cũ khoác áo choàng đen trùm kín đầu, sáu người được hoàng đế dẫn đến trong một gian phòng nhỏ, bên trong khảm đầy yêu tinh cao cấp, không cần đoán cũng biết đây chính là truyền tống trận vào chiến trường Thiên Huyền, kiếp trước ở Hàn gia nàng cũng đã nhìn thấy, phải đồng ý rằng muốn khởi động truyền tống trận này cũng không dễ a.

Sáu người không do dự liền bước vào trong, Quân Thục Nghi chỉ cảm thấy xung quanh khung cảnh bắt đầu vặn vẹo biến dạng sau đó nàng liền đứng ở một nơi khác.

Xung quanh như không hề tồn tại bất kì sự sống nào, kể cả một ngọn cỏ, chiến trường Thiên Huyền hoang vu đến đáng sợ, toàn bầu trời bị bao phủ bởi một màu xám tro ảm đạm gần như không hề thấy mặt trời, gió thổi qua liền tăng thêm cho người ta không ít sợ hãi. Mặc dù đã từng đến qua, nhưng Quân Thục Nghi cũng không nhịn được thở dài.

Nga, chiến trường Thiên Huyền, ta trở lại!

Hồ Thụy Đào nhìn xung quanh, không nhịn được liền rùng mình một cái, sau lưng hắn chảy đầy mồ hôi lạnh.

" Đây rốt cuộc là cái quỷ cái gì địa phương a. Đáng sợ như vậy"

Hắn một lời nói cũng liền nói ra cảm nghĩ của mọi người. 

" Kia trước liền đi tìm đường vào thành đi, nếu không trời liền tối" Qua lời dặn của Hoàng đế hắn cũng biết chiến trường Thiên Huyền ban đêm chính là thiên hạ của yêu thú. Còn yêu thú cường đại đến cỡ nào bọn hắn cũng không biết, nhưng là yêu thú tồn tại mấy trăm năm thì có cái nào tầm thường sao?

Trong đám người Hoàng Húc Lỗi liền có danh vọng cao nhất, hắn chiếm đầu bảng trong mười hai người, cho nên lời vừa nói mọi người cũng liền nghe theo. Chỉ là Quân Thục Nghi luôn quen hành động một mình, chính bản thân nàng cũng không thích bị người khác ra lệnh, lại nói nàng còn có bí mật cho nên vẫn là đợi vào đến thành liền cùng bọn họ tách ra đi.

Quân Thục Nghi cũng không nói gì nhiều liền đi trước dẫn đầu, nhưng mà có người liền không nhịn được miệng. Hồ Thụy Đào nhìn thấy nàng muốn đi liền một bước cản lại.

" Hắc, mĩ nhân ngươi muốn đi đâu a" Lúc nàng giao chiến trên lôi đài hắn cũng đã nhìn thấy, có thể nói một nhìn hắn liền không thể quên, mặc dù là con cháu thế gia không mĩ nữ nào hắn chưa từng nhìn thấy, nhưng đẹp như Quân Thục Nghi như vậy liền là lần đầu tiên, khiến hắn nhớ mãi không quên, chỉ là bất đắc dĩ thực lực của đối phương lại cao hơn hắn, cho nên hắn liền cố nhịn. Nhưng hiện tại vừa nhìn thấy nàng liền không khống chế được.

Quân Thục Nghi nhíu mày, không phải là nói muốn vào thành sao? Hắn chặn nàng làm gì?

" Vào thành"

" Kia ngươi biết đường đi sao? Ngươi vội như vậy làm cái gì a, đến, đi phía sau liền có người bảo vệ a"

Nghe được câu này Quân Thục Nghi trừ khi là ngốc tử mới không nghe ra hắn là ý đồ gì. 

Những người trong đội cũng là xuất thân công tử thế gia, mặc dù bọn họ cũng là kinh diễm trước Quân Thục Nghi nhưng cũng không là có ý đồ gì quá đáng, dù sao cũng là cùng một quốc tiến đến, vẫn là nên tôn trọng lẫn nhau, cho nên nghe được lời của Hồ Thụy Đào cũng không nhịn được nhíu mày lại.

Quân Thục Nghi lạnh giọng xuống: " Tránh ra"

Nàng cũng không nghĩ đến vừa tiến vào chiến trường liền gặp chuyện như vậy, nên biết để đi đến một bước đường này người đều có khéo léo, không nghĩ đến Hồ Thụy Đào trước tiên liền lộ ra nhân phẩm tệ như vậy.

" Kia ngươi liền bỏ ra mũ trùm đầu xuống a" Hồ Thụy Đào ngả ngướn nói, Quân Thục Nghi xinh đẹp như vậy hắn cũng không tin những người trong này không có ý đồ, cho nên mặc dù tu vi không lại nàng, nhưng nếu nàng dám động thủ, kia cũng không chắc chắn có thể thắng nổi bọn họ năm người nam nhân a.

Nhưng vấn đề là Hồ Thụy Đào nghĩ sai rồi, cho dù những người kia là có ý thì cũng không đến ngốc như hắn như vậy, không nói đến họ đối với Quân Thục Nghi cũng không có ý xấu như hắn vậy chẳng qua là liền xem nàng là đồng đội. Cho nên khi Quân Thục Nghi một chưởng đánh ra Hồ Thụy Đào đang sáp lại gần cũng không có ai ra miệng giúp hắn, bởi vì hắn đáng bị như vậy a.

Nhóm người cũng không để ý đến Hồ Thụy Đào ngã trên đất liền xoay lưng rời đi, mặc dù nói đến cùng một quốc gia nhưng người tính tình như vậy cũng không biết sẽ mang đến bao nhiêu phiền toái cho họ.

Một đường đi cũng không ai quen biết cho nên liền trầm mặc dị thường, vì để nhanh chóng vào thành mọi người đều là tăng hết tốc lực, nhưng là chạy nửa ngày cũng chưa thấy được cửa thành mọi người liền có chút lo lắng. Mục Nhiên liền cũng không nhịn được mở miệng " Rốt cuộc là có bao xa a, chạy lâu như vậy một ngọn cỏ cũng không nhìn thấy, hay là đi sai đường?"

" Kia, liền cố gắng đi lên chút nữa xem" Hoàng Húc Lỗi cũng không nhịn được nhíu mày.

Cả nhóm sáu người lại tiếp tục đi về phía trước, khoảng một canh giờ sau liền rốt cuộc nhìn thấy cổng thành, tất cả đều không nhịn được thở ra, bất giác thả lỏng.

Thành cũng không là quá lớn nhưng cũng không là nhỏ, trước mắt thành này liền là vô chủ cho nên đám người liền tự tiện tìm một chỗ nghĩ ngơi, dù sao vấn đề tiện nghi liền cũng không quan trọng, người tu luyện quan trọng nhất chỉ cần có chỗ ở liền là tốt rồi.Lại nói rất nhanh liền có người tràn vào, nếu không tranh thủ bọn họ tối nay liền là ..... ở ngoài trời a. Mặc dù nói trong thành là an toàn nhưng làm sao biết được có gì đó ngoài ý muốn?

Tìm được chỗ nghỉ ngơi, dàn xếp thỏa đáng sau, một nhóm sáu người Quân Thục Nghi liền hướng đến trung tâm thành nơi đặt tòa nhà có nóc cao nhất cũng thu hút ánh nhìn nhất, có thể nói đây chính là trụ sở của chiến trường Thiên Huyên. Ở chỗ này họ liền nhận được thân phận bài, đến lúc đó thực lực của họ, số lượng yêu thú giết được và  vi tích phân của họ đều được ghi chép lại rõ ràng, quan trọng nhất dù ở bất cứ nơi đâu họ đều có thể rõ ràng mọi tin tức của chiến trường Thiên Huyền, hay thậm chí nhận nhiệm vụ.

---------------------------

Chương sau liền gặp nữ chủ a ~~~~

Cố gắng~ cố gắng~ cố gắng nào~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan