Phần 2 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa đến nơi thì cô chưa thể đánh giá được sắc mặt của người đó, nghĩ vậy Bạc Băng không chút nghi ngờ, cô vội vàng thay một bộ quần áo chỉnh tề màu xanh lam, cô không trang điểm mà trực tiếp chạy tới khách sạn Quốc Tế. 
Ánh sáng phát ra từ phiến đá cẩm thạch đối diện, cô đi đến phòng 30149 với sự chỉ dẫn một nhân viên khách sạn. Đứng trước cửa phòng, một lần nữa cô sửa sang lại tập tư liệu trên tay, khi xác định mọi thứ đã chỉnh tề, cô hít sâu, đưa thẻ phòng định tra vào cửa. 
Cửa phòng đã tự động bật ra, Bạc Băng đẩy cửa bước vào. Không gian trong phòng yên lặng, các bức màn cửa đều được kéo lại, trong phòng không hề có lấy chút ánh sang nào. 
Bên cửa sổ, một bóng dáng anh tuấn đang đứng trong bóng tối ảm đạm, lưng thẳng tắp, đó là tư thế quen thuộc của một quân nhân. Kiêu ngạo, kiên cường và độc lập. 
Bạc Băng nhanh nhẹn khóa cửa, tiến về trước hai bước. 
“Chào ngài!” 
Cô nhìn thấy bóng lưng kia run rẩy một chút, sau đó… người ấy chậm rãi xoay người. 
Khi Bạc Băng thấy được gương mặt tuấn tú lạnh lùng của người đó, cô bỗng nhiên lùi bước, lưng cô mạnh mẽ dựa vào tường, nhưng vẫn không thể đứng vững được. 
“Diệp… Chính… Thần…” 
Vì sao lại là anh? Vì sao lại là Diệp Chính Thần? Bạc Băng chưa bao giờ nghĩ cô và anh sẽ gặp lại, vì sao thời điểm cô cần sự giúp đỡ nhất thì anh lại xuất hiện trước mặt cô, là may mắn hay là số mệnh? 
Không, đây không phải là điều may mắn, Diệp Chính Thần chưa bao giờ mang đến cho cô vận may, thay vào đó tất cả là sự đau khổ, giày vò… 
Anh không kinh ngạc, chậm rãi tiến đến bên cô, anh giống như một con thú dữ đang rình rập con mồi. Anh đi từng bước, hít thở của cô ngày một dồn dập, ngay tại thời điểm này dường như cô không thể thở nữa, anh đột nhiên dừng lại, cách cô một khoảng không xa. Anh đứng yên lặng. 
“Nha đầu…” 
Đây là giọng nói mà hằng đêm trong mơ cô thường hay nghe được, Bạc Băng bịt tai lại, xoay người bỏ đi. Anh nhanh nhẹn tiến đến trước cô, chặn lại trước cửa phòng: “Nha đầu, chúng ta có thể nói chuyện không?” 
“Tôi không có gì để nói với anh.” 
“Anh thì có, anh…” 
“Anh tỉnh lại đi, bất luận điều anh nói là gì, một chữ tôi cũng không muốn tin.” 
Bạc Băng dùng sức đẩy anh ra, cô đang muốn mở cửa thì bất chợt anh cất giọng nói rất bình tĩnh: “Em không muốn cứu vị hôn phu của mình sao?” 
Cô bất động đứng ngây người tại chỗ. Nếu anh không nhắc nhở, có lẽ cô đã quên mất mục tiêu hôm nay cô đến đây để làm gì. 
“Anh có thể cứu anh ấy?” Cô giống như vớ được chiếc phao cứu đắm, biết rõ là vô dụng, nhưng vẫn không buông tha cho tia hy vọng cuối cùng, cố gắng áp chế những bối rối trong lòng, cô xoay người. 
Anh bước đến chiếc bàn, lấy thiết bị điều khiển từ xa hướng thẳng vào chiếc ti vi LCD trên vách tường nhấn nút mở, màn hình chớp nhoáng một chút rồi phát sáng. Trong ti vi là hình ảnh của Ấn Chung Thiêm. 
Ấn Chung Thiêm đang ngồi trong một căn phòng có không gian chật hẹp, hai tay đặt trên bàn, những ngón tay đan chặt vào nhau, trong đôi mắt là một mảng màu đỏ lộ rõ vẻ mệt mỏi và tiều tụy. 
“Tôi muốn uống nước…” Âm thanh khàn khàn được phát ra từ đôi môi khô nứt, tràn ngập sự cầu xin. 
Một giọng nói nghiêm túc vang lên: “Anh biết gì thì khai ra đi, nói hết thì anh có thể rời khỏi nơi này.” 
“Tôi…” 
Hình ảnh trên màn hình ti vi bỗng nhiên ngừng phát. 
Lưu lại cuối cùng trên màn hình ti vi là hình ảnh gương mặt Ấn Chung Thiêm, những ngón tay anh đan vào mái tóc không ngừng vần vò, biểu hiện sợ hãi… vẻ mặt này của anh như đang cầu xin sự cứu giúp của cô. 
Đây là người đàn ông trước đó không lâu đã trao cho cô một chiếc nhẫn kim cương và hứa là sẽ cùng cô bầu bạn cả đời đây sao? Chỉ hơn mười ngày không gặp anh, anh đã trở nên xanh xao như vậy. 
Cô muốn cứu anh, bằng mọi giá cô cũng phải cứu anh cho bằng được. 
Bạc Băng  xoay người, ánh mắt khẩn cầu nhìn Diệp Chính Thần. 
“Anh ấy bị người khác hãm hại, anh ấy chỉ là một thư kí nhỏ, là phó thị trưởng…” 
“Anh ta có bị hãm hại hay không cả em và anh đều không phải là người quyết định, tổ chuyên án muốn có chứng cứ… nhưng, anh có thể giúp em…” Diệp Chính Thần chưa nói hết, Bạc Băng đã hiểu được điều anh muốn là gì. 
“Anh muốn tôi làm gì?” Anh cần sự báo đáp của cô, nếu anh chịu giúp cô, chắc chắn là có ý đồ. 
“Em biết tôi muốn gì mà.” Anh nở nụ cười, Bạc Băng cảm nhận được nụ cười của anh hoàn toàn không mang theo ý cười, trong ánh mắt nóng bỏng kia lúc này toát ra sự khát khao ham muốn. 
“Tội gì phải như vậy, đã ba năm rồi… anh, anh vẫn không thể buông tha cho tôi sao?” Cô xiết chặt bàn tay đang đeo chiếc nhẫn đính hôn của Ấn Chung Thiêm: “Tôi muốn kết hôn…” 
“Em là của tôi!” Bốn chữ, kiên định như năm đó. 
Anh vẫn như vậy, một khi anh muốn thì nhất định phải có cho bằng được, mà cô thì đã không còn quyền lựa chọn nào khác. 
“Anh thật sự có thể cứu anh ấy?” 
“Ngoại trừ anh, không ai có thể cứu anh ta.” 
Cô xoay người nhìn lại hình ảnh trên màn hình ti vi, nhớ lại lời nói của luật sư đã từng nói với cô: một khi án đã định, việc tử hình chỉ còn là thời gian. 
So sánh với sinh mạng của một con người, sự sỉ nhục như thế này là quá bé nhỏ, không đáng kể. 
“Chỉ một lần này thôi.” Bạc Băng cởi bỏ từng cúc áo. 
Anh bắt lấy tay cô, ngăn cản động tác của cô: “Anh muốn em trở về bên cạnh anh!” 
“Không bao giờ có chuyện đó đâu!” Cô không chút nhượng bộ, bởi vì cô biết, một khi cô nhượng bộ, nhất định sẽ bị anh bức đến không còn đường lui. 
“Nếu tôi và anh ở cạnh nhau, tôi tình nguyện chết cùng Chung Thiêm.” 
Diệp Chính Thần nhíu mày, ẩn giấu sự tức giận. 
Bạc Băng xoay người bước đi, tỏ rõ thái độ kiên quyết. 
Cô mở cửa, chân vừa định bước ra khỏi phòng, anh đột nhiên cất giọng nói: “Chờ một chút!” 
Bạc Băng thở phào, cô lui lại phía sau từng bước. 
Trước mắt cô là quang cảnh xa hoa của phòng tổng thống nhưng vì sao Bạc Băng bỗng nhiên lại có cảm giác nơi đây như là một nhà giam được dát vàng, đem cô và một kẻ cầm thú nhốt vào một chỗ. Nhưng mà, điều duy nhất cô có thể làm lúc này… là từng bước, từng bước lui về phía sau, làm cho cửa nhà giam được dát vàng ấy từ từ khép lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro