Phần 46 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đàn ông này! Nếu nói là vô sỉ, trên đời này chắc chẳng ai bằng. 
Thế nhưng, cô lại thích anh! 
Bầu không khí trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề của cô và anh. 
Thời điểm chấm dứt tất cả, mười ngón tay của anh và cô đan vào nhau, lòng bàn tay ẩm ướt: “Nha đầu, thật sự xin lỗi em!” 
“Anh không cần xin lỗi, cũng không phải là anh ép buộc em!” 
Bạc Băng không hối hận khi trao mình cho anh, hiện tại không hối hận, sau này cũng sẽ không hối hận. 
“Thật sự xin lỗi… anh không nên buông tay em.” Hai tay anh đỡ bờ vai cô, ôm cô vào ngực, để gương mặt cô chôn vào hõm vai anh: “Không cần biết là phát sinh chuyện gì, anh cũng không nên đưa ra lời chia tay. Cho dù chia tay, cũng phải là em nói trước…” 
Nếu cô đoán không lầm, lời nói này của anh có rất nhiều ý nghĩa, trong đó bao gồm cả suy nghĩ của anh. 
“Đã qua hết rồi.” Bạc Băng thở dài. 
“Em có thể tha thứ cho anh không?” 
“Không thể!” Anh nói chia tay thì chia tay, anh nói quay lại thì quay lại, làm cô thật là mất mặt! 
Nhưng, mặt mũi vẫn không quan trọng bằng hạnh phúc, Bạc Băng do dự một chút lại nói: “Trừ phi… anh giải thích rõ ràng với em, để em xem lý do của anh có đáng để tha thứ hay không.” 
“Thật sự là anh có việc không thể nói.” Anh bày ra vẻ mặt khó xử, suy nghĩ thật lâu, sau đó mới nói: “Anh chỉ có thể nói cho em biết: Anh ở Nhật Bản năm năm này, sẽ không có tự do… Cuộc sống của anh, phải chịu sự sắp xếp của người khác.” 
“Ai? Bố anh sao?” 
“Có thể cho là như vậy.” 
“Anh phải nghe lời ông ấy?” 
“Phải!” Anh vô cùng kiên quyết, chuyện này thật đúng là không thể nghi ngờ. 
“Vì điều gì?” 
Anh thở dài, nói: “Sau này anh sẽ nói cho em biết.” 
Anh vẫn không cho cô biết nguyên nhân, rất nhiều năm sau, cô vẫn không thể nào nghĩ ra, loại uy hiếp nào lại có thể tước đoạt sự tự do của một người đàn ông, có thể làm cho Diệp Chính Thần chấp nhận sự sắp đặt như vậy. 
Bạc Băng lại hỏi: “Ông ấy bảo anh chia tay với em sao?” 
“Em có thể hiểu như vậy.” Anh trả lời có chút mơ hồ. 
“Vậy tại sao anh vẫn muốn ở bên cạnh em?” 
Anh nở nụ cười, nói bằng giọng điệu thờ ơ quen thuộc: “Cùng lắm thì thịt nát xương tan, vạn kiếp bất phục! Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!” 
“Anh nha, còn sống cũng là một sắc… quỷ… a…” 
Anh hôn cô, dùng hết sức lực hôn cô triền miên không dứt khiến cô không thể phản kháng. 
Được rồi! 
Vì một câu nói của anh: “Cùng lắm thì tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục” lời nói hùng hồn như vậy, cô quyết định tha thứ cho anh! 
Chấm dứt nụ hôn nồng nhiệt triền miên, anh hỏi cô: “Nha đầu, em có thấy đói bụng không?” 
Cuối cùng, anh cũng hỏi một câu có nhân tính. 
“Em đói suýt chết!” Cô cũng chưa ăn cơm tối, lại vừa vận động mạnh như vậy, có thể không đói sao! 
“Em muốn ăn gì, anh đưa em đi ăn.” 
“Anh muốn ăn gì? 
Vẻ mặt anh chờ đợi nhìn cô: “Anh muốn ăn mỳ em nấu!” 
Nghe anh nhắc đến, cô cũng thấy thèm món mỳ Thành Đô vừa nóng vừa cay. 
“Được rồi!” 
Anh giúp cô sửa sang lại quần áo, xử lý nhanh mớ hỗn độn trên xe, cả hai quay về nhà trọ… 
Phòng trọ của cô lại một lần nữa dấy lên mùi khói lửa của thức ăn! 
Bạc Băng và Diệp Chính Thần ngồi bên cửa sổ, ca từ âm thầm sâu sắc của ca khúc ‘Yêu’ được hát đi hát lại, anh ôm vai cô, cả hai cùng ăn một bát mỳ. 
Đây là bát mỳ ngon nhất từ trước đến nay mà cô được thưởng thức. 
*** 
Mùi vị nồng đậm của thức ăn vẫn chưa tan hết, thì phòng của Bạc Băng lại có thêm mùi xà phòng hương hoa hồng… 
Bạc Băng mặc một chiếc áo ngủ khá kín đáo bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Chính Thần vẫn đang ngồi trước máy vi tính chăm chú sửa bản báo cáo, hàng mi dày của anh cụp xuống, che khuất một nửa ánh mắt suy tư và con ngươi đen vô cùng thâm thúy. 
Dường như anh đã trở về phòng mình tắm rửa, anh đã thay một chiếc quần thường và một chiếc áo sơ mi bằng chất liệu vải khá mềm mại. Lúc này, trông anh rất nhàn nhã, mái tóc ướt sáng bóng, cổ áo hơi mở rộng một cách thoải mái, tay áo sơ mi được xắn đến khuỷu tay, khiến Bạc Băng không thể không nhớ đến cánh tay nhẵn bóng tạo xúc cảm mãnh liệt lúc nãy… 
Thấy anh không có ý định rời khỏi phòng mình, Bạc Băng đỏ mặt bước qua, khéo léo nhắc nhở anh: “Đã muộn thế này, anh còn bận à?” 
Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, nói một cách tự nhiên: “Anh sẽ viết xong nhanh thôi, em đi ngủ đi.” 
“Vậy còn anh?” Ý của Bạc Băng là cô muốn ngủ, anh không phải là cũng nên về phòng mình hay sao. 
Anh nghe vậy, liền đóng bản báo cáo bệnh trạng và màn hình máy tính. 
Bạc Băng âm thầm khen ngợi anh, không ngờ anh lại nói một câu: “Anh sẽ ngủ cùng em!” 
Bạc Băng ngây người! 
Tuy rằng cô và anh vừa mới chấm dứt một trận kích tình mãnh liệt, mạch máu dâng trào, nhưng cô vẫn chưa thích ứng kịp với sự thay đổi đột ngột của anh. 
“Không cần.” Tay Bạc Băng âm thầm kéo vạt áo ngủ, nhỏ giọng nói. 
“A.” Anh gật gật đầu: “Vậy em theo anh cùng ngủ là được.” 
“…” 
“Đúng rồi!” Anh cầm lấy chiếc hộp màu trắng đặt trên bàn, đến trước mặt cô từ từ mở ra, anh hỏi với giọng điệu dè dặt: “Em thích không?” 
Chiếc đồng hồ đeo tay màu trắng thuần khiết, thánh thiện là nhãn hiệu Hải Âu, mặt đồng mồ mỏng thuần một màu trắng như cánh chim hải âu, dây đeo bằng thép được phủ một lớp sứ trắng sáng bóng, ở móc khóa đồng hồ có khắc một chữ ‘Thần’. 
Bạc Băng kinh ngạc mở ra, đầu ngón tay cô vuốt ve biểu tượng hải âu và cái tên được khắc trên đó, thật đẹp! 
Đây chính là chiếc đồng hồ mà cô mơ ước được người yêu tặng. 
Chiếc đồng hồ được đeo lên cổ tay cô, môi anh hôn nhẹ lên trán cô, dần dần chuyển xuống gò má cô. 
… 
Đèn tắt, chiếc chăn mỏng đắp lên người anh và cô. 
Anh ôm cô từ phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Nha đầu, khi ngủ em thích mặc quần áo lắm sao?” 
“Ừm!” Trước kia, cô không có thói quen này, từ ngày chính mắt thấy anh chỉ mất ba giây để nhảy qua ban công sang phòng cô, cô liền hình thành thói quen mặc quần áo khi ngủ: “Sát vách có một sắc lang, khi ngủ mặc quần áo mới có cảm giác an toàn.” 
“Cảm giác an toàn.” Bên tai cô anh nói khẽ, ngón tay lần thao vạt áo đi vào thăm dò: “Anh sẽ cho em biết cái gì được gọi là cảm giác an toàn…” 
Một luồng ánh sáng mỏng xuyên qua những tầng mây dầy đặc, những tia nắng ban mai chiếu sáng những giọt mưa, làm cho bầu trời màu xanh nhạt như một tấm lụa mỏng hỗn độn. 
Tiếng sột soạt của quần áo cọ xát với tấm chăn mỏng ngầm nói lên sự rụt rè của cô và cố chấp của anh. 
“Đừng ồn ào, trời sắp sáng rồi kìa.” Bạc Băng thầm nói, đối với kiến trúc có cách âm không tốt này cô có một chút lo lắng. 
“Nhưng mà anh muốn ôm em ngủ, chứ không phải là ôm quần áo.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro