Phần 62 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Chính Thần và Dụ Nhân cùng nhất trí quyết định bắt Bạc Băng nằm viện theo dõi vài ngày, cũng thuận tiện nghỉ ngơi chữa lành vết thương. Ngoại trừ phí bảo hiểm y tế, tiền viện phí đều do Dụ Nhân thanh toán. Bạc Băng muốn nói với Diệp Chính Thần là sự việc lần này xảy ra ngoài ý muốn, không phải lỗi của Dụ Nhân, cô muốn anh giúp cô trả tiền lại cho cô ấy. 
Anh chỉ lạnh lùng đáp một tiếng: “Ừ”. 
Nằm viện nhiều ngày, Bạc Băng phát hiện ra rằng Diệp Chính Thần và Dụ Nhân có rất nhiều điểm không hợp nhau. Nói chính xác hơn là Dụ Nhân có điểm kiêng kị Diệp Chính Thần. Cô ấy ngày nào cũng đến thăm cô, chăm sóc cô, cô và Dụ Nhân nói chuyện rất vui vẻ. Nhưng chỉ cần Diệp Chính Thần đến, cô ấy liền mượn cớ rời đi, làm Bạc Băng không thể hiểu việc gì đã xảy ra. 
Có một lần, cô hỏi Diệp Chính Thần: “Anh thật sự không thích Dụ Nhân sao?” 
Diệp Chính Thần đang thổi phần sữa nóng trong ly, những làn hơi nóng bay lên khiến cô không thể nhìn thấy rõ ánh mắt của anh: “Không phải.” 
“Vậy tại sao anh lại đối xử lạnh nhạt với Dụ Nhân như vậy?” 
Anh cười xoa xoa mặt cô: “Anh sợ em hoài nghi anh và cô ấy có gian tình mờ ám.” 
“Nói bừa.” Bạc Băng khinh thường bĩu môi: “Em không phải là dạng phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi như vậy nha.” 
“Ừm.” Diệp Chính Thần gật đầu liên tục: “Không biết ai không ngừng hỏi anh, Dụ Nhân có xinh đẹp không…” 
Bạc Băng nhìn trời, nhìn đất, sau đó mới bâng quơ nhìn ly sữa nóng: “Sư huynh, sữa nguội chưa?” 
Anh đưa sữa đến miệng cô, chậm rãi cho cô uống. 
Bạc Băng vừa uống hai hớp sữa, thì Dụ Nhân đến, cô ấy thấy Diệp Chính Thần trong phòng, gật đầu chào hỏi, đặt trái cây trong tay xuống. 
Dụ Nhân lấy trong túi trái cây ra hai quả đào mật rất tươi: “Tôi đi rửa đào.” 
Quả đào mật có màu hồng phấn mê người, Bạc Băng không kiềm được mà quan sát rất kĩ. Do nhìn quá kĩ nên cô chú ý đến một bàn tay của Dụ Nhân đang cầm hai quả đào cực lớn, cầm chỉ bằng một bàn tay. 
Bạc Băng đang suy nghĩ vì sao Dụ Nhân không dùng hai tay để cầm hai quả đào, thì cô thấy, khi Dụ Nhân bước qua người Diệp Chính Thần, cố ý nghiêng thân trên một chút, gập ngón trỏ và ngón giữa lại nhẹ nhàng gõ vào phía sau bả vai anh hai cái. 
Tương tự với động tác nhỏ này, cô đã thấy Diệp Chính Thần làm vài lần, khá giống nhau, vì vậy Bạc Băng có ấn tượng rất sâu sắc. 
Diệp Chính Thần không hề có bất kì phản ứng nào, cầm tờ khăn giấy lau khóe miệng của cô. 
Bạc Băng cũng không nhắc nhở anh, tiếp tục uống sữa. 
Vài phút sau, điện thoại Diệp Chính Thần vang lên. 
Phòng bệnh ở Nhật Bản có quy định không được nhận điện thoại, Diệp Chính Thần vội vàng đứng dậy: “Anh ra ngoài nhận điện thoại một lát.” 
Sau đó anh đi ra ngoài, Bạc Băng mơ hồ cảm thấy bất an. 
Bạc Băng không phải là một người phụ nữ nhạy cảm, nhưng trực giác của phụ nữ nói cho cô biết rằng đang có chuyện gì đó xảy ra… 
Bạc Băng xuống giường mang dép vào, bước đi khập khiễng đến cửa. 
Không thể diễn tả được nỗi bất an này đến như thế nào, nhưng đúng là không ngoài dự kiến của cô, quả nhiên Diệp Chính Thần đang nói chuyện với Dụ Nhân. 
Dụ Nhân đứng xoay lưng về phía cô, ngẩng đầu nhìn anh, Bạc Băng không thấy được biểu hiện trên gương mặt của cô ấy. Mà cùng lúc này, Diệp Chính Thần đang đứng đối diện với chỗ cô, vẻ mặt của anh hoàn toàn không có một chút biểu cảm nào cả. 
Bạc Băng vừa định đến gần thêm một chút, cố ý muốn nghe xem họ đang nói gì, thì Diệp Chính Thần nhìn thấy cô. Anh không có chút phản ứng bối rối, thong thả lấy tiền trong ví ra, cầm tờ chi phiếu đưa cho Dụ Nhân, nói gì đó. 
Cô do dự một lát, sau đó mới chậm rãi bước tới: “Hai người đang nói gì vậy?” 
Dụ Nhân nghe được giọng nói của cô, lập tức xoay mặt, xoa xoa hai má, Bạc Băng thấy một giọt nước rơi xuống, rất nhẹ, nhưng cũng rất nặng. 
“Không có gì, anh trả lại tiền viện phí cho cô ấy.” Diệp Chính Thần nói. 
Dụ Nhân nhận tấm chi phiếu, quay đầu nở nụ cười, đôi mắt vẫn đượm chút màu hồng: “Thật sự xin lỗi, tôi có việc bận phải đi trước.” 
Dụ Nhân vội vàng chạy thẳng đến thang máy. 
“Tại sao cô ấy lại khóc?” 
Bạc Băng hỏi như vậy, bởi vì cô quá tin tưởng anh, cô không hy vọng có bất kì hiểu lầm nào khiến cô và anh đánh mất nhau. 
Sự thật chứng minh rằng, không nên có ý tốt để cho đàn ông có cơ hội giải thích hiểu lầm. Bởi đó chính là đang ép bọn họ lần lượt dùng lời nói dối này để lấp liếm cho lời nói dối khác. 
Anh nhíu chặt đôi mày, dường như không muốn nói. 
“Quên đi, anh không muốn nói thì thôi.” Bạc Băng lạnh lùng xoay người. 
Mỗi một bước đi, cô cảm thấy lòng mình như rơi xuống một bậc của vực thẳm, liên tục không ngừng rơi xuống, mà vực thẳm ấy không sao nhìn thấy đáy… 
“Cô ấy hy vọng anh có thể tha thứ cho cô ấy.” Anh vội vàng đuổi theo cô, đứng chặn trước mặt cô: “Cô ấy nói lúc đó trời rất tối, xe đạp của em lại không bật đèn, cô ấy hoàn toàn không nhìn thấy em…" 
Bạc Băng nhớ rất rõ, xe đạp của cô có mở đèn. Trời tối mà xe đạp không bật đèn là vi phạm luật giao thông, cô đã từng bị cảnh sát giao thông chặn đường một lần, dạy bảo hơn mười phút, cho nên cô cũng không dám quên nữa. 
Bạc Băng không biết là Dụ Nhân thật sự không thấy cô, hay là đang viện cớ thoái thác cho chính mình, nhưng điều này không còn quan trọng nữa. 
Quan trọng là Diệp Chính Thần và cô ấy rốt cuộc có quan hệ gì. 
Cô quay mặt lại hỏi anh: “Vậy anh nói thế nào?” 
“Anh bảo cô ấy cút đi, cút xa một chút.” 
Thật lâu sau Bạc Băng mới nói: “Tại sao anh lại nói nặng lời với người ta như vậy? Không hề giống với tác phong của anh chút nào.” 
“Cô ấy suýt chút nữa là đâm chết em!” Cảm xúc của anh dường như có phần kích động, giận dữ nói: “Chẳng lẽ em bảo anh cười nói với cô ấy: Không sao, đâm chết cũng không sao!” 
Bạc Băng nghe anh trả lời như vậy không biết nên nói thêm câu gì nữa, cuối cùng cô nhịn không được mà nở nụ cười. 
“Trên đời này có nhiều phụ nữ như vậy, đâm chết em, anh cũng sẽ tìm được một người khác thôi.” 
Diệp Chính Thần nắm tay cô, ngọn đèn màu xanh chiếu thẳng vào chiếc đồng hồ màu đen của anh, trên móc khóa hiện rõ hai chữ: Nha đầu. 
Sau đó, anh vô cùng nghiêm túc hỏi cô: “Nha đầu, em thật sự chạy xe quên bật đèn sao?” 
“Đúng, em quên.” Bạc Băng nói: “Sư huynh, nếu anh có chút phong độ, thì đi nói lời xin lỗi với người ta đi.” 
“Được” 
… 
Ngày hôm sau, lúc Dụ Nhân đến, Diệp Chính Thần chủ động đưa chiếc ghế dựa cho cô ấy. 
Dụ Nhân ngẩn người, vội vàng nói: “Cám ơn.” 
Bạc Băng nhìn anh chớp chớp mắt, bất đắc dĩ mà gật đầu với anh, lại nhìn sang Dụ Nhân mà miễn cưỡng nở nụ cười tươi: “Thật sự xin lỗi, tôi không nên trách cô… lại càng không nên nói với cô những lời như vậy. 
“Không sao.” Dụ Nhân mỉm cười nhìn Bạc Băng: “Tôi hiểu được, Bạc Băng đối với anh mà nói… rất quan trọng.” 
Một khắc đó, Bạc Băng phát hiện Dụ Nhân thật sự rất đẹp. 
Chỉ mặc một bộ quần áo màu xám, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, khí chất thanh cao tao nhã, khi mỉm cười trên gương mặt cô ấy phát ra thứ ánh sáng vô cùng rực rỡ. 
***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro