Phần 22 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Băng vội vàng thắt dây an toàn vào. 
Một lát sau, Diệp Chính Thần lại nói bằng chất giọng lạnh như băng: “Thì ra anh chỉ là một người hàng xóm sát vách phòng em.” 
“Anh không phải sao?” Bạc Băng cười nháy mắt với anh: “Anh không phải muốn làm bạn trai em chứ?” 
Diệp Chính Thần lạnh lùng tỏ vẻ khinh thường, tiếp tục lái xe, như không có chuyện gì xảy ra. 
Suốt dọc đường quay về phòng trọ, anh không nói thêm câu nào, cô mở kênh âm nhạc để làm dịu bầu không khí căng thẳng này. 
Bỗng nhiên có một giọng hát truyền đến… 
“Hương vị của em… 
Phá tan sự phòng ngự của anh…” 
Ca khúc này hay nha, lời hát cũng rất tuyệt, Bạc Băng nhẹ nhàng ngâm nga ca từ theo tiếng nhạc du dương: 
“Hương vị của em như quả mơ… 
Thẩm thấu qua lưỡi của anh… 
Hương vị của em như nước… 
Xuyên thấu qua nội tâm của anh…”(4) 
 (4) Ca khúc Thiên Hương 
Bạc Băng cực kì yêu thích ý nghĩa ca từ của bài hát này, điệp khúc cứ lặp đi lặp lại phần quan trọng, càng nghe càng thích. 
“Bài hát này tựa là gì thế?” 
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Em thật sự muốn ở bên cạnh cậu ấy?” 
Bạc Băng không biết, Ngô Dương thật sự có thích cô hay không. Nhưng cho đến bây giờ, Ngô Dương chưa bao giờ mang đến cho cô cảm giác rung động, cảm giác yêu không thể dừng lại. 
Có lẽ đúng như Diệp Chính Thần nói, cô không thích Ngô Dương, cái cô thích chỉ là bộ quân trang trên người anh mà thôi. 
“Bọn em vừa mới quen nhau, cần tìm hiểu thêm một thời gian nữa.” Bạc Băng nói. 
Chiếc xe bỗng nhiên phanh gấp, ma sát với mặt đường. May mắn là cô đã thắt dây an toàn, nếu không, chắc cô đã bị lao vào kính lái phía trước mà văng ra ngoài. 
Bạc Băng quay đầu nhìn Diệp Chính Thần, tay anh va mạnh vào vô lăng, anh đau đớn cắn răng. Bạc Băng vừa nóng giận vừa nói: “Anh lái xe kiểu gì thế? Anh không muốn tay mình lành à?!” 
Diệp Chính Thần không nói lời nào chỉ lẳng lặng nhìn cô, sâu thẩm trong đôi đồng tử đen thẫm của anh là bóng dáng nhỏ bé của cô, gương mặt vẫn còn ướt nước mưa, chiếc cằm nhọn, đôi môi nhỏ, ánh mắt long lanh của cô… 
Tầm mắt anh bất chợt từ gương mặt cô dời xuống, ánh mắt trầm lặng, không hề biến đổi. 
Bạc Băng cúi đầu, chỉ thấy chiếc váy ẩm ướt đang dán dính trên người cô, chiếc váy dường như trong suốt, lộ rõ những đường cong hoàn mỹ trên cơ thể cô, vòng eo mảnh mai, cặp đùi thon nhỏ. 
Rắc rối lớn nhất là, hôm nay cô mặc nội y hơi bé, từ góc nhìn của anh lúc này, hoàn toàn có thể thấy rõ bộ ngực tròn căng đang ẩn sau lớp áo ướt mỏng manh kia… 
Anh cúi đầu xuống, tiến gần đến tai cô, thở nhẹ: “Phi vạt áo thủy dục hà cầu”(5) 
(5)  Áo ướt sát da như không hề che đậy, càng làm dậy lên dục niệm từ đáy lòng người. 
Bạc Băng giật mình, cô nhanh chóng hiểu được ý anh, cô lo sợ kéo chiếc áo khoác che khuất thân thể đang bị trang phục dính sát của mình, khép chặt hai chân, chuyển thân mình hướng ra phía cửa xe. 
Không rèn luyện văn học thường ngày nên khi ngâm thơ cũng khác người, từ ngữ vừa thoát ra khỏi miệng đã mang hàm ý là văn ‘phóng túng’. 
Bạc Băng không thể tìm được loại ngôn ngữ nào có thể hình dung được sự vô sỉ của anh. 
“Tức giận à?” Anh thấy sắc mặt hờn dỗi của cô, liền thu hồi ngữ điệu bất cần đời: “Được rồi, anh không đùa nữa. Anh có thể đề nghị em một chuyện được không?” 
“Đề nghị gì?” Nghe giọng điệu thành khẩn của anh, Bạc Băng nghĩ anh sẽ nói: ‘Lần sau nhớ mang theo ô hoặc là trở về nhớ tắm rửa, đừng để bị cảm lạnh’. 
“Với vóc dáng của em, em mặc size 70C sẽ thoải mái hơn một chút đó… tuy rằng, theo góc độ thưởng thức mà nói, em mặc size này, đối với đàn ông rất là quyến rũ…” 
Á! 
Đây là lần đầu tiên cô nghe được một lời ca ngợi như vậy, thật là quá ư vô sỉ mà. 
Bàn tay đang giữ chặt chiếc áo của Bạc Băng không ngừng run lên, thân mình cô co rúm lại trên ghế, đầu cô dựa vào cửa xe. 
Lúc này, Diệp Chính Thần vẫn đang chăm chú nhìn cô, nhìn không chớp mắt. 
Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc xe, Bạc Băng cảm nhận được anh đang dùng ngôn ngữ và ánh mắt để cởi phăng quần áo trên người cô, từ từ mà xâm nhập. 
Bạc Băng không biết những người phụ nữ khác khi gặp phải tình huống như thế này, có xấu hổ và giận dữ đến mức cho anh một bạt tai rồi sau đó mở cửa bước xuống xe, từ nay về sau không thèm qua lại với anh nữa. 
Đối với người khác thì như vậy nhưng với cô… cô chỉ có chút sợ hãi, run rẩy, không biết nên xử trí như thế nào và còn… hiện giờ, trong cơ thể cô đang nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa đó đang chậm rãi sưởi ấm cơ thể rét lạnh vì nước mưa của cô, rồi ngọn lửa đó lan rộng khắp cơ thể, như muốn thiêu đốt da thịt trên toàn thân cô. 
Loại cảm giác này cô chưa bao giờ có, cực kì thoải mái, mỗi một dây thần kinh đặc biệt cảm nhận được sự kích thích sâu sắc từ tâm hồn. 
Bài hát một lần nữa vang lên những ca từ quen thuộc. Tay anh bỗng nhiên hướng tới thân thể cô, giữ chặt chiếc áo đang khoác trên người cô, Bạc Băng nghĩ… 
Cô quá sợ hãi, rất muốn phản kháng, nhưng… anh chỉ cẩn thận chỉnh thẳng lại quần áo của cô, kéo vạt áo khoác che lên đùi cô. 
Cuối cùng, anh xoa nhẹ mái tóc ẩm ướt của cô, nở một nụ cười. Đó hoàn toàn không phải nụ cười xấu xa, nụ cười của anh lúc này mang hương vị ấm áp của ánh mặt trời. 
Bạc Băng bối rối, toàn bộ thể xác và tinh thần cô đều bị rối loạn. 
*** 
Bên ngoài mưa to, Bạc Băng và Diệp Chính Thần cùng đội một chiếc áo để tránh mưa, cả hai chậm rãi tiến đến cửa thang máy, vừa bước vào thang máy Bạc Băng trở nên nghiêm trang, lui về sau vài bước, cô cố ý đứng xa Diệp Chính Thần ra một chút. 
“Sao cậu về muộn vậy?” Bạc Băng điều chỉnh lại cảm xúc đang hỗn loạn trong cô, chủ động chào hỏi Tần Tuyết. 
“Uhm, tớ ở phòng tự học viết báo cáo.” Tần Tuyết nhìn thoáng qua quần áo trên người Bạc Băng, rồi chuyển mắt nhìn sang Diệp Chính Thần đang đứng bên cạnh: “Hai người cũng vừa về sao?” 
“Hai người” hai chữ này, Tần Tuyết đặc biệt phát âm rất rõ. 
“Tớ cùng vài người bạn đi hát karaoke, vừa mới về.” 
“Ồ!!” 
Thang máy chậm rãi tiến tới lầu ba, Bạc Băng bước ra khỏi thang máy, trước khi cửa thang máy khép lại, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua… 
Đúng lúc, cô nhìn thấy Diệp Chính Thần và Tần Tuyết dùng ánh mắt sâu sắc nhìn nhau, cô nhìn mãi cho đến khi cửa thang máy khép lại. Ánh mắt họ giao nhau chỉ trong vài giây phút ngắn ngủi lại đào sâu vào lồng ngực cô, để lại một khoảng trống lớn. 
Cả buổi tối, Bạc Băng đều nằm trong bồn tắm, dòng nước ấm áp đang quấn lấy thân thể cô, xoa dịu sự rung động trong cơ thể cô. 
Cả buổi tổi, từ phòng cách vách một bài hát cứ vang lên rồi lặp đi lặp lại, bài hát với ca từ uyên thâm ‘Thiên Hương’ 
Bạc Băng một lần lại một lần tự nhắc nhở bản thân, Diệp Chính Thần chỉ xem cô như một người em gái, cô cũng chỉ xem anh như một người anh trai, cô và anh không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng… 
Sau đó, Bạc Băng lấy tay đè lên ngực mình, tại nơi đó truyền đến một cảm giác nhói đau, đó chính là đau lòng sao, rất đau, rất rất đau…!! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro