Part 29 - Dưới ánh trăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 29 - Dưới ánh trăng

Longtae's POV

Tôi không nghĩ Yok có thể lãng mạn như vậy nhưng việc đưa tôi đến những nơi quan trọng trong cuộc đời anh ấy thật tuyệt vời.

Ngoài ra... đó là lần đầu tiên anh gọi tôi là bạn trai của anh. Nó làm trái tim tôi rung động. Tôi không muốn được gọi như thế để phải vội vàng điều gì nhưng tôi nghĩ mối quan hệ của chúng tôi đã trải qua đủ thử thách để tiến thêm một bước.

"Ủa... mình đang ở trước một khách sạn mà, phải không?"

"Chứ em thấy nó giống cái gì khác à?"

"Ờhhhh, không, nhưng em nghĩ..."

Anh ấy bắt đầu cười.

"Thư giãn đi, chỗ anh muốn đưa em đến ở phía sau tòa nhà này. Leo lên trên đó có thể ngắm được khung cảnh toàn thành phố tuyệt đẹp."

"Em hiểu rồi, xấu hổ quá..."

Anh vòng tay qua vai tôi.

"Nhưng mình đến đó sau cũng được." Anh nhếch mép cười và tôi đẩy anh ra.

"Không buồn cười chút nào." Tôi bước nhanh hơn và anh đi theo tôi.

"Tae, đợi đã! Anh xin lỗi!" Tôi phớt lờ, nhưng anh đuổi kịp và nắm lấy tay tôi.

"Không giỡn nữa, anh biết rồi."

Tôi nắm chặt tay anh và anh giúp tôi trèo lên tường để đến chỗ một tòa tháp.

"Nhảy xuống đi, anh đón nè!"

"May cho anh là em tin anh đó." Tôi nói và nhảy ngay vào vòng tay anh mà không nhìn xuống dưới. Anh ấy bị sức nặng của tôi làm ngã trên mặt đất và tôi nằm trên ngực anh.

"Em nặng hơn anh tưởng đó."

"Cũng không phải lần đầu em nằm trên người anh."

"Ừ, nhưng cú nhảy khiến anh khó bắt hơn." Tôi chạm vào cánh tay anh.

"Nhìn anh đi, nên tập thể dục thường xuyên hơn nếu muốn bế được em." Anh cười.

"Em là công chúa hay gì?"

"Không, nhưng anh phải đối xử với em như vậy."

"Anh còn không đối xử với một công chúa tốt bằng một nửa với em đâu." Anh nắm lấy gò má tôi và nhẹ nhàng vuốt ve chúng bằng ngón tay cái.

"Má bánh bao của em mềm ghê á. Anh có thể làm thế này cả ngày." Tôi nắm lấy tay anh.

"Ôi, dậy đi, em muốn đến đó trước khi mặt trời lặn." Anh mỉm cười và tôi đứng dậy.

"Làm thế nào để leo lên đỉnh tòa tháp đó?"

"Chắc phải có một cái thang sắt ở đâu đó..." Chúng tôi tìm thấy nó nhưng nó quá hẹp.

"Bám lấy áo khoác của anh."

"Không phải càng mạo hiểm sao?" Anh ấy trưng ra khuôn mặt buồn và tôi phải làm theo những gì anh nói ngay cả khi tính mạng của tôi phụ thuộc vào điều đó.

Yok đã ở trên đỉnh tháp nhưng tôi bất ngờ bị trượt tay khi định leo lên. Tôi nhắm mắt lại và ước rằng cú ngã sẽ không quá mạnh nhưng thay vào hình ảnh đáng sợ này, tôi đang nằm trong lòng Yok.

"Em nghĩ anh sẽ để em rơi à? Đến xem đi, cảnh đẹp thật đấy." Anh đỡ tôi dậy và tôi không muốn buông tay anh.

"Nhìn kìa! Có sao băng! Tụi mình thật may mắn! Ước gì đi!"

Tôi nhìn chằm chằm vào bầu trời nơi Yok chỉ tay.

"Em ước được ở bên anh mãi mãi... cho dù có chuyện gì xảy ra... em muốn ở bên cạnh anh..." Tôi thì thầm nhưng anh ấy nghe rõ và che mặt lại.

Anh lẩm bẩm: "Anh có thể yêu em nhiều hơn nữa không?" trong lúc suy nghĩ tôi không nghe thấy gì nhưng không may cho anh là thính giác của tôi quá tốt.

"Anh xem phim Titanic chưa?" Tôi hỏi và chờ đợi câu trả lời của anh.

"Chưa, anh thích đọc sách hơn, và về những kiểu tình yêu khác."

"Không quan trọng, anh chỉ cần nhìn về phía trước và giơ hai tay sang hai bên."

"Như thế này?" Tôi gật đầu. Tôi đặt tay lên eo anh và tựa đầu vào vai anh.

"Không phải là ngược lại sao?" Anh bật ra một tiếng cười nhẹ.

"Để em có được khoảnh khắc của em một lần đi."

Anh cười và thay vì nhìn bầu trời đầy sao hay quang cảnh thành phố thì tôi thích nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của anh dưới ánh trăng hơn.

"Cảm ơn vì ngày hôm nay." Tôi nói và anh quay sang tôi.

"Anh phải cảm ơn em mới phải... Anh sợ sẽ mất em vì sai lầm ngu ngốc của mình. Anh hứa sẽ không bao giờ đặt em vào nguy hiểm nữa..."

"Nhưng nhiêu đó có đủ không? Chính phủ vẫn sẽ phớt lờ vấn đề mà chúng ta đã chỉ ra."

"Chỉ cần biết mọi người tập hợp để đấu tranh tương tự như anh đã làm là anh thỏa mãn rồi và cuối cùng mẹ cũng hạnh phúc. Bây giờ anh không cần phải vi phạm pháp luật nữa. Nhưng anh vẫn sẽ giúp bạn bè trong các hành động khác. Nhưng anh không mang em đi cùng."

"Phải, để em ở nhà chờ đợi trong lo lắng hả. Quên đi. Em thậm chí có thể lao vào đám cháy chỉ để đảm bảo rằng anh vẫn ổn."

"Aahh, anh không bao giờ thắng được em, phải không?"

"Ừh, cho nên đừng cố tranh cãi với em nữa."

Anh đang nhìn vào mắt tôi và tròng mắt tôi đảo từ bên này sang bên kia.

"Tae..." Anh nói với giọng nhẹ nhàng, gương mặt đẹp trai và nắm lấy gáy tôi. Tôi nhón chân lên để đáp lại nụ hôn của anh.

Nụ hôn của chúng tôi kéo dài và say đắm. Đây là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau sau khi chia tay và đó là lý do tại sao nó đặc biệt hơn trước rất nhiều.
Cả hai chúng tôi đều khao khát nhau, đến nỗi anh ấy cắn nhầm vào lưỡi tôi nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ không muốn đôi môi của chúng tôi tách ra một lần nữa.

Anh đặt tay trái lên đùi phải của tôi và nhấc chân tôi lên. Chúng tôi tách ra chỉ để lấy không khí nhưng lại dán chặt môi vào nhau.

Sự khao khát của chúng tôi vượt quá sức chịu đựng và tôi thì thầm vào tai anh: "Yok, em muốn anh, ngay bây giờ."

Phản ứng của anh ấy nói cho tôi biết rằng anh muốn tôi cũng nhiều như tôi vậy và anh vội vã rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Tôi đã phải bật cười.

Thật khó khăn để đến được đây nhưng anh vẫn háo hức rời khỏi nơi này đến nỗi gần như bỏ tôi lại phía sau. Anh ấy nhanh chóng ngừng suy nghĩ bằng não bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro