Phần 7 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Chính Thần?! 
Vừa nghe được ba chữ từ chính đôi môi đẹp đẽ của anh thốt ra, Bạc Băng nhịn không được đưa mắt nhìn từ đầu đến chân, đánh giá người hàng xóm mới trong truyền thuyết của cô. 
Có lẽ như anh ấy vừa từ hội thảo trở về, trên người vẫn còn đang mặc một bộ Âu phục màu đen với áo sơ mi trắng, vẻ mặt lễ độ, ôn hòa, khiêm tốn, không hề biểu hiện nét phiền chán. Suốt đường đi, cô vụng trộm quan sát anh. Căn cứ vào giá trị của chiếc xe xa xỉ này, cô nhận thức anh chàng này không phải con nhà tài phiệt thì cũng là con của cán bộ cao cấp. 
Khó trách tại sao Diệp Chính Thần lại có nhiều phụ nữ theo đổi như vậy đơn giản bởi phụ nữ không thể chống lại sự quyến rũ của anh, vẻ ngoài đẹp trai, có tiền, lại học ngành y trong một trường đại học nổi tiếng. Đây đúng là mẫu nam chính điển hình trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình. 
“Xin chào, anh có thể gọi tôi là Bạc Băng.” Cô nói. 
“Bạc Băng, cái tên nghe rất êm tai.” Nhìn phản ứng bình thản của anh, xem ra anh chưa thấy tờ giấy ghi chép của cô rồi. 
Cô vừa muốn nói thêm, thì anh dừng xe lại, chỉ tay về phía siêu thị nói: “Chính là ở đây” 
Cô chăm chú đối chiếu nơi này với bản đồ, khó trách cô không thể tìm thấy, A Tam đã vẽ cho cô một bản đồ sai phương hướng rồi. 
“À… xin hỏi, lát nữa anh có đi đâu nữa không?” Bạc Băng khéo léo hỏi, thật hy vọng anh sẽ về nhà trọ, như vậy cô có thể đi nhờ xe anh trở về. 
Đối với câu hỏi của cô, anh bày ra vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng không phải là biểu hiện phản cảm, anh khách khí trả lời cô: “Lát nữa tôi sẽ về nhà trọ.” 
Bạc Băng nở nụ cười, dò xét anh: “Anh có vội không? Có thể chờ tôi một lát được không?” 
Anh chớp mắt, trên môi nở một nụ cười xấu xa, ánh mặt trời chiếu sáng vẻ anh tuấn của anh làm toát lên nét phóng đãng không kềm chế được: “Nếu cô muốn đến nhà trọ của tôi, tôi cũng không ngại đâu.” 
A! Nói như vậy chẳng khác nào anh chính là dạng công tử đào hoa nha. 
Bỗng nhiên, Bạc Băng cảm thấy người hàng xóm mới này của cô có chút ý tứ mờ ám, thế nên cô cũng trêu anh: “Cũng được!” 
Câu trả lời của Bạc Băng làm Diệp Chính Thần hơi sửng sốt, anh dùng ánh mắt mê hoặc dõi theo cô vào siêu thị. 
Bên ngoài, đang có một anh chàng đẹp trai chờ đợi nên Bạc Băng không dám lãng phí thời gian. Cô mua mì và trứng gà bằng tốc độ nhanh nhất, chỉ một lát sau cô đã bước ra khỏi siêu thị, anh quả thực vẫn còn đang chờ cô. Chỉ là ánh mắt bình thản ban đầu của anh chàng có thêm một chút bốc đồng, một chút suy nghĩ thật chuyên tâm. 
Cô vừa bước vào xe, anh không hỏi thêm bất kì điều gì mà nhanh chóng khởi động xe, tiến thẳng về nhà trọ. 
Chưa đến mười phút sau, xe anh đã tiến thẳng vào khu nhà trọ, có thể thấy rằng loại xe đắt tiền này thịnh hành là một chuyện hoàn toàn hợp lý, nó không phải chỉ đơn thuần là được dùng để phô bày sự giàu sang. 
Khi Diệp Chính Thần bước xuống xe, Bạc Băng mới phát hiện ra rằng anh rất cao, quần áo rất vừa vặn, bộ Âu phục màu đen khoác lên người anh hoàn toàn phù hợp trong việc thể hiện thân hình cao ráo, thon dài đến hoàn mỹ của anh. 
Ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu lên người anh, mặc dù ánh sáng mang màu sắc u ám của chiều muộn nhưng khi chiếu rọi vào thân ảnh ấy lại long lanh một cách kì lạ. 
Bạc Băng có chút ngẩn ngơ, đến nỗi cô quên cả nói chuyện trong suốt quá trình đi theo anh lên lầu, mãi cho đến khi đứng trước cửa phòng trọ của anh, Diệp Chính Thần mới quay đầu liếc cô một cái, dường như có vài điều còn chưa xác định rõ ràng, lại giống như chuẩn bị muốn nói gì đó. 
Bạc Băng mỉm cười nhìn anh, cô vươn tay chỉ lên cửa phòng anh, anh nhìn theo hướng cô đang chỉ, trên đó có một tờ giấy ghi chép, mặt trên tờ giấy là hàng chữ được viết ngay ngắn bằng tiếng Hán: 
“Xin chào, tôi tên Bạc Băng, là người ở cạnh phòng anh. Phải một thời gian nữa tôi mới có thể kết nối được internet, trước mắt tôi có thể sử dụng nhờ đường dây internet của anh được không? Cám ơn. 
P.S: Phương thức liên hệ: XXXXXX 
Người viết: một gương mặt tươi tắn đáng yêu…” 
… 
Diệp Chính Thần xem hết tờ giấy, quay lại nhìn cô, nở một nụ cười thật tươi. 
Bạc Băng không thể không thừa nhận, khi anh cười sẽ để lộ ra một gương mặt cực kì mê hoặc, khóe miệng cong lên, đôi mắt hẹp dài khép lại một nửa, toát ra hương vị của một chàng trai bí ẩn. 
“Tiểu nha đầu! Giỡn với anh hả?” 
Bạc Băng nhìn anh nở một nụ cười đáng yêu: “Em thật sự hy vọng phòng trọ của anh… có thể giúp em kết nối internet.” 
Ý cười trên môi anh càng đậm, anh rất phong độ mở cửa phòng: “Em vào đi!” 
Bước vào phòng anh, ánh mắt Bạc Băng chợt sáng ngời. 
Trước mắt cô là chiếc rèm cửa màu xanh nhạt dài chấm đất, che phủ toàn bộ cửa sổ, ánh mặt trời khi xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng lại trở thành màu xanh nhạt nhẹ nhàng mà khoan khoái bao phủ lấy khắp căn phòng. 
Trên giường đệm và chăn cũng là một màu xanh nhạt, chăn không xếp lại mà được trải rộng phủ lên giường, trên đó hoàn toàn không thấy được bất kỳ một nếp gấp hay vết bẩn nào. 
Trên bàn học của anh, ngoại trừ một chiếc laptop Apple cùng vài cuốn sách y học thì không còn bất kì thứ gì khác. Bạc Băng tùy ý lướt qua toilet, cạnh bồn rửa mặt là những món vật dụng vệ sinh cá nhân được sắp xếp gọn gàng, ngăn nắp. 
Cô biết người học y đều ưa thích sạch sẽ, nhưng những người có thói quen sống ngay ngắn trật tự như thế này thì thật sự không nhiều…trừ khi… 
Đầu cô bắt đầu nóng lên… trừ khi anh tốt nghiệp đại học quân y. 
Quân y?! Bên trong đã có khí phách của quân nhân, bên ngoài còn thêm khí chất nho nhã và tinh tế của một bác sĩ, đúng là một người đàn ông kinh điển trong những người đàn ông kinh điển nha! Trong lòng Bạc Băng phút chốc lại nhộn nhạo hẳn lên… 
Diệp Chính Thần cởi áo khoác Âu phục bên ngoài vắt lên tủ, rồi lại tùy tiện cởi hai cúc áo sơ mi, sau đó anh xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay. 
Ngay lập tức, trên người anh toát ra một phong thái cởi mở mà cuốn hút. 
Cô cảm thấy trên con người anh có tư chất quân nhân mà đúng lí không nên có, nhưng đó lại chính là điểm cuốn hút đối với phụ nữ. 
Trong lúc Bạc Băng còn đang nghiên cứu, cân nhắc chưa ra khí chất trên người anh, thì anh mở ngăn kéo, lấy ra một tờ giấy và bút, anh viết rất nhanh trên mặt giấy tài khoản và mật mã. 
“Đây là tài khoản và mật mã internet của anh, về sau em không cần đăng kí internet mới, em dùng tài khoản này là có thể…” Nói xong, dường như nhớ đến điều gì đó, anh hỏi: “Đúng rồi, em có biết cách cài đặt không?” 
Cô nghĩ chỉ cần vào mạng được là tốt rồi, không cần thiết phải cài đặt rắc rối như vậy a. 
“Cài đặt cái gì?” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro