Phần 6 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Tuyết lấy lại tinh thần, nhìn cô xấu hổ cười: “Vào trong thôi.” 
Bạc Băng mở cửa phòng, đặt hành lý xuống. Căn phòng rộng hai mươi mét vuông được trang hoàng khá đơn giản. Chẳng những có bàn, trong phòng còn có chiếc giường đôi, ti vi, tủ lạnh, máy giặt, lò vi ba, một vài vật dụng trong gia đình, đồ điện… tất cả đều đầy đủ. Đúng là cái không phí chỉ một tháng mà ngốn mất mấy ngàn nhân dân tệ của cô. 
Rảo bước vòng vòng trong phòng, cô mở cửa sổ ra, một làn gió mát mang theo mùi hương cỏ xanh ùa vào khắp phòng. 
Trong nháy mắt, Bạc Băng đã cảm thấy yêu thích nơi này. 
Đây là ngôi nhà riêng đầu tiên của cô, không có lời la rầy hằng ngày của mẹ, cũng không có sự ràng buộc của bố, là thế giới chỉ riêng của cô, là nơi ẩn giấu những điều bí mật của tuổi thanh xuân… 
*** 
Ngày đầu tiên chuyển đến nhà trọ, cô làm quen với tất cả các học sinh người Trung Quốc ở gần đó, chỉ có duy nhất cái tên Diệp Chính Thần sát vách phòng cô hơn một đêm vẫn chưa trở về. Liên tục mấy ngày tiếp theo, cô vẫn không thấy anh ta về, Bạc Băng hoài nghi có lẽ anh ta đã chuyển đi nơi khác. 
Cô bước xuống dưới lầu hỏi thăm chị Lưu, chị ấy nói: “Diệp Chính Thần?! Rất đẹp trai nha! Em cần phải cách xa cậu ta một chút, cậu ấy là công tử đào hoa điển hình đấy, yêu thích nhất chính là hai thứ: xe hàng hiệu và người đẹp.” 
Bạc Băng cười nhìn Tần Tuyết đang ngồi bên cạnh, nói đùa: “Vậy nhất định là anh ta yêu Tần Tuyết rồi.” 
Ánh mắt Tần Tuyết lướt qua người cô, rồi mi mắt cụp xuống. Cô đột nhiên nhớ đến ngày đầu tiên khi Tần Tuyết đưa cô đến đây, biểu hiện của cô ấy khi thấy tên Diệp Chính Thần có chút mơ hồ, dường như có điều gì đó mà Bạc Băng vẫn chưa biết. 
Sau đó, Bạc Băng cố ý nhắc đến Diệp Chính Thần trước mặt Tần Tuyết, cô ấy lại nói cho cô biết: “Anh ta là một người đàn ông khó hiểu, cậu mãi mãi không bao giờ biết trong lòng anh ta đang suy nghĩ điều gì.” 
Bạc Băng có ý định nói cho Tần Tuyết biết: theo góc độ sinh lý học, đàn ông và phụ nữ không cùng tư duy suy nghĩ, phụ nữ mãi mãi không bao giờ đoán ra đàn ông đang nghĩ điều gì, cũng như đàn ông cũng không bao giờ đọc được suy nghĩ của phụ nữ. 
Nhưng… thấy tâm trạng Tần Tuyết không được tốt cho lắm, cô lại đem lời nói ấy giữ lại trong lòng. 
Vài ngày sau, anh Phùng và chị Phùng ở tầng năm hẹn những hàng xóm chung quanh đến phòng ăn sủi cảo với lí do hoan nghênh những thành viên mới gia nhập đại gia đình tập thể của bọn họ. 
Tất cả mọi người cùng nhau ngồi vây quanh một chỗ làm sủi cảo, các chị em phụ nữ ngồi gần nhau không tránh được mà tụ họp lại nói chuyện phiếm, một nữ sinh mới đến nhắc đến Diệp Chính Thần: “Nghe nói nhà trọ chúng ta có một soái ca rất là đẹp trai nha, không biết có đúng hay không?” 
“Có phải người cậu nói là Diệp Chính Thần không? Anh ấy không chỉ đẹp trai bình thường, mà là đẹp đến chết người a.” Một bạn nữ sinh khác hướng về bạn nữ sinh vừa miêu tả hình dáng của Diệp Chính Thần với vẻ đẹp làm người khác điên đảo, chỉ hận sao không thể dùng những từ ngữ kinh điển để diễn tả anh ta, Bạc Băng nghe được bất ngờ ngẩn người trợn mắt há mồm nhìn cô bạn. 
“Tớ nghe nói anh ta tán gái rất cừ, từ trước đến nay, chưa lần nào thất bại…” 
Tiểu Lộ gắp một miếng sủi cảo thở dài: “Đàn ông như thế là độc dược, kịch độc vô cùng.” 
Bạc Băng âm thầm cảm thấy mình may mắn, cô thì học y. Mặc dù không cẩn thận để bị trúng độc, cũng không đến nổi chết thảm. 
Chị Phùng là người hay nói hay cười cũng gia nhập với hội chị em phụ nữ, nhân dịp Tần Tuyết chưa đến chị ấy lặng lẽ hỏi: “Diệp Chính Thần và Tần Tuyết đi lại với nhau có phải không?” 
“Phải vậy không?”, Bạc Băng có chút bất ngờ, cô chưa từng nghe Tần Tuyết nói nha. 
“Bọn họ có quan hệ mờ ám không phải chỉ mới ngày một ngày hai.” Tiểu Lộ nói. “Rốt cuộc là như thế nào???Ai mà biết được.” 
“Đừng nói lung tung, không có chuyện đó đâu!” Vừa lúc đến lấy sủi cảo, lời nói của anh Phùng làm gián đoạn cuộc tám chuyện của hội phụ nữ: “Giữa Diệp Chính Thần và Tần Tuyết không có việc gì hết.” 
“Anh Phùng! mấy ngày nay Diệp Chính Thần đi đâu thế, chả thấy bóng dáng anh ta đâu?” 
Lại có người hỏi: “Tối nay anh ấy có đến hay không?” 
“Cậu ta và giáo sư đi Tokyo tham gia hội thảo và nghiên cứu rồi, chắc hai ngày nữa mới về đến đây.” 
Bạc Băng bừng tỉnh. 
Thực tế chứng minh, sau này có hỏi thăm sự tình gì, tốt nhất vẫn nên tìm đấng trượng phu thì sẽ chính xác hơn nhiều. 
*** 
Nghe những lời đồn đại về Diệp Chính Thần, cô càng thêm tò mò. 
Mỗi ngày cô đều hy vọng, có thể được gõ cửa phòng sát vách. Aizz, sớm muộn gì cũng có cơ hội thôi… đáng tiếc là vẫn không có người trả lời, cô dán lại trên cửa tấm giấy ghi chép, vài ngày sau giấy vẫn còn nguyên… 
Bạc Băng cảm thán trong lòng: “Haizz! Anh đẹp trai à! Anh trở về sớm một chút có được không, thiếu internet tôi sống không nổi đây!” 
*** 
Khó có được một ngày nghỉ, Bạc Băng lễ phép gõ cửa phòng Diệp Chính Thần một lần nữa nhưng vẫn không thấy ai trả lời, cuối cùng Bạc Băng quyết định trước mắt phải giải quyết vấn đề cơm no áo ấm cái đã, sau đó trở về tiếp tục đau khổ chờ đợi. Vì thế, Bạc Băng đã nhờ A Tam – một người Ấn Độ ở phòng thí nghiệm phía trên giúp cô vẽ một tấm bản đồ, để cô đi tìm nơi huyền thoại trong truyền thuyết, đó là siêu thị. 
A Tam nói nơi đó rất gần, đi bộ chừng nửa giờ là đến. Bạc Băng đau khổ đi bộ đã hơn một giờ, một chút bóng dáng của cái siêu thị huyền thoại ấy cũng chưa thấy. 
Tháng mười ở thành phố Osaka, đã vào cuối thu, tiết trời u ám. Cô đứng ở ngã tư đường, nhìn về con đường dài đằng đẵng phía trước, thở dài than vãn: Sớm biết thế này, lúc trước cố gắng học thật tốt môn địa lý thế giới a! 
… 
Ngay lúc Bạc Băng không biết phải làm sao, thì bỗng nhiên, một chiếc xe kiểu dáng thể thao sáng lóa cả mắt dừng ngay bên cạnh cô. 
Kính xe được hạ xuống, một gương mặt so với chiếc xe chói lóa kia còn đẹp mắt hơn vạn lần đang tươi cười nhìn cô, đầu đôi lông mày rậm hơi nhếch lên, chiếc mũi cao thẳng, đường nét khuôn mặt góc cạnh lộ rõ vẻ lạnh lùng, tuy nhiên ánh mắt hẹp dài sáng lấp lánh lại lóe lên sự êm dịu, nhu hòa. Trong nhất thời Bạc Băng nhìn chàng trai đối diện đến mức thất thần, hoàn toàn quên đi bản thân mình đang ở đâu. 
“Có cần giúp không?” Anh chàng điển trai đó dùng tiếng Nhật hỏi cô. 
Bạc Băng nhớ đến Tần Tuyết đã từng nói, người Nhật Bản có thói quen hay giúp đỡ người lạ, nhất là chỉ đường, nhớ như thế cô liền chạy nhanh đến hai tay giơ bản đồ lên, chỉ vào tên siêu thị trên bản đồ, dùng hết vốn tiếng Nhật của mình để hỏi: “Siêu thị này đi như thế nào?” 
Anh chàng đẹp trai huyên thuyên nói một tràng, tốc độ phát âm đặc biệt nhanh. 
Cơ bản khả năng nghe của cô không tốt nên cô không hiểu anh ta đang nói gì. Để cứu vãn tình hình hiện tại của mình, cô quyết định đổi lại dùng tiếng Anh để hỏi: “Thật sự xin lỗi, anh có thể nói tiếng Anh không?” 
Anh ta nhìn cô đánh giá một chút, ánh mắt đó đã có hơn ba phần mang ý thú vị. 
Xem ra anh ta không biết tiếng Anh rồi, cô vừa định thu hồi cánh tay đang cầm bản đồ, thì cô nghe thấy rõ ràng một tràng tiếng Trung vang lên: “Lên xe đi, tôi đưa cô đi!” 
Bạc Băng có chút do dự, nhưng niềm tự hào dân tộc đang bùng nổ mạnh mẽ trong cô, trong lòng cô phấn khởi reo vang: biết ngay là Nhật Bản không thể sản sinh ra một chàng trai thuộc hàng cực phẩm nhân gian như vậy đâu!!! 
“Cám ơn!” cô mừng rỡ bước lên xe. 
…. 
“Cài dây an toàn vào!” anh chàng đẹp trai chu đáo nhắc nhở cô. 
“Uhm!” cô vừa cài dây an toàn xong, anh ta liền nhấn ga, chiếc xe liền chuyển phương hướng, quay ngược 180 độ. 
“Cô tới Nhật Bản được bao lâu rồi?” 
“Vừa tới được hai tuần.” 
“Cô đến Nhật Bản để làm gì?” 
“Để học.” Bạc Băng bổ sung thêm: “Đại học Osaka.” 
“À?” Anh xoay người nhìn cô: “Cô học ở học viện nào?” 
“Viện y học.” 
“Ngành y!” trên mặt anh có thêm vài phần thân thiết: “Tôi cũng học ngành y!” 
“Trùng hợp vậy sao?!” Bạc Băng thật sự nhìn không ra anh là sinh viên y học: “Anh ở phòng nghiên cứu nào?” 
“Phòng nghiên cứu Tanaka” 
“Tanaka…” Bạc Băng cẩn thận nhớ lại một chút. 
“Tôi ở phòng nghiên cứu Fujiko, hình như phòng nghiên cứu của tôi dưới lầu phòng nghiên cứu của anh!” 
Không biết vì nguyên nhân gì, khi anh chàng đẹp trai nghe được ba từ “Fujiko” thì xoay qua nhìn cô một cái, ánh mắt sâu sắc như muốn nhìn thấu nội tâm cô. 
Nhận thấy ánh mắt anh nhìn cô, Bạc Băng nhất thời không biết phải làm sao, cô xoay mặt cười nhìn anh rồi khom lưng nói:  “Sư huynh! Về sau xin anh chiếu cố nhiều hơn!” 
“Đừng khách sáo. Tên tôi là Diệp Chính Thần, nên xưng hô với cô thế nào đây?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro