Phần 11 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đầu tiên đến phòng nghiên cứu, phó giáo sư đã giao cho Bạc Băng đề bài chính thức, trước hết cho cô quan sát hình dạng của một số tế bào ung thư và vi khuẩn, học làm quen với bối cảnh ban đầu. 
Suốt một buổi sáng, Bạc Băng ở phòng thí nghiệm trên tầng năm quan sát quá trình phát triển của tế bào ung thư phổi, ghi chép thật cẩn thận quá trình thí nghiệm xong thì lưng cô đau nhức rã rời. Cô đứng lên vừa xoa xoa thắt lưng vừa bước ra hành lang hít thở không khí trong lành. 
Ánh mắt đang lơ đãng trong không trung, đột nhiên bị thu hút về hành lang phía bên kia. 
Hành lang bên ấy là gian phòng thí nghiệm vô khuẩn, xuyên qua cửa sổ bằng kính cô thấy một người thanh niên mặc một chiếc áo blouse trắng, khẩu trang trắng tinh che khuất gương mặt anh. Anh đang chăm chú khâu vết thương cho một con chuột bạch, người anh hơi nghiêng nghiêng, mấy ngón tay thon dài cầm chiếc kim bạc như đang múa lượn hết sức nhẹ nhàng trên miệng vết thương. 
Bạc Băng chưa bao giờ trông thấy bóng dáng một người đàn ông khi mặc chiếc áo blouse trắng lại thanh thoát, phiêu diêu đến như thế, hình dáng cao ráo của anh trầm tĩnh gần như bất động, dường như ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm vẻ trang nghiêm của anh ta lúc này… 
Cô cũng chưa bao giờ thấy qua ánh mắt như vậy, một ánh mắt tràn ngập sự tôn trọng cùng thương hại sinh mạng con vật bé nhỏ trong tay mình, đối với vết thương anh vô cùng nghiêm túc và cẩn thận… 
Cứ mỗi lần mũi kim hạ xuống con chuột bạch đáng thương lại có phản xạ run rẩy, mỗi lần như thế đôi mày anh liền nhíu lại, mỗi một mũi khâu xuyên qua vết thương, anh dường như không phải đang khâu cho một con chuột mà là đang khâu chính người anh yêu thương nhất. 
… 
Bạc Băng thất thần trong chốc lát, cô bất chợt nhớ đến Tần Tuyết, lập tức gọi điện thoại mời cô ấy cùng đi ăn trưa ở căn tin. 
Thật lâu sau Tần Tuyết mới nhận điện thoại, âm thanh khàn khàn: “Hôm nay tớ không được khỏe nên không đến trường.” 
“Cậu không sao chứ? Bị cảm à? Có bị sốt không?” Bạc Băng khẩn trương hỏi. 
“Không sao, tối qua không ngủ được, nên bị đau đầu…” khi nghe Tần Tuyết nói mấy lời ấy, trong đầu Bạc Băng hiện lên hình ảnh Tần Tuyết với đôi lông mày đang nhíu chặt, hai tròng mắt trong suốt long lanh như muốn khóc. Không kìm chế được sự xót xa trong lòng cô than thầm: tội gì phải như vậy?! 
“Cậu nên ăn gì đó rồi hãy uống thuốc giảm đau, sau đó thì đi ngủ, thức dậy cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.” 
“Ừ! Tớ biết rồi, chào cậu!” 
“Tiểu Tuyết! Chờ một chút…” Bạc Băng biết rõ không nên nhiều lời, nhưng vẫn nói: “Có những cơn đau đến một cách mãnh liệt, nhưng ra đi cũng sẽ rất nhanh… Cố gắng một chút sẽ nhanh chóng qua thôi!” 
“Cám ơn!” không đợi cô nói thêm lời nào, Tần Tuyết cũng chẳng nói gì nữa mà nhanh chóng ngắt điện thoại. 
Có lẽ Tần Tuyết không hiểu ý của cô, cũng có lẽ cô ấy nghĩ rằng Bạc Băng đang xen vào việc riêng của người khác, Tần Tuyết là người bạn duy nhất của cô tại nơi xa lạ này, cô thật sự đau lòng vì cô ấy. 
Bạc Băng thở dài, cảm thấy mình quá bất lực. 
… 
“Em và Tần Tuyết là bạn sao?” Bạc Băng giật bắn người, cô hoảng sợ không phải vì âm thanh vừa phát ra, mà vì âm thanh đó chính là một câu tiếng Trung phát âm thật rõ ràng. 
Bạc Băng quay đầu, người thanh niên mặc áo blouse trắng cô vừa thấy lúc nãy từ phòng vô khuẩn bước ra, đứng ngay phía sau cô. Anh khéo léo tháo chiếc bao tay plastic ra, rồi cởi bỏ chiếc khẩu trang đang đeo trên mặt xuống. 
Một gương mặt nghiêng nghiêng, chân mày khẽ nhếch lên, đôi mắt dần dần nâng lên… gương mặt đẹp trai kia suýt chút nữa đã lấy mạng cô. 
“Diệp…” Do hoảng sợ quá mức, suýt chút nữa cô đã gọi thẳng tên anh, may mắn thay cô kịp thời sửa lại: “Sư huynh!” 
Anh nhẹ nhàng gật đầu, kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô. Bỗng nhiên Bạc Băng phát hiện, khi anh mặc áo blouse trắng, thần thái trên người anh đều thay đổi, nét mặt thì trở nên nghiêm túc, nụ cười cũng hoàn toàn mất đi vẻ xấu xa vốn có. 
“À… Quan hệ khá tốt, khi vừa mới sang đây, Tiểu Tuyết giúp đỡ em rất nhiều.” 
“Ừm, vậy thì phiền em khuyên cô ấy: Chứng đau đầu của cô ấy xuất phát từ việc suy nghĩ quá nhiều, mỗi lần đau chỉ có thể tạm thời khống chế bằng thuốc giảm đau, cần phải chữa trị tận gốc mới dứt được…” 
“Em hiểu rồi.” Bạc Băng nói. 
Anh dường như có chút nghi ngờ: “Em thật sự hiểu sao?” 
“Anh muốn em nói với cô ấy: những suy nghĩ của cô ấy khiến cô ấy đau đầu, không nên ỷ lại vào thuốc, mà cô ấy nên điều tiết lại cảm xúc của mình…” Cô dừng một chút: “Đau dài không bằng đau ngắn! đúng không?” 
“Đúng rồi! còn nữa…” Anh bổ sung thêm một câu: “Đừng nói là anh nói.” 
“Em biết rồi!” 
Anh không thể cùng Tần Tuyết hứa hẹn, cũng không muốn cô ấy có bất kì hy vọng hư ảo nào. Chính vì thế anh mới tuyệt tình như vậy, chỉ như thế mới khiến cho cô ấy hoàn toàn mất hết hy vọng, không cần lãng phí tình cảm vì anh. 
… 
“Bạc Băng.” Cô vừa có ý định trở về phòng nghiên cứu, Diệp Chính Thần bỗng nhiên gọi cô. “Sáu giờ anh sẽ trở về nhà trọ, tiện đường anh sẽ ghé siêu thị Carrefour mua ít đồ dùng, em có muốn cùng đi với anh không?” 
Bạc Băng cẩn thận suy nghĩ kế hoạch thí nghiệm vào chiều nay, cũng không tốn thời gian nhiều lắm. 
“Được rồi, em…” 
Bạc Băng đang muốn hỏi nên liên lạc với anh như thế nào thì giáo sư Tanaka đã từ thang máy bước đến, vừa lúc ông thấy Diệp Chính Thần thì lập tức nở một cụ cười tươi, chủ động chào hỏi anh. 
Diệp Chính Thần hơi cúi người, dùng tiếng Anh chào hỏi ông: “Chào giáo sư Tanaka.” 
Giáo sư Tanaka vuốt vuốt cằm, ánh mắt di chuyển về phía Bạc Băng, cô nhanh nhẹn cúi người 90 độ chào hỏi ông, mặt khác cô thầm mắng lễ tiết Nhật Bản thật là phiền phức. 
Thân người cúi chào của cô vẫn chưa trở về tư thế ban đầu, thì bất ngờ cô nghe được Diệp Chính Thần nói một câu bằng tiếng Anh cực kì rõ ràng: “Đây là bạn gái của em, Bạc Băng.” 
Hả??! Mặc dù, trong tiếng anh từ ‘bạn gái’ có rất nhiều nghĩa, nhưng mà… quan hệ của anh và cô hiện nay, đơn giản là một phần ý nghĩa đó cũng chưa tới a, đây là phương thức giới thiệu gì thế?? 
Giáo sư Tanaka nghe vậy, lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Bạn gái?” 
Một lần nữa, với thái độ bình tĩnh Diệp Chính Thần thay đổi một từ trong câu giới thiệu vừa rồi, mà thoáng nghe qua cô nhận ra rằng từ đó có nghĩa là người yêu trong tiếng Trung. 
“Rất đáng yêu.” 
“Cám ơn.” 
Giáo sư Tanaka vừa rời khỏi, Bạc Băng còn đang ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Diệp Chính Thần cũng không giải thích điều gì mà bảo cô lấy điện thoại của mình ra, sau đó anh dùng chức năng hồng ngoại lưu số điện thoại của anh vào điện thoại của cô. 
“Đây là số điện thoại của anh, nếu có gì thì em cứ gọi cho anh.” 
Lúc đó, tâm tư của Bạc Băng vẫn còn đang hoảng loạn, cô đang dùng tư duy để cân nhắc vì sao trong thời gian ngắn như vậy cô lại trở thành bạn gái của Diệp Chính Thần. 
“Cám ơn!” Diệp Chính Thần nói. 
Trong lúc chưa ổn định suy nghĩ, Bạc Băng cũng lịch sự đáp: “Đừng khách sáo.” 
Diệp Chính Thần vui vẻ gật đầu, rời đi, Bạc Băng mới quay người nhìn anh lần nữa, lúc này cô chợt nhận ra gương mặt kia cũng giống như chỉ số thông minh của anh, thực ra Diệp Chính Thần đang khéo léo muốn nói cho giáo sư Tanaka hiểu rằng giữa anh và Tanaka Yuko hoàn toàn không có quan hệ đặc biệt nào cả. 
Đây là nhận thức của Bạc Băng về Diệp Chính Thần ở ngày hôm sau. Bạc Băng phát hiện có nhiều điểm cô thật sự không hiểu anh. 
Nếu đã vì một con chuột bạch nhỏ bé mà đau lòng, thì tại sao lại có thể tàn nhẫn dùng dao cắt vào da thịt nó, làm cho nó chảy máu đầm đìa, rồi sau đó lại khâu lại vết thương cho nó. 
Nếu anh biết thương hương tiếc ngọc, tại sao lại còn tổn thương thân thể họ, tổn thương tinh thần họ rồi sau đó lại dùng tất cả các biện pháp để sự đau khổ của họ giảm đến mức thấp nhất… 
Những điều mà cô đã chứng kiến, rất tàn nhẫn nhưng cũng rất lương thiện. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro