Phần 21 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“À… được rồi, em sẽ cố gắng…” 
Câu chuyện đang nói được một nửa thì Bạc Băng đi ngang qua một rạp chiếu phim nhỏ, trước cửa rạp treo một áp phích quảng cáo phim khá to ‘No material to talk’, trên đó là hình ảnh của một nữ diễn viên cực kỳ bốc lửa khoác trên người bộ quần áo như có như không. 
Bạc Băng nghiến răng, trong lòng trăm ngàn lần thầm mắng người nào đó ‘vô sỉ’ vẫn chưa hết nóng giận! Bạc Băng tiếp tục mắng người Nhật Bản thật  là ‘hạ lưu’, TNND(2), loại phim lừa đảo này mà rạp chiếu phim cũng công chiếu, thật phục nha! 
(2) Phiên âm "ta nai nai de" là một câu mắng thông dụng của người Trung Quốc nghĩa như: "con bà nó" hoặc "bà nó chứ" 
*** 
Ngày đầu tiên đi làm thêm, Bạc Băng khá luống cuống, đôi lúc cùng khách hàng trao đổi đến hơn nửa buổi cô vẫn chưa đáp ứng được nhu cầu của khách, cô thấy mình thật hậu đậu. 
May mắn là ông chủ cửa hàng nơi cô làm thêm rất khoan dung, không tính toán với cô mà ngược lại còn an ủi: “Không có gì đâu, không có gì đâu.” 
Công việc mới mẻ và bận rộn, chỉ chớp mắt mà đã hai giờ trôi qua. 
Chín giờ ba mươi phút, Lý Khải đến thay ca, anh nói sợ chút nữa sẽ mưa nên đến sớm một chút, cũng tránh để cô bị mắc mưa khi về. 
Bạc Băng cám ơn anh, sau đó thu dọn đồ dùng, cô điện thoại cho Ngô Dương. 
… 
Bên ngoài trời đang đổ mưa. 
Bạc Băng cùng chị Phùng ngồi ở một góc tối phòng karaoke, lắng nghe mọi người hát những hành khúc quân ca, nghe những ca khúc đó nhiệt huyết trong người cô dâng trào. 
Chị Phùng lặng lẽ giật nhẹ tay Bạc Băng, rồi nói nhỏ bên tai cô: “Ngô Dương đang nhìn em kìa.” 
Bạc Băng đỏ mặt lặng lẽ nhìn Ngô Dương, anh cười đến mức lúm đồng tiền sâu hút, một khúc tình ca chân thành vang lên. Nhìn không gian mờ ảo, cô bất chợt nhớ đến Diệp Chính Thần, cô nhớ hôm sinh nhật cô, Diệp Chính Thần đã mời mọi người đến đây ca hát. 
Lúc chọn bài hát, cô và anh không hẹn mà chọn cùng một ca khúc ‘Yêu’(3) của Tạ Đình Phong, lúc đó mọi người trong phòng ồn ào trêu đùa, bắt cô và anh cùng nhau hát… 
(3) Ca khúc “Yêu” do Tạ Đình Phong và Thái Trác Nghiên trình bày 
Cho tới bây giờ cô cũng không thể quên giọng hát chứa đựng tình cảm nồng nàn của anh, mỗi khi giọng anh vang lên một lời trong ca khúc: “Chỉ có trời mới biết em quan trọng như thế nào đối với anh, chỉ có trời mới biết anh yêu em chân thành như thế nào…” 
Aizzz!! Thảm rồi, không biết gần đây cô có bị gì không mà lúc nào cũng nhớ đến ‘sắc lang’. 
Khi ca khúc kết thúc, không gian trong phòng chợt im lặng, Bạc Băng liền nghe thấy điện thoại cô reo vang. 
Lấy điện thoại ra xem, màn hình hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là số của Diệp Chính Thần. 
Nguy rồi!!! Cô đã quên nói cho anh biết cô đi hát cùng với Ngô Dương. 
Bạc Băng chạy ra hành lang vừa muốn gọi điện thoại lại cho anh, thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên, cô vừa nhấn phím tiếp điện thoại thì nghe tiếng thở gấp của Diệp Chính Thần: “Em đi đâu vậy? Đã trễ thế này mà vẫn chưa về, cũng không điện thoại nói với anh một tiếng.” 
“Em cùng vài người bạn đi hát karaoke.” Bạc Băng nói bằng chất giọng nhỏ nhất, giọng điệu oan ức cứ như bị người yêu la mắng. 
“Ở chỗ nào?” 
“Chỗ chúng ta thường đến…” Bạc Băng vẫn chưa nói hết, điện thoại bên kia chỉ còn lại tín hiệu tút tút vang lên . 
Người này có bệnh gì sao?! Cô rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, năm nay cô đã hai mươi ba tuổi mà vẫn chưa có bạn trai, khó khăn lắm mới tìm được một anh quân nhân vừa ý, cô cùng anh ta đi hát karaoke, trò chuyện để tìm hiểu nhau thì có gì là sai! Có điểm nào không đúng! 
A…!! Diệp Chính Thần đúng là có bệnh rồi, bệnh nặng nữa là đằng khác. 
Bạc Băng hít sâu, lại hít sâu thêm một lần, cô thầm nghĩ trong tương lai cô sẽ là bác sĩ, trong lòng cô lo lắng cho bệnh nhân nên mới nôn nóng không yên. Vì thế, cô phải trở về, mặc kệ mọi người giữ lại như thế nào, cô cũng kiên trì trở về phòng trọ. 
Bước ra cửa, ngoài trời đang mưa rất lớn, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ ngừng. 
Bạc Băng khẽ cắn môi, chạy biến vào làn mưa, mưa to hơn tưởng tượng của cô, từng giọt lạnh lẽo tạt vào hai má cô, theo chiếc cổ nhỏ nhắn chạy dọc xuống quần áo. 
Bạc Băng không chịu được cái lạnh mà nhất thời rùng mình. 
“Bạc Băng…” Ngô Dương từ bên trong đuổi theo cô: “Muộn rồi, để anh đưa em về.” 
“Không cần đâu, anh vào với mọi người đi…” 
Khi nói chuyện, Bạc Băng không chú ý nên trượt chân, thiếu chút nữa là té ngã, may mắn nhờ có Ngô Dương bên cạnh đã nhanh chóng đỡ lấy thắt lưng của cô, Bạc Băng theo bản năng ôm lấy cánh tay anh ta… 
Từng giọt mưa lớn trút lên người cô làm mắt Bạc Băng đau rát, cô nâng cánh tay đang quấn quanh người cô che khuất hai mắt của mình. 
Khi đã đứng vững hơn, Bạc Băng buông cánh tay Ngô Dương ra, lúc này cô mới nhìn thấy từ xa xa trên chiếc xe màu đen, có một người bước xuống, anh đang đứng trong cơn mưa. 
Từng giọt mưa nặng tạt vào gương mặt tuấn tú của anh, bỗng nhiên tim của Bạc Băng cảm thấy đau xót vì bóng dáng vừa xuất hiện trước mắt cô. 
Bạc Băng nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của Ngô Dương, bằng tốc độ nhanh nhất cô chạy đến trước mặt Diệp Chính Thần, bởi vì chạy quá nhanh nên cô va vào ngực anh: “Tại sao anh lại ở đây?” 
“Ở phòng trọ một mình buồn quá, nên anh định ra ngoài hít thở không khí trong lành.” 
Là một nghiên cứu sinh ngành y học, cánh tay phải của anh lại đang bị thương, anh thừa biết là không thể chạy xe trong đêm mưa chỉ để hít thở không khí trong lành được. Cô thật sự không thể nào tin vào cái lý do lạ lùng anh vừa đưa ra. 
Nhưng là một người phụ nữ, khi có một anh chàng đẹp trai, cho dù cánh tay đang bị thương nặng nhưng lại mạo hiểm lái xe trong đêm mưa đến đón cô tan ca, Bạc Băng cảm động sắp phát khóc. 
Nếu anh không phải Diệp Chính Thần, cô nhất định sẽ lao vào lòng anh, nói cho anh biết: ‘Quãng đời còn lại em sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi! Cho dù anh không phải quân nhân em cũng chấp nhận!’ 
Ngô Dương đi đến chỗ hai người, anh ta nhìn thoáng qua Diệp Chính Thần, lại nhìn sang chiếc xe đắt tiền của anh, làn mưa dày đặc khiến Bạc Băng nhìn không rõ vẻ mặt của Ngô Dương lúc này. 
“Đây là người hàng xóm sát vách phòng mà em thường nói với anh, Diệp Chính Thần.” Diệp Chính Thần lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt anh khiến cô rùng mình. 
Bạc Băng chỉ tay về phía Ngô Dương, giới thiệu bằng giọng nói chậm chạp: “Anh ấy là Ngô Dương.” 
“Xin chào.” Diệp Chính Thần thản nhiên chào hỏi Ngô Dương, sau đó liền nhấn điều khiển xe: “Lên xe đi.” 
“Em về trước, mọi người ở lại vui vẻ nha. Chào anh!” 
*** 
Váy của Bạc Băng bị nước mưa làm ướt sũng dính chặt vào da thịt cô. Điều hòa trong xe được anh điều chỉnh sang chế độ ấm, luồng gió ấm áp thổi vào nước mưa lạnh buốt trên quần áo cô khiến cơ thể Bạc Băng không ngừng run rẩy, liên tục hắt xì. 
Diệp Chính Thần lúng túng dùng tay trái cởi chiếc áo khoác đã ướt một nửa, khoác lên người cô, sau đó anh cẩn thận vén phần tóc ướt của cô đặt ra bên  ngoài chiếc áo. 
“Vải băng có bị ướt không? Chắc là bị ướt rồi, sẽ nhiễm trùng đấy.” Bạc Băng sờ sờ phần băng vải trên cánh tay phải của anh, không ướt, may mắn là anh có mặc áo khoác. 
Diệp Chính Thần lạnh lùng nói: “Nếu em và anh chàng kia dây dưa đứng đó thêm một chút nữa, cũng không biết được sẽ như thế nào!” 
“Anh hoàn toàn có thể ở trên xe thêm một chút nữa, chờ bọn em nói xong rồi hãy xuất hiện.” Bạc Băng cười nói. 
“Nếu em cảm thấy anh xuất hiện không đúng thời điểm, anh sẽ xuống xe, rồi bảo cậu ấy lên xe để tiếp tục trò chuyện với em!” 
Á? Mưa lớn như vậy, trời lạnh đến thế, vì sao cô lại ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm trên cơ thể của người nào đó nhỉ? 
Để làm dịu đi không khí thuốc súng ấy, Bạc Băng nhìn anh cười ngọt ngào: “Sư huynh! không cần phiền anh, bọn em ngày mai vẫn có thể tiếp tục trò chuyện!” 
Anh nhấn chân ga thật mạnh, chiếc xe xé tan màn mưa, lao đi như mũi tên trong đêm tối. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro