Chương 32: Trọng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng hổ gầm vang dội mang theo đại lượng uy áp đè nặng, Quân Thục Nghi chật vật cố đứng trụ thân mình, sắc mặt trắng bạch, khóe môi lại chảy xuống thêm vài tia máu tươi, Tử Lôi Âm Kiếm ghim sâu vào lòng đất giúp giữ thân mình đứng thẳng.

Kim Vân Hổ vừa xuất hiện, đám yêu thú xung quanh liền lùi lại phía sau, chúng cúi thấp đầu tựa như những thần dân cung kính bậc đế vương đối với kim vân hổ. Khác với những yêu thú khác Kim Vân Hổ đôi mắt không hề có nhiễm đỏ, điều này chứng tỏ nó có thể chống lại được sự hấp dẫn của mặt trăng máu, nhưng là, vì cái gì nó lại xuất hiện ở chỗ này?

Quân Thục Nghi đối với chuyện này cũng không có nữa thời gian để suy nghĩ, bởi vì hiện tại nàng đã dùng hết toàn bộ sức lực để đối phó với uy áp cường đại mà Kim Vân Hổ phóng thích.

Đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp nheo lại đầy nguy hiểm nhìn Quân Thục Nghi, vùng đất của nó giờ đây nồng nặc mùi máu tanh nồng, cùng với thủ hạ của nó đang dần biến mất, cho nên Kim Vân Hổ giờ đây rất là tức giận.

Kim Vân Hổ lại gầm lên một tiếng, Quân Thục Nghi sắc mặt chau lại khó chịu.

" Phụt.." một tiếng, một ngụm máu tươi liền phun ra ngoài, có vẻ như nàng rốt cuộc hiểu Kim Vân Hổ đến đây là vì cái gì.

Gia hỏa này ý muốn là nói nàng làm dơ 'nhà' của nó!!

Lại nói, hình như nó rất tức giận!!

Nhưng không đợi Quân Thục Nghi có cơ hội nghĩ nhiều thêm nữa Kim Vân Hổ liền trực tiếp nhào lên, móng vuốt sắc bén đánh vào thành kết giới liền làm cho kết giới vững chắc xuất hiện một đạo vết rách. Này không có nghĩa là kết giới này rất yếu, mà là thực lực của Quân Thục Nghi có giới hạn, nàng cũng rất muốn vẽ ra một trận pháp lợi hại hơn nữa nhưng mà nàng hiện tại bất quá là Lăng Thiên cảnh đỉnh, thật sự là không có biện pháp.

Mấy đạo vết rách trên kết giới nhanh chóng được thiên lực tử sắc tu bổ lại, nhưng đồng thời Kim Vân Hổ cũng không ngừng nghỉ tấn công. Mắt thấy kết giới dưới sự tấn công của Kim Vân Hổ đã muốn gần như sụp đổ, Quân Thục Nghi nhất quyết liền nhảy ra khỏi kết giới, trong tay Tử Lôi Âm Kiếm trực tiếp hướng Kim Vân  Hổ đâm tới.

" Keng.." một tiếng tựa như kim loại va chạm vang lên, cứng rắn tựa như sắt thép.

Tay cầm kiếm của Quân Thục Nghi run lên một chút. Này da Quân Thục Nghi cũng không có lấy làm kinh ngạc, dù sao Kim Vân Hổ cũng coi như là Boss nếu như dễ dàng liền giết nó như vậy chẳng bằng trực tiếp bảo nó đi chết.

Phải biết Kim Vân Hổ nổi tiếng là ở bộ lông của nó a, bộ lông cứng rắn như thép, nếu là ở tu tiên thế giới không chừng loài như nó còn bị tu luyện giả săn dài dài, bởi vì bộ lông này thật sự rất đáng giá, chỉ tiếc  thế giới này cũng không có chế giáp sư mà Quân Thục Nghi cũng không là chế giáp sư, cho nên, đây có thể được coi như là hoang phí tài nguyên ?

Da của Kim Vân Hổ quá rắn chắc, nếu là vật lí công kích bình thường thì chắc chắn không làm gì được nó, cho nên Quân Thục Nghi liền đổi phương thức.

Trong cơ thể thuần lôi thiên lực nháy mắt tràn ra bao trùm toàn bộ Tử Lôi Âm Kiếm, giữa không trung một thanh cự kiếm lôi điện hình thành, từng đường hoa văn tinh tế hiển lộ rõ ra, bên trong Tử Lôi Âm kiếm sắc bén tỏa ra tứ phía một hơi thở mang đầy hủy diệt, nguy hiểm dường như nháy mắt bùng nổ.

Bầy yêu thú như cũng cảm nhận được phần nào đó nguy hiểm cho nên liền lui ra xa chỉ còn lại Quân Thục Nghi cùng Kim Vân Hổ giữa vòng chiến đấu.

Quân Thục Nghi vẫn đứng tại chỗ, trong tay kết ấn thủ pháp không ngưng nghỉ, tử sắc thiên lực tràn vào thanh lôi cự kiếm làm cho màu của nó ngày càm sẫm đồng thời quanh thân cự kiếm những dòng lôi điện bao quanh rõ ràng đến nỗi có thể nghe tiếng 'tích...tích'.

Bầu trời cùng mặt đất một màu đỏ thẫm, riêng biệt thanh tử sắc cự kiếm một màu riêng biệt trong nháy mắt trở nên càng nổi bật, trong phút chốc mây đen ùn ùn kéo đến, các đám mây tích điện giăng đầy khoảng không. Này một chiêu là cỡ nào hao tổn, Quân Thục Nghi giờ đây sắc mặt đã trắng được lợi hại, mái tóc đen dài xõa tung bay tùy ý trong cuồng phong.

Không có biện pháp, hiện tại nàng sức yếu thế cô, nếu không nhanh chóng giải quyết xong Kim Vân Hổ nàng liền nguy. Quân Thục Nghi không hề nghĩ rằng đợi cho Huyết Nguyệt qua đi Kim Vân Hổ  sẽ tự động rời khỏi, bởi vì rất rõ ràng này Kim Vân Hổ là nhằm hướng nàng mà đến, nó cũngkhông chịu đến ảnh hưởng bởi Huyết Nguyệt, lại nói một khi khai chiến liền cũng không thể dừng, còn có, có  dã thú nào thịt đến miệng liền không ăn?

Lại càng đừng nói chi Kim Vân Hổ đang trong trạng thái tức giận.

Móng vuốt sắc bén vừa quét tới Quân Thục Nghi có muốn tránh cũng không được rồi, nếu nàng tránh ra, kết ấn liền bị gián đoạn. Cho nên Quân Thục Nghi liền lui về phía sau một bước, đồng thời trên tay càng tăng nhanh tốc độ, mắt thấy móng vuốt sắp đập vào người Quân Thục Nghi liền cắn răng hét lên:

" Thiên Lôi Kiếm, Trảm"

Tức thời thanh tử sắc cự kiếm liền hướng về phía Kim Vân Hổ chém tới. Bản thân cự kiếm là bá đạo lại cộng thêm thuộc tính bản thân Tử Lôi Âm Kiếm có mang theo lôi điện tàn phá Quân Thục Nghi không tin này không thể phá bỏ phòng thủ của nó.

Thiên Lôi Kiếm vừa chém qua, từ trên trời, giữa các đám mây tích điện cũng đồng thời xuất hiện một đạo tử sắc lôi điện lấy khí thế cường liệt bổ xuống, trong lúc nhất thời Kim Vân Hổ thên thân đồng thời đón lấy hai đạo công kích, nó kêu ngao một tiếng, trên lưng liền bị cháy khét một khoảng nhỏ, nếu nhìn rõ còn có thể nhìn thấy vài tia lôi điện chuyển động.

Này một chiêu bắt quá chỉ làm nó bị thương, cũng không là nặng, Quân Thục Nghi có chút kinh ngạc. 

Này Kim Vân Hổ, da lông cũng không khỏi là quá chất lượng đi!

Nhưng Quân Thục Nghi cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, Kim Vân Hổ bị thương liền rất túc giận.

Nhân loại thấp hèn này dám làm bị thương nó, này là cỡ nào mất mặt, đối với một yêu thú cường đại như nó, lại càng đừng nói đến loài hổ vốn trời sinh chính là bậc đế vương. Bị một nhân loại làm cho bị thương điều này là cỡ nào mất mặt, cho nên Kim Vân Hổ liền không nữa thăm dò, móng vuốt sắc bén liền liên tục hướng Quân Thục Nghi đánh tới, tựa như những lưỡi đao xé rách da thịt. 

Quân Thục Nghi toàn thân đã bị bắt đến vài đạo vết rách sâu đến nhìn thấy cốt, huyết nhục mơ hồ. Cái cảm giác này đủ làm người ta đau đến ngất đi.

Nhưng Quân Thục Nghi cố gắng giữ bình tĩnh, nàng không thể chết được, nếu nàng chết đi coi như công sức mấy ngàn năm qua cố gắng của nàng đều như công dã tràng. Răng cắn mạnh vào đầu lưỡi một cái Quân Thục Nghi nháy mắt lấy lại tinh thần, mặc dù toàn thân đều không chỗ nào là không bị thương nhưng thân thể vẫn linh hoạt một chút, tay cầm Tử Lôi Âm Kiếm khó khăn chật vật đỡ lấy từng đòn trảo của KIm Vân Hổ. 

Đợi cho kết giới đã tu bổ không sai biệt lắm Quân Thục Nghi liền chạy lại vào bên trong. Đồng thời trong tay cũng nổi lên kết ấn.

Từng đạo hồng lôi từ trên trời bổ xuống, liên tục đánh vào vết thương cũ trên người KIm Vân Hổ, nó đã đau đến liên tục gào lên .

Này nhân loại thật hèn hạ! Dám lợi dụng nhược điểm của nó.

------------------------------

Chương mới nha~~

Mọi người tích cực bình luận ^^

Thấy truyện của mình có chỗ nào không hợp lí thì mọi người nhận xét giùm, để mình còn cố gắng hơn nha ^^





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dongnhan