Phần 8 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa nghe đến câu hỏi này là biết ngay cô là người mù vi tính. 
“Vẫn là nên để anh cài đặt giúp em.” 
“Phiền anh rồi! Sư huynh” Bạc Băng vừa xoay người định bước ra ngoài, cô liền thấy bóng dáng của Tần Tuyết. Bạc Băng quay đầu nhìn về phía Diệp Chính Thần thì bắt gặp gương mặt suy tư của anh. Hiểu được ý tứ của anh, cô liền nói: “Khi nào anh rảnh thì giúp em cài đặt cũng được.” 
“Được rồi, tối nay anh qua.” Diệp Chính Thần vừa nói, vừa đưa Bạc Băng ra cửa. 
Anh đưa cô tới cửa, Tần Tuyết vừa có ý nhấn chuông thì gặp ngay Bạc Băng đang bước ra, cô ta kinh ngạc nhìn Diệp Chính Thần. Bạc Băng cảm thấy được khóe miệng của Tần Tuyết hình như đang giương lên cười, một nụ cười thật nhạt. Mà nếu như không để ý kĩ thì rõ ràng chẳng thể nào nhìn thấy được, nhất định là ảo giác rồi. 
Vì không có ý gián đoạn cảnh người khác đoàn tụ, chi bằng vì tình bạn xa cách mấy ngày, cô chào hỏi Tần Tuyết bằng vài câu đơn giản rồi lập tức tránh đi nơi khác. 
… 
Bạc Băng trở về phòng mình, cô vẫn chưa cởi giầy thì chợt nghe được giọng nói đầy vẻ chất vấn của Tần Tuyết từ phòng cách vách truyền đến: “Diệp Chính Thần, ý của anh là gì?” 
Giọng nói của Tần Tuyết không lớn, nhưng bởi vì âm thanh sắc bén nên vô cùng rõ ràng. Thêm vào đó là do kiến trúc nhà trọ được thiết kế để hạn chế thương vong khi Nhật Bản có địa chấn nên vách tường được xây dựng bởi một vật liệu đơn giản, đương nhiên là độ cách âm cũng rất kém. 
“Rõ ràng là anh đang trốn tránh em!” Âm thanh của Tần Tuyết lại như được nâng cao thêm hai mươi đề-xi-ben nữa. 
“…” Bạc Băng không nghe thấy Diệp Chính Thần trả lời, có thể thấy rằng thái độ của anh lúc này đang không được tốt cho lắm. 
“Anh đang trốn tránh em, ngay cả điện thoại của em anh cũng không nhận…” 
“….” 
“Anh đừng nghĩ là em không biết gì hết, thật ra tối hôm qua anh đã về rồi, anh trở về cùng với Tanaka Yuko. Tối hôm qua anh ở cùng với cô ta, có đúng không?” 
Nghe được một câu như thế, Bạc Băng suýt chút nữa thở không ra. Đàn ông bên ngoài lêu lổng bị bạn gái bất quả tang. Aizz! Thảm rồi nha! 
Lòng hiếu kì bị kích động, để nghe được rõ ràng hơn, Bạc Băng tiến lại gần toilet – nơi âm thanh phát ra rõ nhất. 
“Đúng!” Cô cuối cùng cũng nghe thấy câu trả lời của Diệp Chính Thần, âm thanh trầm thấp mà lại dứt khoát vô cùng. 
“Tối hôm qua tôi qua đêm cùng với cô ấy thì sao, tôi ở Tokyo mấy ngày nay mỗi ngày đều ngủ cùng giường với cô ấy. Cô hài lòng chưa?” 
“Anh! Anh…” 
“Nếu cô muốn ở cùng với tôi, thì tối nay có thể đến, tôi không để ý đâu!” 
“Vô sỉ!” Giọng nói của Tần Tuyết mang theo vẻ uất ức nghẹn ngào pha lẫn cả sự hỗn loạn. 
“Hiện tại cô biết cũng chưa muộn đâu!” 
Tần Tuyết bật khóc chạy đi, nhanh chóng biến mất ở phía cuối hành lang. 
Nước mắt của Tần Tuyết như mang theo sự tích tụ đau khổ của ngàn năm vậy, còn có thể van xin thêm gì nữa?! 
… 
Đây là ngày đầu tiên Bạc Băng quen biết Diệp Chính Thần. 
Anh ta đúng là điển hình của một công tử đào hoa nha! 
Có thể ngày hôm qua anh ta đối với bạn rất mực dịu dàng, nhưng hôm nay lại có thể cùng với người phụ nữ khác mây mưa trên giường. 
Bạn không được oán, không được hận, đơn giản bởi vì trong quá trình quen biết anh ta chưa bao giờ có ý định che giấu bản chất bỉ ổi của bản thân, thậm chí dường như anh ta còn tinh tường để ngầm cho bạn hiểu rằng: “Anh ta chỉ cho bạn ngày hôm nay, không có chuyện hứa hẹn trong tương lai…” 
Một khi đã lựa chọn anh ta, bạn nên biết sẽ có kết quả như thế nào! 
Bạc Băng không hiểu vì sao Tần Tuyết còn muốn yêu thương anh, chẳng nhẽ cô ta hy vọng sẽ có một tình yêu khắc cốt ghi tâm từ một đoạn tình cảm ngắn ngủi vừa hiện diện kia sao? 
*** 
Vì Tần Tuyết, Bạc Băng cảm thấy có  một chút oán hận xót thương trong chốc lát, bỗng dưng bụng của cô vì đói mà kêu vang, cô chợt phát hiện ra rằng đẹp trai cũng không thể không ăn cơm, con người vẫn cần phải ăn để tiếp tục sống. 
Bạc Băng mở tủ lạnh, lấy ra một miếng thịt gà, một vài quả ớt, sau đó đun nóng nước, chuẩn bị làm món mì cay Thành Đô. Cô vừa ngồi xuống ăn được hai đũa thì chuông cửa vang lên chỉ đúng một tiếng, người nhấn chuông sau đó lẳng lặng đứng chờ… chỉ một điều nhỏ này đủ thấy người đó có trình độ kiên nhẫn tới mức nào. 
Bạc Băng mở cửa, bên ngoài cô thấy Diệp Chính Thần trong tay đang cầm một hộp chocolate được đóng gói tinh xảo, anh tao nhã chào hỏi. 
“Chào em! Anh không làm phiền em chứ?” 
“Không có.” Bạc Băng vội vàng lau lau khóe miệng, thực ra trước lúc mở cửa cô đã lau qua một lần, nhưng mà vẫn không tự chủ được mà lau thêm một lần nữa. 
Anh đưa hộp chocolate đang cầm trên tay cho cô, anh nói là mua khi đi dự hội thảo ở Tokyo, tặng cho cô. 
Bạc Băng vui vẻ nhận lấy. Cô biết đây là một trong những phong tục của địa phương, cứ hễ mỗi lần có dịp đi xa đều mang về những món ăn nổi tiếng của nơi đó để làm quà tặng để biểu hiện sự quan tâm. Chỉ là, cô không thể xác định được món quà này ban đầu anh định tặng cho cô gái nào. 
Vừa mới bước vào cửa, anh liền đưa mắt nhìn vào món mì cay Thành Đô đang đặt trên bàn của cô. 
“Thơm quá! Em là người Tứ Xuyên?” 
“Đúng, Tứ Xuyên, Nam Châu. Chắc là anh vẫn chưa ăn cơm chiều đúng không? Ngồi xuống ăn một ít đi.” 
Thấy cô đưa cho anh một cái bát và đôi đũa, anh cũng không từ chối, lập tức ngồi xuống. 
Anh nói anh thích nhất là các món cay, đáng tiếc là người Nhật không thích ăn cay, ở Nhật Bản không có nơi nào bán món cay Tứ Xuyên. Cho nên cứ mỗi lần anh về nước, đều liên tục ăn các món cay mấy ngày liền. 
Bạc Băng nói: “Cũng có một người bạn đã nói cho em biết như vậy. Cho nên, em đã cố tính mang theo một túi gia vị cay sang đây, em còn mang theo một số nguyên liệu cho món lẩu, chờ hôm nào rảnh em mời anh qua nếm thử.” 
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn cô: “Cuối tuần này được chứ!” 
Nhìn thấy biểu tình trẻ con của anh, cô không nhịn được mà cười ra tiếng. 
“Cuối tuần em không rảnh, em phải đến phòng thí nghiệm nuôi dưỡng tế bào…” 
Bạc Băng cố ý dừng lại một lúc, nhìn thấy trong mắt anh không còn sự hân hoan lúc đầu, cô cười nói tiếp: “Buổi tối ngày mai em rảnh, mấy giờ anh về?” 
“Bảy giờ, anh đi mua thức ăn!” 
Bạc Băng rất muốn nói, anh có nhiều bạn gái đến như vậy, mà không cô nào chịu  nấu cơm cho anh ăn sao?! 
Bỏ đi! Không khí đang vui vẻ, vẫn là không nên cứa vào vết sẹo của anh ta. 
“Em chờ anh, chúng ta cùng đi” Nếu đã nói mời người ta ăn cơm, mà để người ta mua thức ăn thì không hay cho lắm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro