Phần 63 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ ngày đó, quan hệ của Diệp Chính Thần và Dụ Nhân cải thiện rất nhiều, thỉnh thoảng họ cùng nhau nói chuyện một chút, chào hỏi nhau vài câu. 
Sau khi xuất viện, Bạc Băng mời Dụ Nhân đến phòng trọ của cô ăn cơm, cô ấy tinh tế nghiên cứu xung quanh phòng của Bạc Băng, đương nhiên bao gồm cả việc không gấp chăn vào buổi sáng và chữ ‘Chính’ tràn ngập trên mặt tường. 
“Đây là số lần sư huynh dạy tôi học phụ đạo, chỉ viết đùa thôi.” Bạc Băng vừa xếp chăn, vừa ngượng ngùng giải thích. 
“Tình cảm của hai người tốt thật.” 
“Khá tốt.” Bạc Băng thuận miệng nói: “Cô nhìn thì thấy như thế đấy, nhưng tôi và anh ấy ở cùng nhau chưa đến ba tháng.” 
“Ba tháng, đó là thời thời kì cuồng nhiệt nhất của tình yêu.” 
“Đúng vậy, ba tháng là thời kì nồng cháy nhất của tình yêu, tình yêu một khi đã qua thời kì tươi đẹp ấy, không biết sẽ phát sinh những chuyện gì.” 
Dụ Nhân không nói gì thêm, nhìn mặt tường viết đầy chữ ‘Chính’ của cô. 
Vài ngày sau, Dụ Nhân cũng mời cô đến nhà của mình, Bạc Băng vui vẻ nhận lời. 
Dụ Nhân lái xe đến đón Bạc Băng, trên đường đến nhà cô ấy, xe đi qua rất nhiều cửa hàng tiện lợi, bất kì người nào đều cũng có thể nhận ra rằng, những cửa hàng tiện lợi đó gần nhà cô ấy hơn cửa hàng tiện lợi mà Bạc Băng đã từng làm. 
Căn nhà của Dụ Nhân khá giống với tưởng tượng của Bạc Băng, hàng rào màu trắng, vườn hoa nhỏ có rất nhiều hoa tulip vàng. 
Xe của Dụ Nhân chạy qua một con đường nhỏ màu đỏ, rồi dừng lại trước cửa nhà của cô ấy, cửa gỗ được sơn màu trắng, phía trên có treo một chiếc chuông gió. 
Dụ Nhân mở cửa ra, tiếng chuông gió reo vang, một cơn gió thoảng qua, mang theo một chút hương thơm mơ mộng. 
Hóa ra, phía đối diện cửa là một cửa sổ sát đất, cửa sổ treo một chiếc rèm cửa hoa văn màu xanh nhạt, được kéo chặt không có bất kì một khe hở nào. 
Một cơn gió thoảng qua, bức rèm tung bay đón gió, bóng râm màu xanh trải đầy trên nền đất… 
Dụ Nhân nói: “Ngại quá, anh ấy luôn không thích vén rèm.” 
Bức rèm màu xanh nhạt, quanh năm không được vén lên. 
Điều này làm Bạc Băng không tự chủ được mà nghĩ đến một căn phòng khác - phòng trọ sát vách phòng cô. 
Diệp Chính Thần luôn có thói quen xấu này, mà cô thì không có. Trái ngược với anh, cô thích ánh nắng ban mai vào mỗi buổi sáng chiếu vào phòng, để căn phòng nhận được sự ấm áp. 
Mỗi ngày cô bước xuống giường, điều đầu tiên cô làm chính là vén bức rèm màu hồng lên, để ánh nắng ban mai chiếu vào giường. Anh đã từng giận dỗi nhiều lần về thói quen này của cô, hỏi cô có thể sáng sớm đừng vén rèm lên hay không. 
Cô trả lời anh: “Em không làm chuyện gì không thể lộ ra ánh sáng.” 
Anh không có ý kiến gì nữa, kéo cao chăn qua đầu, lăn qua lộn lại, cuối cùng không ngủ được, tức giận kéo cô lên giường hung hăng cắn cô một trận… 
… 
Bạc Băng liếc nhìn bức rèm trước mắt một lần nữa, sau đó cô âm thầm quay đầu nhìn về nơi khác, cố gắng để bản thân không liên tưởng đến những chuyện không hề liên quan đến nhau. 
“Mời vào.” 
Dụ Nhân cầm một đôi dép lê đặt gần chân của Bạc Băng, cô ấy thì lại mang một đôi dép lê nam màu xanh. 
Bạc Băng mang dép vào, bước đi trên sàn gỗ có hoa văn màu tối, như vậy là Dụ Nhân đặc biệt thích hoa văn màu tối, ngay cả hai đôi dép lê cũng như thế. 
Trước tiên, Dụ Nhân đưa cô đi tham quan khắp nhà cô ấy. 
Tầng một là phòng khách và phòng bếp, trong phòng bếp tất cả vật dụng đều có một đôi, chỉ một đôi duy nhất. Một đôi tách cà phê bằng sứ mạ vàng, một đôi chén ngọc lưu ly trong suốt, hai đôi đũa màu trắng… 
Ngay cả bàn ăn, hai bên chỉ có hai chiếc ghế dựa bằng gỗ lim. 
Rất dễ nhận thấy rằng, đây là không gian chỉ giành cho hai người. 
Bạc Băng đã từng học qua một ít môn tâm lý học, tất cả điều này đã nói lên rằng: Chủ nhân căn nhà này có một ám chỉ rất mãnh liệt, đó là không muốn người ngoài can thiệp vào thế giới riêng của bọn họ. 
… 
Đi theo phía sau Dụ Nhân, Bạc Băng được cô ấy dẫn lên tầng hai, không gian tầng hai được chia thành hai phòng ngủ. Một gian phòng tatami(1) theo kiểu truyền thống của Nhật Bản, một gian phòng được thiết kế theo kiểu dáng Tây Âu. Trong căn phòng được trang trí trang nhã, chỉ có một chiếc giường nhỏ, cửa sổ được treo một chiếc rèm bằng trúc, che kín quang cảnh bên ngoài, ngoài ra không có vật dụng gì khác, đủ thấy chủ nhân không thường xuyên sử dụng căn phòng này. 
(1) Tatami: là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là phòng tatami. Phòng tatami có mặt sàn được tạo ra bằng cách xếp chặt các tấm nệm hình chữ nhật có kích cỡ thống nhất lại với nhau. Mỗi tấm nệm (waratoko) này thường có chiều dài bằng hai lần chiều rộng. Kích cỡ chuẩn truyền thống là 910mm×1820mm, dày 55mm. 
Gian phòng thiết kế theo kiểu dáng Tây Âu được trang trí rất tỉ mỉ, trên bàn trang điểm chất đầy những đồ dùng trang điểm hàng hiệu, một chiếc giường đôi mềm mại giành cho hai người, drap giường màu xanh nhạt được trải thẳng không một chút nếp nhăn. 
Phía trên drap giường có nhiều hoa văn màu tối, sạch như mới. 
“Cô thích màu xanh sao?” Bạc Băng hỏi Dụ Nhân. 
Dụ Nhân nở nụ cười, không có sự kiêu ngạo và rụt rè: “Không, là anh ấy thích.” 
Bạc Băng lặng lẽ nhìn chiếc giường đôi lãng mạn kia, khóe miệng dường như bị đông cứng lại, nhưng vẫn mỉm cười: “Sư huynh cũng thích màu xanh, nhưng tôi không thích, tôi thích màu hồng nhạt.” 
Drap giường của cô là do Diệp Chính Thần chọn. 
Khi đó, hai mẫu hoa văn làm cho Bạc Băng rất khó xử. Trong đó, một mẫu màu xanh nhạt trông rất tự nhiên, cô đoán Diệp Chính Thần rất thích, mẫu còn lại, trông cũng rất xinh đẹp. 
“Anh nói em nên chọn cái nào?” Cô hỏi ý kiến anh. 
Anh chỉ vào mẫu drap còn lại, màu tím ngọt ngào cùng với những bông hoa nhỏ màu hồng, là phong cách điển hình của phụ nữ. 
“Anh không thấy trông rất ngây thơ sao?” 
Tay anh sờ sờ lên những bông hoa nhỏ trên tấm drap: “Có một chút, nhưng… màu hồng nhạt này làm anh nhớ đến em, sau đó, anh còn cảm thấy rất kích thích khi nằm ngủ trên đó…” 
Bạc Băng đỏ mặt, cười trộm bỏ một bộ drap vào giỏ mua sắm. 
Đứng trong phòng ngủ của Dụ Nhân, Bạc Băng âm thầm cảm thấy mình may mắn: May mắn là Diệp Chính Thần không hề thích chiếc drap màu xanh, màu xanh rất chói mắt, màu xanh ấy lúc này dường như xuyên qua mắt cô, làm cô đau đớn. 
Cô nghĩ cô sẽ nói với Dụ Nhân: ‘Con người, vĩnh viễn sẽ không thích một màu sắc đơn điệu. Anh ấy sẽ thay đổi, mãi cho đến lúc anh ấy có thể gặp được người thay đổi sở thích của anh ấy’.
Do dự một lát, cô quyết định tự nói với chính mình: ‘Người và người không giống nhau, Diệp Chính Thần và bạn trai của Dụ Nhân cũng không giống nhau.’ 
Tham quan phòng ngủ xong, Dụ Nhân lại đưa cô đến phòng sách. Giá sách trong phòng dường như không có sách, chỉ có một vài quyển sách tiếng Nhật. 
Trong đó có một quyển ‘Bệnh lý học lâm sàng. 
“A? Cô học y à?” Bạc Băng có chút tò mò. 
“Đúng vậy, tôi học chuyên ngành lâm sàng.” 
“Trùng hợp vậy sao, sư huynh cũng học lâm sàng…” Nói xong, Bạc Băng cầm cuốn ‘Bệnh lý học lâm sàng’ lên, tùy tiện lật vài trang, nhìn thoáng qua, sau đó cô lập tức khép lại, trả lại lên giá sách. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro