Phần 1 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã hơn ba ngày, vì lo lắng cho Ấn Chung Thiêm, Bạc Băng liên tục mất ngủ. 
Vẫn không có thêm bất cứ thông tin nào về Ấn Chung Thiêm, Bạc Băng không biết anh đã phải nhận sự thẩm vấn nghiêm khắc như thế nào, liệu anh có vì người khác mà gánh vác hết tội danh về phía mình hay không
Viện kiểm sát, sở tư pháp hay chính phủ… tất cả những cơ quan có người thân hoặc quen biết cô đều đã tìm đến và cầu mong sự giúp đỡ, nhưng hết thảy đều có cùng một câu trả lời với thái độ lạnh lùng: “Cô nên buông tay đi! Vụ này án tử đã chắc chắn rồi, không có đường sống đâu, tử hình chỉ còn là vấn đề thời gian thôi!” 
“Tử hình…!!!” Trước đó không lâu, Ấn Chung Thiêm còn trao cho cô một chiếc nhẫn kim cương và hứa sẽ bầu bạn với cô suốt cả cuộc đời. Hiện nay, anh đang đứng trước nguy cơ bị tước đoạt đi quyền sống, cô làm sao có thể làm ngơ để mặc tất cả diễn ra như vậy được? 
“Không! Tôi sẽ không bỏ cuộc! Tôi tin là anh ấy vô tội, tôi nhất định phải tìm cách cứu anh ấy, không cần biết phải bỏ ra bao nhiêu tiền hay dùng bất kì phương pháp nào…” cô nói với luật sư Trần – người luật sư đảm nhận vụ án của Ấn Chung Thiêm. 
Bạc Băng là một bác sĩ, một khi bệnh nhân vẫn chưa trút bỏ hơi thở cuối cùng, cô sẽ không bỏ cuộc. Huống hồ đây là Ấn Chung Thiêm, người đàn ông đã từng cùng cô vượt qua những thời điểm khó khăn nhất. 
“Cô có thể giao ra toàn bộ số tiền tham ô không? Nếu cô giao ra được, bản án có thể sẽ được sửa đổi.
”Tiền tham ô? Số tiền kia chắc chắn sẽ không dưới mấy triệu. Tờ chi phiếu trong lòng bàn tay của Bạc Băng đang dính đầy mồ hôi của cô. 
Đây là thẻ tín dụng trong đó là số tiền cô đã tích góp được vài năm. Hai trăm vạn, hơn nữa cô đang nhờ người rao bán căn hộ cùng một số tài sản cá nhân… tất cả cộng lại cũng được hơn ba trăm vạn. 
Bạc Băng có chút nóng giận. 
“Anh ấy căn bản là không hề tham ô dù chỉ một đồng, vậy tôi làm sao có tiền để giao ra? Anh ấy vô tội thì vì lý do gì lại phải chịu án tử hình? Pháp luật có để mà làm gì?” 
“Có tội hay không cũng không đến lượt cô phán xét, tôi cũng không quyết định được, hiện nay chúng ta phải chờ xem thư kí Ấn đã khai ra những gì!” 
Đó cũng là vấn đề mà Bạc Băng lo lắng nhất, cô chỉ mong rằng anh đừng nhất thời hồ đồ mà nhận hết tội về phía mình, nếu như vậy thì ai cũng đều không thể cứu được anh nữa. 
“Luật sư Trần! Anh không có biện pháp nào khác sao?” 
Luật sư Trần trầm ngâm thật lâu sau mới lên tiếng: “Cô nên tìm đến những người có chức quyền cao hơn để nhờ họ khai thông vấn đề này, ở Bắc Kinh cô có quen biết ai không?” 
Đúng rồi! Thư kí của Phó thị trưởng thành phố Nam Châu tham ô lớn bị bắt khẩn cấp, Phó thị trưởng hiện nay cũng đang bị cách ly để thẩm tra. Vấn đề lớn như thế này, mọi người né tránh còn không kịp, ai lại dám đứng ra giúp đỡ, chỉ e rằng người đó không muốn sống nữa. 
Có lẽ, tìm đến những quan chức cấp cao hơn chính là phương pháp tốt nhất hiện ra.

*** 
Đến Bắc Kinh, chạy ngược chạy xuôi tìm người giúp đỡ, cuối cùng Bạc Băng vẫn không tìm được lối thoát cho bản án của Ấn Chung Thiêm. Thời điểm cô gần như tuyệt vọng, thì bất ngờ nhận được sự chủ động giúp đỡ của một vị viên chức cán bộ quân khu không biết rõ danh tính lại không để lại phương thức liên lạc. Thông qua trung gian là một người bạn của đồng sự của cô, tuy mối quan hệ có chút phức tạp nhưng tuyệt đối có thể tin tưởng được. 
Bạc Băng và người ấy hẹn gặp nhau tại một quán trà yên tĩnh, nhìn qua vẻ mặt thì có thể nhận thấy ông đã ngoài bốn mươi tuổi, mặc thường phục, cách giơ tay nhấc chân của ông đều mang đậm vẻ quân nhân chính thống. Vóc dáng ông khá mập, không có khí phách của một quân nhân cấp cao, hoàn toàn không mang dáng vẻ là cán bộ cao cấp. 
Trong lòng Bạc Băng có chút thất vọng. 
“Cô có phải là Bạc Băng không?” 
“Vâng ạ!” Bạc Băng gật đầu sau đó cô đẩy phần tư liệu đang giữ trong tay về phía ông. 
…” 
Một tay ông uống trà, một tay ông lật xem toàn bộ phần tư liệu cô vừa đưa cho ông, thỉnh thoảng thấy ông trầm tư suy nghĩ gì đó. 
“Bản án tử hình này có thể thay đổi được không?” Cô nhỏ giọng hỏi. 
Ông ta giương mắt nhìn cô, một đôi mắt khôn khéo ẩn sau khuôn kính tinh tế.

“Khó có thể cứu vãn, chứng cứ vô cùng xác thực, nhưng…” 
Từ ‘nhưng’ mà ông vừa thốt ra là cụm từ đẹp đẽ nhất mà cô nghe được suốt hơn một tháng nay. Cô giống như người sắp chết đuối tìm được chiếc phao cứu đắm, biết rõ có thể sẽ không làm được gì, nhưng cô vẫn kiên trì đeo đuổi không buông tia hy vọng cuối cùng. 
“Nhưng của ông ở đây là…???” 
“Cũng không phải hoàn toàn không thể cứu vãn. Nếu có thể điều tra sâu hơn, có lẽ…” Ông ta dừng lại một chút, dường như có điều khó nói. 
Bạc Băng gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu được hàm ý của ông. 
Nhìn vào bản án này, người sáng suốt có thể nhận ra, Ấn Chung Thiêm chỉ là một thư kí nhỏ, không thể có lá gan lớn đến mức dám lừa trên gạt dưới tham ô một khoản tiền lớn. Chỉ có khả năng các bằng chứng đưa ra hiện nay đều đang hướng toàn bộ tội danh về phía anh ấy, án tử cơ bản đã được dự tính từ trước. Ai lại có thể có năng lực lớn như vậy, có thể thay đổi tất cả, đem tội danh của phó thị trưởng đổ hết lên người Ấn Chung Thiêm, mà không để lại bất kì một vết tích nào. 
Trong lòng cô vừa mới dấy lên một tia hy vọng, giờ lại bị dập tắt hoàn toàn. 
“Tôi nghĩ… có một người có thể giúp cô.” 
Nghe ông ta nói như thế, Bạc Băng cứ nghĩ có lẽ vì cô quá khẩn trương nên nghe nhầm. Cô nhẹ giọng hỏi lại một lần nữa: “Ngài nói gì ạ?” 
“Có người hẳn là có thể giúp được cô.” Ông ta nói bằng giọng điệu trịnh trọng: “Tôi sẽ giúp cô liên hệ với người đó, tạm thời cô cứ chờ tin tức của tôi.

Sau đó, một điều bất ngờ xảy đến đó chính là đột nhiên có một người đem thẻ khóa phòng tổng thống của khách sạn Quốc Tế đưa cho cô, Bạc Băng dường như không dám tin, cô nghĩ cô chỉ muốn nhờ người đó xem xét lại tình trạng vụ án một lần nữa để cứu vị hôn phu của cô đang bị cách ly thẩm tra, sự việc như thế có thể gặp nhau bàn bạc một cách quang minh chính đại, vậy thì vì sao phải chọn phương thức gặp mặt mờ ám là ở phòng tổng thống kia chứ. 
Nhưng cô nghĩ đến tình trạng của Ấn Chung Thiêm hiện nay, cô hoàn toàn không có bất kì một thông tin nào về anh, không biết anh đã chịu bao nhiêu giày vò, Bạc Băng lại nghĩ đến lời nhắc nhở của vị cán bộ hôm trước: “Sự tình có được hay không, chỉ cần nhìn vào thái độ của người đó, đây là cơ hội duy nhất.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro