Phần 72 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Buổi sáng đi ra ban công, không cẩn thận nên bị trật chân.” Cô không nói cho anh biết là vì cô đã đá mạnh lên tường một cái. 
Hai lòng bàn tay anh bao bọc mắt cá chân của cô, như có một dòng nước ấm bao quanh trên bề mặt chỗ đau nhức. Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của anh, ánh mắt tự trách, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương của anh. 
Cô tin rằng, tất cả mọi thứ đều có thể giả, nhưng tình cảm của anh giành cho cô nhất định là thật. Cho dù sự tin tưởng giống như bức tường được xây trên cát, lúc bão tố đến có thể sụp đổ, cô vẫn không ngừng ra sức củng cố bức tường của chính mình! 
“Ngày mai em đừng tới nữa, cứ ở nhà trọ nghỉ ngơi cho tốt. Nhớ kỹ là ba ngày tới không được đi bộ, một tháng không được chạy xe đạp.” Anh vừa mát xa, vừa dặn dò cô. 
“Có người khác đưa cơm cho anh à?” 
Anh vuốt vuốt mái tóc cô, lộ vẻ nuông chiều mà nói: “Nha đầu ngốc.” 
Bạc Băng tình nguyện để chính mình là một nha đầu ngốc, ngốc nghếch mà nắm lấy hạnh phúc của chính mình, không cần biết gì hết. 
Anh lấy chiếc đồng hồ hiệu Hải Âu dưới gối nằm ra, một lần nữa đặt lên cổ tay của cô, nhanh nhẹn cài móc khóa. 
Bạc Băng nhìn kim đồng hồ đang dịch chuyển trên cổ tay của mình, cô không rõ cảm giác hiện tại của bản thân, dường như bên trong ngực cô trống rỗng, bao nhiêu đồ đạc vật thể gì cũng không thể lấp đầy. 
Tay anh chậm rãi dịch chuyển đến mặt cô, nâng mặt cô lên, môi anh dần gần đến gần… 
Lúc môi anh gần sát môi cô, hình ảnh Dụ Nhân tức khắc lại xuất hiện trong đầu cô, ngực cô truyền đến một cảm giác đau đớn tê liệt. Bạc Băng vô ý xoay mặt, lảng tránh nụ hôn của anh. 
“Còn giận anh à?” Anh hỏi thăm dò cô. 
Bạc Băng lắc đầu, im lặng bước xuống giường anh, đổ ra từng chút, từng chút nước canh cho anh uống. 
*** 
Hai ngày sau, Diệp Chính Thần xuất viện. Trong phòng anh, Bạc Băng đang vén tấm rèm lên, căn phòng đã sớm được cô thu dọn sạch sẽ, ném hết những lon bia, rửa sạch nền nhà, drap giường và quần áo cô đều giặt sạch như mới. 
Anh ôm cô đang ngồi trên ghế, để xuống giường: “Không phải anh bảo em ở nhà nghỉ ngơi sao, không được lộn xộn, sao lại trèo cao như vậy?” 
“Được rồi, bác sĩ Diệp.” Cô giả vờ đẩy ra anh: “Anh đi tắm nhanh đi, quần áo em đã để sẵn trong nhà tắm.” 
Vừa nghe nói đến tắm rửa, ánh mắt của anh sáng ngời, đi thẳng đến phòng tắm. 
Vài phút sau, anh tắm rửa sạch sẽ bước ra, nhìn thoáng qua rèm cửa đã được kéo kín, im lặng bước đến ôm cô từ phía sau, đặt người cô dựa sát vào vách tường, sức lực mạnh mẽ đến mức làm cô ngạc nhiên. 
Cái này, cái này… 
Tại sao anh lại khôi phục sức khỏe nhanh như vậy?! Nếu bác sĩ không nói anh có thể chất đặc biệt, năng lực khôi phục mạnh mẽ, nếu cô không học qua vài năm y học, biết ngày đó sắc mặt tái nhợt và mạch đập yếu ớt của anh không thể giả vờ, thì có lẽ cô đã hoài nghi anh giả bệnh gạt cô. 
“Nha đầu…” Môi anh dán vào vành tai cô, dùng tiếng nói nhè nhẹ giàu tình cảm hỏi cô: “Nhớ anh không?” 
Bạc Băng lạnh lùng đẩy anh, cúi mặt xuống: “Đừng gây rối nào.” 
Anh nhìn cô thật kỹ, khi phát hiện trên mặt cô không có một chút dấu hiệu ‘nhớ anh’, anh không miễn cưỡng nữa, lập tức nới lỏng vòng tay đặt bên hông cô. 
Có lẽ trời sinh cô không phải làm người thứ ba! Cô sẽ không thể nào cướp đi hạnh phúc của người khác, sẽ không lừa mình dối người, sẽ không quên một người phụ nữ khác cũng vô tội như thế… 
Cho nên, lúc này cô chỉ tự dằn vặt chính mình, dằn vặt anh. 
Sau ngày đó, cô và anh vẫn cùng nhau ăn cơm, trò chuyện, thảo luận để phát triển đề tài nghiên cứu của cô. 
Diệp Chính Thần càng ngày càng bận, những đề tài của anh đang trong giai đoạn quan trọng, giáo sư tạo cho anh áp lực rất lớn. Bạc Băng cũng bận rộn, giáo sư Fujiko giao cho cô đề tài chính thức, mục tiêu nghiên cứu là làm sao để tiêu diệt hay giảm bớt tế bào ung thư phổi trong cơ thể người. Xem ra giáo sư Fujiko rất xem trọng đề tài này, mỗi một tuần đều yêu cầu cô và phó giáo sư báo cáo kết quả mới nhất về nghiên cứu cho ông, thảo luận về kế hoạch nghiên cứu. 
Mỗi buổi tối, cô và anh thường xuyên không hẹn mà gặp cùng nhau đứng ở ban công. Cả hai cùng day trán, sau đó, anh nhìn cô cười, cô cũng nhìn anh cười. Bạc Băng có ảo tưởng, như cô và anh đang xuyên không trở về quá khứ, trở lại khoảng thời gian cô và anh vẫn chưa yêu nhau, phục hồi lại thứ tình cảm trong sáng mà cô và anh đã từng trải qua. 
Đương nhiên, đôi khi anh cũng muốn cùng cô phát triển tình cảm lên một bậc mới, nhưng anh vẫn chưa bao giờ miễn cưỡng cô. Đôi lúc anh tình cờ chạm vào tay cô cũng có khi cố ý chạm vào thân thể cô nhưng thấy cô không có phản ứng gì, anh cũng không hề có ý định vượt xa hơn nữa. 
Bạc Băng biết, anh sợ chọc giận cô, sợ cô lại nói với anh ‘đi đi’, cho nên anh đành phải kiên nhẫn chờ cô tập quen dần, thích ứng với mối quan hệ xấu hổ của cô và anh hiện nay. 
Thật sự, đôi khi cô cũng muốn anh cứng rắn và mạnh mẽ một chút, giống như trước kia điên cuồng hôn cô, xé rách quần áo của cô, không cho cô có đường phản kháng mà tìm tòi và xâm chiếm… Cô rất muốn biết, tình yêu cuồng nhiệt như vậy có thể hòa tan sự lạnh lẽo trong lòng cô hay không, nhóm lên nhiệt huyết trong cô hay không, có thể khiến cô có cảm giác tình yêu của cô giành cho anh vẫn sôi nổi như ngày nào hay không… 
Nhưng anh không có hành động như vậy, một lần cũng không. 
Ngay cả lúc cô ngủ trưa, anh cũng chỉ lặng lẽ ngồi bên giường của cô, vuốt ve mái tóc cô, đầu ngón tay như quyến luyến mà chạm một chút đến môi cô. 
Cô tỉnh giấc, mở to mắt nhìn anh, anh lập tức lui lại tạo khoảng cách nhất định, nói với cô rằng: “Đoạn phim báo cáo của em anh đã làm giúp em rồi, thuyết minh rất hay, anh đã ký hiệu bằng màu đỏ ở những nơi quan trọng. Còn có, những câu hỏi của giáo sư anh cũng đã sửa đáp án hoàn chỉnh lại giúp em, em có thể tham khảo lại một chút.” 
“Sư huynh…” Bạc Băng cũng không biết nên biểu đạt như thế nào sự cảm động và chua xót trong lòng cô: “Cám ơn.” 
Anh vuốt mái tóc cô, lại xoa xoa gương mặt cô: “Em cứ cảm ơn anh mãi.” 
Cô không trốn tránh cũng không đề phòng anh: “Anh thật sự thích em?” 
“Em có thể đừng hỏi câu hỏi tầm thường như vậy hay không?” 
“Là do em xinh đẹp sao?” 
“Lại càng tầm thường hơn.” 
Bạc Băng chăm chú suy nghĩ một chút: “Anh có nhà không? Có xe không? Gia đình anh có bao nhiêu tiền?” 
Anh nở nụ cười, tiếng cười trong sáng vô cùng êm tai. 
Bạc Băng nói với anh: “Em chờ anh!” 
Tiếng cười líu lo của anh đột nhiên dừng lại. 
“Em không phải bảo anh vứt bỏ cô ấy, chỉ là em chờ anh, chờ cho đến khi anh có thể chính mình quyết định tất cả.” 
Diệp Chính Thần nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, lòng bàn tay của anh vẫn ấm áp như trong trí nhớ của cô, vô cùng ấm áp. 
Bạc Băng khẽ cười: “Ba năm, cũng không phải là quá lâu.” 
Diệp Chính Thần bất chợt buông tay xuống, đứng dậy đi ra ngoài. 
“Anh đi đâu vậy?” 
“Anh đi tìm Dụ Nhân.” Anh kiên định nói: “Không cần biết là dùng phương pháp gì, anh phải làm cho cô ấy về Trung Quốc… Anh không muốn em chịu oan ức.” 
“Sư huynh?” 
Bạc Băng muốn cản anh, nhưng thái độ của anh vô cùng kiên quyết: “Chuyện của anh, anh nhất định có thể giải quyết.” 
Cô biết anh không giải quyết được, nếu có thể giải quyết, anh cũng sẽ không đợi đến ngày hôm nay. 
Cả một buổi chiều Bạc Băng thấp thỏm lo lắng, cho đến khi Dụ Nhân gọi điện thoại cho cô, giọng nói của cô ấy vô cùng thành khẩn mong muốn được nói chuyện với cô, hẹn gặp cô ở quán cà phê Starbucks gần trường. 
Bạc Băng mơ hồ có thể đoán ra sự việc, quả nhiên, hơn mười phút sau, Diệp Chính Thần trở lại, anh nói Dụ Nhân đã mua vé máy bay, chuyến bay là vào sáng ngày mốt. 
Bạc Băng hiểu, Dụ Nhân sẽ không bao giờ buông tha cho cô, hay là cô ấy sẽ mang theo axit sunfuric hắt vào cô, tiểu thuyết ngôn tình đều viết như vậy. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro