Phần 74 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu trả lời của Dụ Nhân, ngoài sự tưởng tượng của Bạc Băng, mà vẻ ngoài cô đơn, đau buồn của cô ấy, lại càng làm cho lòng của Bạc Băng vốn đang sở hữu một sự bình tĩnh trong chốc lát bỗng nhiên trở nên hư ảo. 
Bạc Băng nghĩ thật lâu, mới nói ra một câu vô cùng tầm thường: “Có một số việc, không thể miễn cưỡng được.” 
Dụ Nhân nở ra nụ cười lạnh như băng, lấy một túi hồ sơ đặt trước mặt cô. 
Bạc Băng nhìn hồ sơ, dường như cô đang nhìn một quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất kì lúc nào. Cô đã chuẩn bị tâm lí thật tốt, tin tưởng tuyệt đối rằng bản thân mình dù có thấy bất kì điều gì cũng có thể bình tĩnh, nhưng mọi việc đều nằm ngoài dự đoán của cô khi vừa mở túi hồ sơ ra, liền tức khắc trông thấy tờ giấy kết hôn đỏ tươi, tay cô run rẩy kịch liệt, nhìn lướt qua. 
Còn có các loại văn kiện visa, giấy thỏa thuận ngân hàng, giấy thỏa thuận điện thoại… Những trang giấy tràn ngập từ “quan hệ vợ chồng” rơi lả tả. 
Bạc Băng đờ đẫn dựa lưng vào ghế, đầu óc cô cảm thấy như trời đất sụp đổ, tất cả đều bị hủy diệt, chỉ còn lại là một đống hoang tàn, đổ nát. 
Không có nước mắt cũng không có phẫn nộ, con người khi đau khổ nhất, lại trở nên chết lặng. 
Một đôi giầy cao gót màu tím xuất hiện trước mắt cô, đôi chân thon dài chậm rãi ngồi xuống, nhặt lên từng tờ văn kiện, bỏ vào trong túi hồ sơ. Bạc Băng hé miệng, cô muốn nói nhưng phải thử rất nhiều lần mới phát ra được âm thanh: “Những thứ này cũng không phải là thật, tôi sẽ không tin đâu.” 
“Nếu như vậy có thể khiến cô cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn, thì cô cứ tiếp tục tin anh ấy đi.” Dụ Nhân nhặt mọi thứ xong, đứng lên. 
Bạc Băng giương mắt, mơ mơ màng màng nhìn thấy Dụ Nhân, không biết có phải ảo giác của cô hay không, cô thấy Dụ Nhân đang cười. Trước khi đi, cô ấy còn để lại một câu. 
“Tôi biết anh ấy thích cô, vì cô chuyện gì anh ấy cũng dám làm. Nhưng tôi sẽ không ly hôn với anh ấy, tôi tin một ngày nào đó anh ấy sẽ quay đầu lại…” 
Bạc Băng không rõ đã qua bao lâu, cô mới bước ra khỏi quán cà phê. 
Hoàng hôn đã buông xuống, trước mắt cô tất cả đều trở nên đen tối… 
*** 
Điện thoại vang lên, Bạc Băng tìm trong túi xách thật lâu mới thấy chiếc điện thoại. Là Diệp Chính Thần gọi cho cô, anh nói sẽ đưa cô đi ăn cơm tối. 
Cô không trả lời anh. 
Anh nghĩ như cô đã ngầm đồng ý, nói tiếp: “Anh chờ em ở dưới lầu.” 
… 
Trước cổng viện y học, một thân người dáng thẳng tắp đang đứng dưới tàng cây bạch quả, so với thân cây, dáng đứng của người ấy còn thẳng hơn. 
Ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào người cô, gió đêm dường như không thể lay động nổi con người anh, chỉ có thể lay nhẹ vạt áo của anh. 
Chỉ cần nhìn lướt qua, cô cũng có thể biết người đó là ai. 
Bạc Băng đi đến bên anh, đứng trước mặt anh. Trong ánh sáng mờ ảo, hình dáng của anh rất mơ hồ. 
Ngực cô truyền đến một sự đau đớn kịch liệt, cô vươn hai tay, ôm lấy anh. 
Mặt cô chôn vùi trong vòm ngực ấm áp của anh… 
Sau một giây kinh ngạc, tay anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Sao vậy? Phó giáo sư lại mắng em à?” 
Dụ Nhân nói không sai, đúng là anh có thể hiểu rõ được nội tâm của người khác, đàn ông tâm lý như vậy bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể phản kháng. 
Bạc Băng ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lắc đầu. 
Anh thử thăm dò khẽ chạm vào môi cô, mềm mại, Bạc Băng khẽ hé môi, không có ý tránh né… 
Hương thơm của cây bạch quả ngào ngạt, anh ôm cô vào trong lòng, hôn nhẹ lên trán cô… 
Ánh trăng màu trắng chiếu sáng nụ cười tươi của anh, tràn đầy sự hưng phấn chờ mong. 
Bạc Băng cười, cảm thấy vẫn chưa đủ, lại cười tươi: “Trên đường trở về, em không ngừng hỏi chính mình. Em yêu anh ở điểm nào…” 
Anh dường như không hiểu cô đang nói gì, chỉ chuyên tâm lắng nghe. 
“Anh có vị hôn thê, em có thể tha thứ, vẫn có thể chờ anh… Anh cùng cô ấy ngủ cùng một giường, em cũng có thể cho rằng anh chỉ là nhất thời bị kích động… Cho dù anh có yêu cô ấy, em nghĩ em cũng sẽ không trách anh. Chỉ có một điều, em không thể tha thứ.” 
Bạc Băng sợ anh không nghe rõ, cô nói thật chậm rãi: “Đó là anh đã là chồng của người phụ nữ khác!” 
Nụ cười của anh trở nên nhợt nhạt, gương mặt anh cũng trở nên trắng bệch, không biết là do ánh trăng hay là do sắc mặt của anh nữa. 
Cô chờ anh giải thích, chờ anh vô cùng kiên định nói: Anh và Dụ Nhân, không có gì hết. 
Nhưng lúc này đây, anh lặng im. 
Lúc cô hy vọng anh lừa dối cô nhất, ngược lại, anh lại không hành động như vậy… 
“Tại sao anh không nói gì?” Cô nhìn anh, nắm chặt tay anh: “Nói cho em biết đây không phải là sự thật đi, nói cho em biết là hai người vẫn chưa kết hôn đi.” 
Chỉ cần anh nói, cô sẽ tin. 
Cô có thể tin tờ giấy kết hôn kia là giả tạo, tất cả các bản thỏa thuận đều giả tạo. 
Chỉ cần anh nói một câu: ‘Anh vẫn chưa kết hôn.’ 
Cô sẽ thật sự tin… 
“Em đã gặp Dụ Nhân sao?” 
Đêm tối, trước mắt cô trời đất như sụp đổ. 
“Tại sao lại lừa dối em?” Bạc Băng buông tay ra, chao đảo lui về phía sau vài bước: “Anh đã khiến cho em tin tưởng anh, tin tưởng tuyệt đối…” 
Anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh thừa nhận anh dấu em rất nhiều chuyện, nhưng anh không lừa dối em.” 
“Có gì khác sao?” 
Anh cúi đầu, trầm ngâm thật lâu, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Có phải bây giờ anh có nói gì, làm gì, cũng không thể bù đắp lại cho em đúng không?” 
“Không thể bù đắp. Như thế nào cũng không thể bù đắp.” Cho dù cô yêu anh, cô cũng không thể làm người thứ ba, phá hoại gia đình của người khác. 
“Thật sự xin lỗi, là anh sai… Anh nên sớm nghĩ đến sẽ có tình trạng ngày hôm nay.” Giọng nói anh trở nên trầm thấp khàn khàn: “Anh không nên đánh cược trong lúc này…”
“Đừng nói gì nữa.” Hiện giờ cô không muốn nghe anh nói gì nữa, thật sự không muốn. 
Cô cứ nghĩ rằng, tận mắt chứng kiến cảnh anh bước vào nhà Dụ Nhân, đã là nhìn thấy rõ sự tàn nhẫn nhất, nhưng đau khổ nhất vẫn là lúc này đây. 
Sau đó, anh nói cho cô biết, mà không, là chính cô nghĩ Dụ Nhân là vị hôn thê của anh. Ngực cô đau đớn tựa như vỡ thành những mảnh nhỏ nhưng cũng không đau bằng lúc này. 
Nhưng mà, cô đã đánh giá anh quá thấp, so với lời nói này, những lời nói lúc trước hoàn toàn không được gọi là ‘đau khổ’… 
Thật sự là không so sánh với trước đây, so với người mà mình yêu nhất, người đàn ông mà cô tin tưởng nhất luôn miệng nói chỉ yêu cô, nhưng cô lại không thể ở bên cạnh người đó, còn có điều gì đau khổ hơn. 
Bạc Băng lặng lẽ bước đi, anh cũng không vấn vương hay giữ lại, chỉ hỏi cô một câu cuối cùng: “Em có thể tha thứ cho anh không?” 
“Có thể.” Cô trả lời cho anh: “Chỉ khi nào anh chết đi.” 
*** 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro