Phần 75 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoạn tình cảm đáng xấu hổ của cô đã hoàn toàn kết thúc. 
Bạc Băng không thể cười nổi, khóc cũng không được. 
Có đôi khi, cô thật sự hy vọng bản thân mình có thể khóc lớn một lần để phát tiết tất cả mọi sự căm phẫn trong lòng. Nhưng bây giờ nước mắt cô dường như đã khô cạn, không thể rơi dù chỉ một giọt. 
Diệp Chính Thần cũng không đến tìm cô. 
Nhưng đôi lúc cô nhận được email từ một địa chỉ lạ, không có từ ngữ, không có kí tên, chỉ có đính kèm tư liệu về đề tài nghiên cứu mới của cô, có người nào đó đã đánh dấu đỏ những điểm quan trọng. 
Cô tải xuống, chăm chú đọc. 
Đôi lúc, cô còn nhận được bưu kiện đến từ Tokyo, trong đó là chocolate Leonidas của Bỉ, trên bưu kiện không có tên người gửi. 
Hương vị ca cao vẫn nồng đậm mềm mại, nhưng khi cô thưởng thức lại không còn hương vị ngọt như trước nữa. 
Có một lần, trên đường về nhà trọ, xe đạp của cô bị đứt dây sên, cô phải dẫn bộ xe về nhà trọ, mất hết một giờ. 
Ngày hôm sau, cô hỏi mọi người chỗ sửa xe ở đâu, đang chuẩn bị dẫn xe đạp đi sửa, thì phát hiện xe cô đã được ai đó sửa rồi. Ngay cả phanh xe lúc trước không nhạy bây giờ cũng được sửa lại tốt hơn, rất nhiều chỗ ma sát được tra thêm dầu bôi trơn… 
… 
Hôm đó, cô đứng trong phòng nuôi dưỡng quan sát vi khuẩn, cả người như bừng tỉnh, quên mất thời gian. Bạc Băng đương nhiên biết là ai làm, chỉ là không rõ vì sao anh phải làm như vậy, muốn vãn hồi, muốn bù đắp, hay vẫn là có thói quen đối xử tốt với cô, tựa như cô cũng có thói quen nhận lòng tốt đó? 
Cho đến khi cô phát hiện đèn lầu đối diện đã tắt, Bạc Băng mới nhìn đồng hồ, thế nhưng trời đã bước sang ngày mới. 
Cô bước ra khỏi phòng thí nghiệm, cởi trang phục phòng hộ, đứng trước cửa thang máy… 
Toàn bộ không gian đều trở nên vắng lặng yên tĩnh, thỉnh thoảng lại xộc lên mũi mùi thuốc khử trùng. 
Bạc Băng khoanh tròn hai tay trước ngực, sau lưng cô dường như có một cơn gió lạnh lẽo ùa đến. 
Thang máy tới, cửa mở ra, cô vội vàng bước về trước vài bước, sau đó lại lập tức lùi lại đứng vào chỗ cũ. Bởi vì cô thấy Diệp Chính Thần đang mặc áo blouse trắng đứng bên trong, áo trắng được khoác lên người anh, vĩnh viễn vẫn thiêng liêng như vậy, so với sự u ám của đêm tối, hoàn toàn không hợp nhau. 
Bạc Băng nhìn anh thật lâu, cô chưa bao giờ nghĩ rằng khi vô cùng nhớ một người, rõ ràng người đó đang đứng rất gần, chỉ cần tiến lên vài bước là có thể đứng bên cạnh người đó, mà tại sao cô chỉ có thể nhìn anh từ xa… 
Trong một giây cửa thang máy khép lại, anh nhanh nhẹn ấn nút ‘open door’, ánh mắt anh nhìn cô chờ mong. 
Bạc Băng đứng im bất động, anh cũng vậy, cô và anh cứ duy trì tư thế chờ đợi. .
.
.
Bạc Băng nhìn đồng hồ trên tay Diệp Chính Thần, chiếc đồng hồ Hải Âu màu đen với chiếc kim giây đang dịch chuyển từng nhịp, từng nhịp. 
Cô lặng lẽ đưa tay ra phía sau, kéo tay áo xuống… 
Thời gian cứ trôi qua như thế, cho đến khi âm thanh sắc bén thông báo thang máy bắt đầu khởi động, năm tiếng, mười tiếng, từng tiếng vang lên vô cùng chói tai… Anh buông lỏng tay ra. Cánh cửa nặng nề từ từ khép lại trước mắt cô, tựa như sự nặng nề của vận mệnh, cửa đóng lại sẽ không bao giờ mở ra nữa. 
Nước mắt cô cuối cùng cũng rơi xuống, Bạc Băng che mặt, nước mắt như đê vỡ tràn qua khe tay cô. Không phải cô không muốn bước vào, cô sợ khi cô vào trong, cô sẽ không khống chế được bản thân mà nói với anh: Em nhớ anh! 
Cô muốn ôm anh, cho dù chỉ là một giây cũng được. 
Thang máy mở ra một lần nữa, Bạc Băng buông bàn tay đang che mặt xuống, bước vào trong… 
Chờ cho đến khi cô thấy anh đứng trong thang máy, thì đã không kịp nữa rồi, không kịp bước ra ngoài, không kịp lau nước mắt, càng không kịp dùng tay áo che khuất chiếc đồng hồ màu trắng trên cổ tay. Bạc Băng lùi người sâu vào bên trong, cúi đầu, đứng trong một góc. 
Thang máy dần dần đi xuống, tim của cô cũng rơi xuống theo, rơi xuống đến một vực sâu không nhìn thấy đáy. 
“Chân của em còn đau không?”Anh hỏi bằng chất giọng không có một chút biểu cảm. 
“Hết đau rồi.” Bạc Băng đáp, giọng nói của cô cũng không hề có chút biểu cảm nào. 
Cửa thang máy mở ra, Bạc Băng chạy ra bằng tốc độ nhanh nhất, anh đuổi theo: “Muộn rồi, để anh đưa em về.” 
“Không cần.” 
“Nếu lỡ…” 
“Anh yên tâm đi, sẽ không gặp được người nào tệ hơn anh đâu.” Cô lướt qua anh, đi đến cửa lớn. 
Phản chiếu trong cửa kính thủy tinh, cô thấp thoáng có thể thấy được bóng dáng của anh, anh vẫn còn đứng ở đó, nhìn theo bóng dáng của cô. 
Cô và anh đứng đối mặt với nhau, khoảng cách chỉ là hai mét. 
“Nha đầu.” Giọng nói Diệp Chính Thần ấm áp như gió mùa hạ thoảng qua, nhẹ nhàng gọi cô. 
Bạc Băng cắn răng, tay nắm thành quyền, cô nhịn không được mà quay đầu. 
“Em có thể cho anh một cơ hội nữa không?” 
“Cơ hội?” Bạc Băng cười khổ, anh là một người đàn ông đã có gia đình, anh còn muốn cô cho anh cơ hội: “Cơ hội yêu đương vụng trộm à? Anh vụng trộm vẫn chưa đủ sao?”
Diệp Chính Thần không trả lời được câu hỏi của cô. 
Cô nói với anh: “Anh thật sự vẫn chưa thỏa mãn à, nếu đổi lại là em, em sẽ cảm thấy không còn hứng thú với chuyện này nữa.” 
Bạc Băng vừa muốn đi, Diệp Chính Thần đã bước vội đến, bắt lấy tay cô: “Quan hệ của anh và Dụ Nhân không như em nghĩ đâu.” 
“Vậy đó là gì?” 
Nhìn vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi của anh, cô như có chút chờ mong, cô thật sự hy vọng anh có thể nói với cô là tất cả đều không phải là sự thật, chỉ cần anh nói, cô sẽ tin, nhưng câu nói đầu tiên anh phát ra từ miệng lại là: “Anh ly hôn với cô ấy được không?” 
“Ly hôn.” Hai chữ này từ miệng anh nói ra, nhạt như gió lạnh. Bạc Băng nhìn người đàn ông trước mắt, cô phát hiện anh rất xa lạ, dường như cô không hề quen biết anh. 
“Diệp Chính Thần, ai mà làm vợ của anh, cuộc đời này coi như bị hủy.” 
Nói xong, cô đẩy cửa ra, chạy vào đêm tối. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro