Phần 45 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh hôn càng ngày càng mãnh liệt và không thể khống chế được, tay anh hấp tấp xé vạt áo cô, một chiếc cúc áo văng ra ngoài. Ngay sau đó, anh vén nội y của cô lên, bầu ngực mềm mại của cô lộ ra hoàn toàn trước mắt anh, anh nhanh chóng tóm lấy nơi mềm mại nhất, đầu ngón tay bắt đầu xâm chiếm, vuốt ve. 
Trong không gian nhỏ hẹp, tràn ngập sự khô nóng, Bạc Băng như được hòa quyện vào không khí, cô cật lực thở dốc… 
Môi lưỡi anh dịu dàng mơn trớn trên da thịt cô, ngọn lửa trong cô cứ theo đó mà bốc cháy, cật lực thiêu đốt cô… 
Cả người cô như bị tan ra. 
Bạc Băng không biết Diệp Chính Thần đã ấn vào nút gì trên ghế ngồi, cơ thể cô bỗng nhiên hạ xuống, thân thể cũng chậm rãi nằm dài trên ghế dựa. Không cho cô lấy một cơ hội để hít thở, anh chuyển người sang ghế của cô, đặt thân thể của anh lên người cô, thân thể cô nằm trọn dưới người anh. 
Như bị màn đêm mê hoặc, đại não Bạc Băng gần như tê liệt, nhất thời nảy sinh ra một suy nghĩ, cô muốn trao lần đầu tiên của mình cho người đàn ông trước mắt, không cần để tâm đến hậu quả, cũng không cần anh hứa hẹn, chỉ cần thân thể tươi trẻ của cô giống như cây anh đào nở rộ trước mặt anh, làm cho cảm xúc mãnh liệt ngắn ngủi này khắc vào trong người cô, khắc vào trí nhớ của anh, ít nhất cô cũng không trở thành ham muốn nhất thời của anh, ít nhất không tan biến đến nỗi chẳng để lại một chút dấu vết… 
Đem lần đầu tiên của người con gái trao cho người đàn ông mà cô yêu nhất, cô cũng không có gì nuối tiếc… 
Sau này ngẫm lại, lúc ấy cô thật sự rất ngốc nghếch và buồn cười. 
Có lẽ khi yêu một người, luôn luôn ngu ngốc ít nhất là một lần như vậy! 
Tay của cô lần vào trong áo sơ mi của anh, da thịt của anh so với suy nghĩ của cô còn nhẵn bóng, ấm áp và đàn hồi hơn gấp mười lần. 
Áo từ từ lướt xuống bả vai… 
Bạc Băng ngẩng đầu lên, cô nghe thấy tiếng khóa thắt lưng va chạm leng keng. 
Bên ngoài bầu trời trở nên bừng sáng. 
Qua ô vuông trên cửa sổ, Bạc Băng nhìn thấy bầu trời lúc đó, rất đẹp! Cô thấy được những ngôi sao nhỏ lung lay, dao động… 
Đêm mưa như thế nào lại có sao? 
Đêm đó quả thực cô đã thấy được sao sáng trong đêm mưa, rất đẹp! Rất sáng! 
Cởi bỏ chướng ngại vật cuối cùng còn che đậy trên người Bạc Băng xuống, Diệp Chính Thần lấy khuỷu tay nâng một chân của cô lên. Hoàn toàn không một chút do dự, vật cứng nóng bỏng như nham thạch có sức mạnh như vũ bão của anh bỗng nhiên xông thẳng vào người cô, mạnh mẽ xâm chiếm như không gì có thể ngăn cản được… 
Nhánh anh đào tung bay trong gió, thổi từng đóa hoa… 
Đây là số mệnh của cây anh đào, lúc xinh đẹp nhất lại chính là lúc kết thúc… 
Cơn đau mạnh mẽ lan truyền toàn thân cô, quét qua những dây thần kinh mẫn cảm của cô. Bạc Băng đau đớn đến mức toàn thân cứng đờ, cô cắn môi, cố gắng không phát ra tiếng rên rỉ đau đớn. 
Nước mắt từ khóe mi rơi xuống, sự khác biệt lớn nhất giữa nước mắt và mưa là nước mắt rất nóng bỏng. 
Anh hoảng hốt đến ngây người, dùng ánh mắt khó tin nhìn cô. Có lẽ anh cảm thấy, một cô gái có ngoại hình cũng không tệ lắm, cho dù lúc này vẫn chưa quen ai, cũng nên đã từng kết giao với bạn trai. Hai mươi ba tuổi, cô vẫn là trinh nữ, có thể anh chưa từng gặp qua bao giờ. 
“Anh yên tâm đi, em sẽ không bắt anh chịu trách nhiệm đâu.” Lời nói của Bạc Băng có phần giận dỗi, giọng điệu cô lạnh như băng: “Là em tự nguyện…” 
Sau vài giây thất thần, ánh mắt anh bỗng nhiên trở nên kiên định, giống như chỉ trong vài giây ngắn ngủi vừa qua, anh đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng. 
Anh hít một hơi thật sâu, thở ra thật dài. Dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, vuốt ve vầng trán đang ướt đẫm mồ hôi của cô, anh cẩn thận chạm vào, giọng điệu tràn ngập sự chìu mến: “Rất đau à?” 
Bạc Băng không thể kháng lại sự dịu dàng của anh, hơn nữa tại thời điểm này, thân thể của cô và anh không còn khoảng cách. 
Ngữ khí của cô trở nên êm dịu: “Không sao.” 
“Em có muốn tiếp tục không?” 
Đã đến bước này, anh hỏi cô có muốn tiếp tục không. 
Bạc Băng suýt chút nữa là chán nản rồi. 
“Ý anh là, em có muốn đổi một nơi khác thoải mái hơn không?” 
Bạc Băng lắc đầu. 
Cô thích nơi này, mưa bụi, hoa rơi, không gian dao động, cửa kính chống nhìn trộm, đúng là một nơi kích tình hoàn hảo nhất… 
“Em thả lỏng chút đi, đưa tay cho anh.” Anh nhẹ giọng nói. 
Bạc Băng đưa tay vào lòng bàn tay anh, khiến anh có thể nắm chặt, để anh ngồi lên ghế. 
Anh điều chỉnh tư thế của cô một chút, chậm rãi rút ra, lại thong thả tiến vào. Nhận thấy cô đã thích ứng được với nhịp điệu của anh, toàn thân thả lỏng, anh mới dần dà tiếp tục… 
Khó trách có nhiều người si mê đến như vậy, quá trình này thật sự rất đẹp. 
Hơn nữa, khi phối hợp với anh, đã biết rõ đáp án nhưng lại khiến cho người khác không thể giải đáp vấn đề. 
Năm phút sau, anh hỏi: “Còn đau không?” 
“…” Đã không còn đau, nhưng có một loại cảm giác tê dại so với đau đớn càng khó thừa nhận hơn. 
… 
Mười phút sau, anh hỏi: “Có sâu quá không?” 
“…” Rất sâu, sâu đến nỗi khiến lòng cô trở nên mềm mại. 
Hai mươi phút sau: “Có nhanh quá không?” 
“…” Rất nhanh, tốc độ của sự hạnh phúc! 
Ba mươi phút sau: “Em có thích tư thế này không?” 
Khi anh hỏi vấn đề này thì anh đang nằm trên ghế, mang cô đặt ở trên người anh. Bạc Băng lắc đầu, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất. 
Trời đất lay động, anh đỡ thắt lưng cô, hưởng thụ vẻ mặt mê ly của cô: “Em thích không?” 
“…” 
... 
“Em biết không, hiện tại, em… Rất đẹp.” 
Trước mắt của cô, ánh sáng chói chang lưu chuyển, những cánh hoa anh đào rực rỡ. 
Sự hạnh phúc cũng như thủy triều lên xuống, không ngừng ập đến, từng đợt từng đợt sóng càng dâng càng cao, khó có thể kiềm chế… 
Không rõ đã qua bao lâu. 
“Em có biết sau câu ‘Phi vạt áo thủy dục hà cầu’ là gì không?” 
“…” còn có câu tiếp theo sao? 
“Tình liên ti y nhậm quân du….”(1) 
(1) Câu này có nghĩa là "Tình ý triền miên với chồng..." 
“…” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro