Phần 10 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Em hiểu rồi.” Bạc Băng nói. 
Anh dường như có chút nghi ngờ: “Em thật sự hiểu sao?” 
“Anh muốn em nói với cô ấy: những suy nghĩ của cô ấy khiến cô ấy đau đầu, không nên ỷ lại vào thuốc, mà cô ấy nên điều tiết lại cảm xúc của mình…” Cô dừng một chút: “Đau dài không bằng đau ngắn! đúng không?” 
“Đúng rồi! còn nữa…” Anh bổ sung thêm một câu: “Đừng nói là anh nói.” 
“Em biết rồi!” 
Anh không thể cùng Tần Tuyết hứa hẹn, cũng không muốn cô ấy có bất kì hy vọng hư ảo nào. Chính vì thế anh mới tuyệt tình như vậy, chỉ như thế mới khiến cho cô ấy hoàn toàn mất hết hy vọng, không cần lãng phí tình cảm vì anh. 
… 
“Bạc Băng.” Cô vừa có ý định trở về phòng nghiên cứu, Diệp Chính Thần bỗng nhiên gọi cô. “Sáu giờ anh sẽ trở về nhà trọ, tiện đường anh sẽ ghé siêu thị Carrefour mua ít đồ dùng, em có muốn cùng đi với anh không?” 
Bạc Băng cẩn thận suy nghĩ kế hoạch thí nghiệm vào chiều nay, cũng không tốn thời gian nhiều lắm. 
“Được rồi, em…” 
Bạc Băng đang muốn hỏi nên liên lạc với anh như thế nào thì giáo sư Tanaka đã từ thang máy bước đến, vừa lúc ông thấy Diệp Chính Thần thì lập tức nở một cụ cười tươi, chủ động chào hỏi anh. 
Diệp Chính Thần hơi cúi người, dùng tiếng Anh chào hỏi ông: “Chào giáo sư Tanaka.” 
Giáo sư Tanaka vuốt vuốt cằm, ánh mắt di chuyển về phía Bạc Băng, cô nhanh nhẹn cúi người 90 độ chào hỏi ông, mặt khác cô thầm mắng lễ tiết Nhật Bản thật là phiền phức. 
Thân người cúi chào của cô vẫn chưa trở về tư thế ban đầu, thì bất ngờ cô nghe được Diệp Chính Thần nói một câu bằng tiếng Anh cực kì rõ ràng: “Đây là bạn gái của em, Bạc Băng.” 
Hả??! Mặc dù, trong tiếng anh từ ‘bạn gái’ có rất nhiều nghĩa, nhưng mà… quan hệ của anh và cô hiện nay, đơn giản là một phần ý nghĩa đó cũng chưa tới a, đây là phương thức giới thiệu gì thế?? 
Giáo sư Tanaka nghe vậy, lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Bạn gái?” 
Một lần nữa, với thái độ bình tĩnh Diệp Chính Thần thay đổi một từ trong câu giới thiệu vừa rồi, mà thoáng nghe qua cô nhận ra rằng từ đó có nghĩa là người yêu trong tiếng Trung. 
“Rất đáng yêu.” 
“Cám ơn.” 
Giáo sư Tanaka vừa rời khỏi, Bạc Băng còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Diệp Chính Thần cũng không giải thích điều gì mà bảo cô lấy điện thoại của mình ra, sau đó anh dùng chức năng hồng ngoại lưu số điện thoại của anh vào điện thoại của cô. 
“Đây là số điện thoại của anh, nếu có gì thì em cứ gọi cho anh.” 
Lúc đó, tâm tư của Bạc Băng vẫn còn đang hoảng loạn, cô đang dùng tư duy để cân nhắc vì sao trong thời gian ngắn như vậy cô lại trở thành bạn gái của Diệp Chính Thần. 
“Cám ơn!” Diệp Chính Thần nói. 
Trong lúc chưa ổn định suy nghĩ, Bạc Băng cũng lịch sự đáp: “Đừng khách sáo.” 
Diệp Chính Thần vui vẻ gật đầu, rời đi, Bạc Băng mới quay người nhìn anh lần nữa, lúc này cô chợt nhận ra gương mặt kia cũng giống như chỉ số thông minh của anh, thực ra Diệp Chính Thần đang khéo léo muốn nói cho giáo sư Tanaka hiểu rằng giữa anh và Tanaka Yuko hoàn toàn không có quan hệ đặc biệt nào cả. 
Đây là nhận thức của Bạc Băng về Diệp Chính Thần ở ngày hôm sau. Bạc Băng phát hiện có nhiều điểm cô thật sự không hiểu anh. 
Nếu đã vì một con chuột bạch nhỏ bé mà đau lòng, thì tại sao lại có thể tàn nhẫn dùng dao cắt vào da thịt nó, làm cho nó chảy máu đầm đìa, rồi sau đó lại khâu lại vết thương cho nó. 
Nếu anh biết thương hương tiếc ngọc, tại sao lại còn tổn thương thân thể họ, tổn thương tinh thần họ rồi sau đó lại dùng tất cả các biện pháp để sự đau khổ của họ giảm đến mức thấp nhất… 
Những điều mà cô đã chứng kiến, rất tàn nhẫn nhưng cũng rất lương thiện. 
Diệp Chính Thần, anh là thiên thần khoác áo ma quỷ, hay chính là… ma quỷ đội lốt thiên thần?! 
Cô thật sự mơ hồ không thể nào biết được. 
Nhưng có một việc mà cô không nhìn nhầm, anh thật sự là một người đàn ông sâu sắc, không thể nào hiểu được! 
*** 
Siêu thị Carrefour ở Nhật Bản và Trung Quốc không có gì khác biệt, hầu như trưng bày đầy đủ các loại sản phẩm, khiến người xem lòng tràn đầy phấn khởi. 
Diệp Chính Thần đẩy xe chứa đồ theo sau lưng cô, Bạc Băng đi trước, cứ hễ thấy món nào đó không biết thì cô lại cầm lên xem, xem không hiểu cô quay sang nhờ anh giải thích 
Anh giống như một người chỉ dẫn cho cô, sau đó còn tiện thể dạy cô cách phát âm tiếng Nhật, nhiều thứ anh không biết thì cầm lên xem qua bảng hướng dẫn một chút, sau đó lại phiên dịch cho cô nghe. 
Đột nhiên, bên tai cô vang lên giọng nói của phụ nữ: “Anh ta tán gái rất cừ, từ trước đến nay chưa một lần thất bại…” 
Anh đối xử tốt với cô như thế, không phải anh đang tán tỉnh cô đấy chứ? 
Trong lòng Bạc Băng không khỏi run rẩy. 
Tuổi cô còn trẻ, chưa từng có bạn trai, cô vẫn chưa kịp cởi cúc áo quân nhân, đừng bao giờ nghĩ cô và sắc lang này có quan hệ gì nha, đừng thế a. 
Nhớ đến những giọt nước mắt của Tần Tuyết, Bạc Băng không dám dừng lại, cô nhanh chóng chọn xong mấy món đồ dùng cần thiết, chạy nhanh ra ngoài. 
Lúc thanh toán tiền, Diệp Chính Thàn kiên trì muốn trả, Bạc Băng có nói thế nào anh cũng không chịu để cô thanh toán, cuối cùng cô tức giận nói: “Rốt cuộc anh có muốn ăn lẩu không?” 
Diệp Chính Thần vừa nghe đến ăn lẩu thì bỗng nhiên im lặng, sau đó anh thu hồi lại thẻ tín dụng, ngoan ngoãn đứng sang một bên. 
Trên đường trở về, anh nói cho cô biết: “Em là người con gái đầu tiên mời anh ăn cơm.” 
“Anh cũng là người đàn ông đầu tiên mà em mời dùng bữa!” Hơn nữa, chỉ món lẩu thôi mà đã bằng mấy ngày ăn rồi, cô phải tiêu tốn rất nhiều nhân dân tệ. Thức ăn ở Nhật Bản đúng là giết người mà. 
… 
Trở về nhà trọ, Diệp Chính Thần nhanh nhẹn xung phong giúp cô làm thức ăn. 
Nhìn bộ dáng của anh cô cứ nghĩ ngay cả rửa rau anh cũng không làm được, kết quả là, khi rửa rau anh đặc biệt cẩn thận… một lá rau, một sợi rau anh đều chậm rãi rửa sạch, trông anh lúc này còn cẩn thận hơn so với phụ nữ. 
“Sư huynh, anh đã từng rửa rau chưa?” Bạc Băng hoài nghi hỏi anh. 
Diệp Chính Thần suy nghĩ một chút mới trả lời cô: “Anh đã từng rửa vết thương cho bệnh nhân.” 
Bạc Băng sờ trán, cô đã quên mất anh là người lái xe thể thao đắt tiền, tán tỉnh phụ nữ rất giỏi, còn là thiếu gia nhà giàu. 
“Vẫn là để em làm cho, anh vào trong ngồi đi.” 
“Anh rửa không sạch sao?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro