Phần 73 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

So với quán cà phê Starbucks ở khu thương mại thì quán cà phê ở khu vườn trường tương đối yên tĩnh hơn một chút. Khách đến cũng không nhiều, tuy rằng có khá nhiều sinh viên đang ngồi đọc sách, lên mạng, viết báo cáo, nhưng đa số họ điều im lặng mà làm việc của mình. 
Bạc Băng và Dụ Nhân gọi hai tách Latte và chọn một vị trí ở gần cửa sổ, ngồi xuống. 
Trên gương mặt của Dụ Nhân vẫn mang theo nụ cười nhạt nhẽo, ánh mắt cô ấy dừng lại trên chiếc đồng hồ trên tay Bạc Băng. Biểu hiện của cô ta không mừng, không lo, mà cũng không giận. Bạc Băng cúi đầu uống cà phê, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Dụ Nhân. 
“Có thời điểm tôi rất phục anh ấy…” Dụ Nhân nói bằng chất giọng có phần khâm phục: “Không cần biết là dạng phụ nữ gì, anh ấy đều có thể nắm ở trong lòng bàn tay.” 
Những lời này nói ra thật sự rất tuyệt vời, nếu không phải cô ta nói cho cô nghe, Bạc Băng nhất định sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi. 
Đủ khôn ngoan, đủ cay độc, chỉ cần một câu nói có thể xuyên qua trái tim người khác, làm trái tim người khác tan vỡ. 
Bạc Băng thầm nghĩ sẽ trả lời Dụ Nhân một câu: Diệp Chính Thần nắm bao nhiêu cô gái trong lòng bàn tay cô không rõ lắm, bởi vì lúc anh ấy ở bên cạnh cô thì anh không có tâm tư nào mà nghĩ đến người phụ nữ khác nữa. 
Nhưng nghĩ kĩ lại thân phận của cô hiện nay chỉ là người thứ ba, làm người nên biết cao thấp, Bạc Băng cụp mi mắt, thuận miệng nói: “Thật sự xin lỗi, tôi chính là một trong những người phụ nữ ngu xuẩn đó, còn dại dột đến mức ngay cả anh ấy đã có vị hôn thê mà bản thân mình vẫn không biết.” 
“Vị hôn thê?” Dụ Nhân nghe được ba chữ này, bỗng nhiên nở nụ cười: “Vị hôn thê? Anh ấy nói với cô như vậy à?” 
Bạc Băng kinh ngạc ngẩng đầu: “Không phải sao?” 
Dụ Nhân không trả lời, nhưng nụ cười khinh miệt châm biếm của cô ấy nói cho cô biết: Đương nhiên là không phải. 
Cô trở nên ngây ngốc. Chẳng lẽ Diệp Chính Thần lại gạt cô ư? 
Không, anh ấy sẽ không gạt cô, lần này nhất định sẽ không. 
Dụ Nhân hỏi Bạc Băng: “Anh ấy có phải nói với cô, cho đến bây giờ anh ấy vẫn không yêu tôi, hôn ước là do gia đình anh ấy thay anh ấy quyết định, anh ấy bất đắc dĩ không thể không chấp nhận. Anh ấy còn nói với cô là tôi thích anh ấy, là tôi đến làm phiền anh ấy.” 
Bạc Băng gật đầu. Chẳng lẽ đây không phải là sự thật sao? 
“Cô tin sao?” Dụ Nhân kinh ngạc nhìn cô, như là đang nhìn một người ngu ngốc: “Cô tin là anh ấy không yêu tôi mà lại muốn đính hôn với tôi sao? Cô cũng tin là tôi biết rõ anh ấy không yêu tôi, biết rõ người anh ấy yêu là cô, mà vẫn vô sỉ quấn lấy anh ấy… Cô không thấy là lời nói dối này rất vớ vẩn sao?” 
“Tôi tin anh ấy, anh ấy sẽ không lừa dối tôi.” 
Nụ cười của Dụ Nhân càng ngày càng mang theo ý đùa cợt, cô ta cười đến mức khiến lòng Bạc Băng càng thêm phần bối rối: “Cô biết không, anh ấy không những học khoa lâm sàng, mà còn học luôn khoa tâm lí chuyên nghiệp. Anh ấy không chỉ đọc được thế giới nội tâm của người khác qua lời nói và cử chỉ, mà anh ấy cũng có thể tùy ý khống chế biểu hiện và cử chỉ của chính mình, khiến cho người khác không thể không dao động vì vẻ mặt và cảm xúc chân thật của anh ấy. Anh ấy còn có thể đem lời nói dối này, biện hộ cho lời nói dối khác một cách vô cùng tự nhiên hoàn toàn khiến người khác không thể phát hiện…” 
Bạc Băng ngây người xác định Dụ Nhân đang nói về Diệp Chính Thần, chứ không phải là thần thánh? 
Mùi cà phê hòa quyện với sữa, tràn ngập khắp khoang mũi cô. 
Lăng Lăng đã từng nói Latte không đắng, Bạc Băng cúi đầu uống một hớp, nhưng sự thật thì nó vô cùng đắng… 
Nhưng cô lại thích vị đắng này, nó có thể làm cho tinh thần cô phấn chấn hơn. 
Cô chẳng phải cũng đã từng học qua tâm lý học sao, cô sao lại không biết cái gì gọi là ‘tâm lý ám chỉ’, sao lại không rõ loại người như Dụ Nhân lợi hại như thế nào. 
Bạc Băng đặt tách cà phê xuống, trong hơi thở của cô phảng phất hương cà phê: “Anh ấy có khả năng che giấu giỏi như thế, vậy anh ấy còn phải nói dối để làm gì?” 
Không biết trong lời nói trước đó của Dụ Nhân có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, cứ coi như tất cả những gì cô ấy nói đều là thật, suy cho cùng lời nói dối ấy cũng chỉ là một công cụ mà thôi, nó không mang lại cảm giác yêu, không mang lại cảm giác đau, lại càng không mang lại cảm giác ấm áp khi được anh ấy ôm ấp. 
Cô không phải là một công cụ, cô cũng là con người, cô cũng có cảm giác. 
Dụ Nhân cong cong môi, lại nở nụ cười như có như không: “Nếu cô tin tưởng anh ấy, tôi cũng không còn gì để nói…” 
Bạc Băng cũng không muốn cùng Dụ Nhân tiếp tục chơi trò chơi tâm lí này nữa: “Như vậy, tôi có thể hỏi cô một vấn đề không?” 
“Cô hỏi đi.” 
“Diệp Chính Thần lừa dối tôi, tôi có thể hiểu được…” Vì không muốn tổn thương Dụ Nhân, Bạc Băng bỏ đi vế sau của câu nói: Bởi vì anh ấy không muốn mất tôi, anh ấy quan tâm tôi. 
“Nhưng tại sao cô phải giúp anh ấy giấu diếm? Cô hoàn toàn có thể hỏi tội tôi ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi, nói cho tôi biết cô là vị hôn thê của Diệp Chính Thần, bảo tôi phải rời xa anh ấy… Tại sao cô lại không nói?” 
“…” Dụ Nhân hơi hoảng sợ run rẩy một chút, sau đó trầm tĩnh thở dài. 
“Cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn xem cô là bạn… Nhưng tôi biết cô không nghĩ vậy, cô đến cửa hàng tiện lợi mua đồ dùng, cô lái xe lao vào tôi, đến bệnh viện chăm sóc tôi, dẫn tôi đến nhà cô uống trà… Tất cả những việc này đều không phải ngẫu nhiên.” Bạc Băng cố kéo dài lời nói, đợi cho bản thân bình tĩnh hơn mới tiếp tục: “Tại sao đường lớn có ánh sáng cô lại không đi, mà lại muốn đi con đường nhỏ tăm tối?” 
Dụ Nhân cúi đầu uống một hớp cà phê, tay cô ấy hướng đếp hộp đường… Bỏ từng thìa, từng thìa đường vào tách cà phê, Bạc Băng không đếm được cô ấy đã bỏ vào bao nhiêu thìa, cho đến khi cô nghĩ Dụ Nhân sẽ không trả lời vấn đề này, thì cô ấy nói: “Anh ấy dường như mất đi lý trí, nếu tôi nói với cô quan hệ của hai chúng tôi, anh ấy và tôi…” 
Dụ Nhân dừng lại một lát, cũng không nói đầy đủ: “Lúc trước tôi chọn anh ấy, tôi cũng biết anh ấy là dạng người gì, cũng đoán được sẽ có ngày hôm nay… Tôi yêu anh ấy, không muốn ép buộc anh ấy.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro