Phần 78 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỗn hợp cồn như dòng máu nóng giận xông thẳng lên não cô, đầu Bạc Băng nóng lên, cô đẩy mạnh anh ra, chạy đến phòng bếp cầm một con dao nhọn lên: “Đi đi! Nếu anh không đi, tôi sẽ giết anh!” 
Anh nhìn thoáng qua con dao trong tay cô: “Em ngay cả dao còn cầm không chắc, làm sao có thể giết người?” 
“Anh đừng bức tôi.” 
“Anh không tin em sẽ giết anh.” Anh bước từng bước đến gần cô, mũi dao trên tay cô lùi lại từng chút một, anh nở nụ cười: “Em không nỡ à.” 
Cô nhìn anh, hai tay cô nắm chặt cán dao. 
Anh từng bước từng bước đến gần người cô, anh đang ỷ lại vào sự yêu thương của cô giành cho anh, ỷ lại vào sự không nỡ của cô. 
Mũi dao trên tay của cô lui dần, đến lúc không còn chỗ để lui nữa, trong lòng Bạc Băng đang vô cùng rối loạn. Cô quay mũi dao nhọn lại hướng về chính mình: “Nếu anh không đi, tôi…” 
Nhìn mũi dao nhọn cách cổ cô chỉ mấy li, sắc mặt Diệp Chính Thần liền thay đổi: “Đừng làm bậy.” 
“Tôi…”  
Bạc Băng vừa mở miệng, chỉ không chú tâm trong một giây thì thoáng qua trước mắt, cổ tay cô bị anh nắm chặt. Hành động của anh vô cùng nhanh nhẹn. 
“Anh biết em hận anh, anh đã bức em đi đến đường cùng.” Anh dùng một tay nắm cổ tay đang cầm dao của cô, mũi dao bén nhọn hướng đến ngực anh: “Nếu đâm anh một nhát khiến em cảm thấy dễ chịu hơn, vậy thì em đâm đi.” 
Bạc Băng nghĩ anh chỉ nói thế, nhưng không ngờ rằng… 
Bàn tay anh đang nắm cổ tay của cô thúc nhẹ về phía trước, mũi dao chỉ nhận được một chút lực cản yếu ớt, anh lại dùng thêm một chút lực nữa… 
Thế giới như ngừng chuyển động. 
Máu tươi từ nơi mũi dao chạm phải da thịt chảy ra. 
“Đừng!” 
Bạc Băng dùng hết sức lực rút tay về, con dao rơi tự do xuống mặt đất. 
Một giọt máu tươi còn đọng lại trên lưỡi dao… 
Bạc Băng hoảng hốt chạy đi tìm hòm thuốc, lấy một cuộn băng gạc xả rối lung tung. 
Cô như quên hết tất cả các phương pháp cấp cứu mình đã học qua trước đây. Tay cô lấy một đoạn băng gạc đặt trên miệng vết thương của anh, nhịp tim của anh đang đập một cách nặng nề dưới lòng bàn tay cô. Một cơn đau nhói từ lòng bàn tay truyền khắp toàn thân của Bạc Băng, nỗi đau hệt như nhát dao ấy đâm vào người cô vậy. 
“Còn hận anh không?” Anh hỏi cô. 
Bạc Băng khóc lắc đầu: “Anh biết là em không muốn anh bị thương…” 
“Cho anh một cơ hội nữa, hãy chờ anh ba năm…” 
Máu anh lan ra làm ướt cả miếng băng gạc, máu đỏ như màu lửa. 
Máu là từ nơi nào chảy ra? 
… 
Qua ngày hôm sau, Bạc Băng cố gắng kiên cường đứng lên, cô tắm rửa, thu dọn mọi thứ. Đang định đi học, thì bất ngờ nhận được điện thoại của Ấn Chung Thiêm. 
Cô nhớ rất rõ lúc vừa đến Nhật Bản, Ấn Chung Thiêm thường xuyên gọi cho cô, hoặc là để lại lời nhắn trên mạng. 
Từ khi cô nói với Ấn Chung Thiêm cô đã có bạn trai thì anh ấy không còn liên lạc với cô nữa. 
Không biết hôm nay vì chuyện gì anh ấy lại chủ động gọi cho cô, Bạc Băng do dự một lát, mới nhận điện thoại. 
“Hi!” Ngoài từ đó ra, cô không biết nên nói gì. 
“Tiểu Băng.” Giọng nói của Ấn Chung Thiêm có vẻ nghiêm túc: “Em ở Nhật Bản có bận lắm không?” 
“Vẫn tốt, gần đây em khá bận.” 
“Em có thể thu xếp thời gian để về nước một chuyến không?” 
Yêu cầu này của Ấn Chung Thiêm làm cô có phần bất ngờ, nếu đổi lại là người khác cô có thể nghĩ đó là chuyện bình thường, nhưng mà Ấn Chung Thiêm luôn là người rất chú trọng từ lời nói cho đến việc làm. Nếu anh ấy đã đưa ra yêu cầu bất ngờ như vậy, chắc chắn là có lý do nào đó. 
“Đã xảy ra việc gì à?” Bạc Băng vội vàng hỏi. 
“Chú Bạc, vừa mới giải phẫu xong…” 
Bạc Băng cảm thấy máu trong người cô như đông cứng, cô ngã người ngồi xuống trên giường. 
Trong khoảng thời gian gần đây, mỗi lần cô gọi về nhà, bố và mẹ cô nói chuyện với cô rất bình thường. Đơn giản hỏi cô về cuộc sống gần đây rồi dập máy. 
Bởi vì tâm trạng cô đang không tốt cho nên cô cũng không suy nghĩ sâu xa. 
“Bố em bị bệnh gì?” Bạc Băng vội vàng hỏi. 
Ấn Chung Thiêm im lặng một lát: “Em về đi rồi nói.” 
Nếu là bệnh bình thường, mẹ cô sẽ không giấu cô, Ấn Chung Thiêm cũng sẽ không gọi cô về. 
“Có nguy hiểm đến tính mạng không?” Bạc Băng không ngừng nói với lòng mình: Không có, không có, nhất định không có. 
“Cuộc giải phẫu thành công, bác sĩ nói… tạm thời, sẽ không có gì.” 
Câu nói của Ấn Chung Thiêm: ‘tạm thời sẽ không có gì’, giống như tiếng chuông từ địa ngục vang lên: “Em sẽ mua vé máy bay ngay bây giờ.” 
Bạc Băng nhanh chóng dập điện thoại, tay chân cô run rẩy tra danh bạ, tìm số điện thoại của công ty hàng không, trước mắt cô tất cả đều trở nên mơ hồ. 
Cô đã mua vé chuyến bay sớm nhất, vào lúc mười giờ sáng ngày mai. 
Lại một đêm nữa Bạc Băng không ngủ, cô thu dọn hành lý, mang theo những đồ dùng quan trọng. 
Bước đến trước cửa phòng Diệp Chính Thần, Bạc Băng nhìn thoáng qua cái tên trên cửa, cô nghĩ bản thân mình còn nợ anh một câu trả lời. 
Bạc Băng đặt hành lý xuống, cô vươn tay ấn vào chuông cửa. 
Cửa mở ra, Dụ Nhân đang mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ đứng trước cửa. 
Chiếc áo ngủ của Dụ Nhân có màu đỏ chói, đỏ hơn cả màu máu của Diệp Chính Thần. 
“Có việc gì sao?” Vẫn là nụ cười lạnh lẽo. 
Bốn giờ sáng, bầu trời đã tờ mờ, sương mù dày đặc phía xa xa, tất cả đều trở nên mông lung. 
Cây cối cũng mịt mờ, hồ nước cũng mịt mờ theo. 
Cô ngồi ở hàng ghế đầu tiên trên xe buýt đi đến sân bay quốc tế. 
Quốc gia này, thành phố này, nhà trọ này, cô nghĩ cô sẽ không còn quay lại nữa… 
Lúc làm thủ tục đăng kí, nhân viên phụ trách nhắc nhở cô: “Chị không làm thủ tục tái nhập cảnh, sau khi rời khỏi đây, chị phải xin lại visa một lần nữa.” 
“Tôi hiểu, không sao.” 
… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro