Phần 79 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 
Còn hai tiếng nữa là đến giờ phải đi, cô ngồi trên hàng ghế chờ, gọi điện thoại, báo tin cô phải về nước cho Lăng Lăng, Tần Tuyết, anh Phùng, Lý Khải… 
Cuộc điện thoại cuối cùng, cô gọi cho Diệp Chính Thần. 
Điện thoại vang lên một tiếng, cô liền cảm thấy hối hận, đang muốn cắt đứt ngay cuộc gọi, thì đầu dây bên kia đã nhận máy. 
“Nha đầu?” Âm thanh bên kia thật im lặng, giọng nói của anh cũng được nói với mức nhỏ nhất. 
Bạc Băng hít một hơi thật sâu mới mở lời: “Anh hãy đối xử tốt với Dụ Nhân, cho dù anh có yêu cô ấy hay không, anh đều phải gánh vác trách nhiệm của mình.” 
“…” 
“Em phải đi rồi…” Bạc Băng dùng tiếng Nhật để nói: “Sayonara!” 
Tiếng Nhật có nghĩa là ‘Hẹn gặp lại’. Người Nhật chỉ dùng câu nói này khi họ xác định chắc chắn rằng hai người vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại nữa. 
Không đợi anh hỏi bất cứ điều gì, cô vội vàng dập điện thoại. 
Câu nói cuối cùng mà cô nghe được từ anh là: “Chờ anh…” 
Cô đương nhiên sẽ không chờ anh. 
Đến giờ lên máy bay, cô đi đến cửa kiểm soát, khi nhân viên hải quan đang kiểm tra hộ chiếu của cô, thì anh đến… 
Cô nhìn thoáng qua anh một lần cuối cùng. Về sau, rất nhiều lần trong đêm, cô thường hay mơ đến dáng vẻ của anh lúc đó… 
Anh chen qua đám đông, anh mặc bộ trang phục màu trắng, trên chiếc áo sơ mi… Có một vùng thấm ướt máu đỏ. 
Anh gọi tên cô, không phải là nha đầu. 
“Bạc Băng, Bạc Băng…” Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh gọi tên cô, giờ đây cô mới phát hiện thì ra tên của cô lại lạnh lẽo đến như vậy. 
Bạc Băng nhận hộ chiếu của mình từ nhân viên hải quan, bước vào cửa khẩu. 
Anh đuổi theo cô, bị nhân viên hải quan đang công tác ngăn lại. 
“Bạc Băng!” Anh không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nôn nóng la to: “Em chờ anh một chút, anh có lời rất quan trọng muốn nói với em! Rất quan trọng, thật sự rất quan trọng!” 
Hành lý trong tay cô như tảng đá nặng ngàn cân, cô kéo theo nó, lê từng bước khó khăn. 
“Nha đầu, anh yêu em!” 
Bạc Băng đứng bất động, nước mắt cô bất giác tuôn rơi. 
“Em hãy cho anh ba phút, anh sẽ nói với em sự thật… Ba phút thôi, chỉ cần ba phút.” 
Đây là yêu cầu cuối cùng của anh. 
Mà cô, lại không thể cho anh được. 
Cô dùng lời nói chỉ có thể chính mình nghe được, nói: “Sư huynh, em phải đi rồi. Hãy tin em, về sau chúng ta sẽ không bao giờ phải chịu những tổn thương như vậy nữa…” 
Về sau, cô thường hay nhớ lại cảnh tượng ngày hôm nay, nếu cô cho anh ba phút, anh sẽ nói với cô những gì. 
Là một lời nói thật, hay vẫn là một lời nói dối chân thật? 
*** 
Tiếng bánh xe máy bay gào thét lăn trên đường băng vang lên, Osaka - nơi đã cho cô nếm rất nhiều mùi vị ngọt ngào cùng với đau khổ, dưới chân cô, mọi thứ dần dần trở nên nhỏ bé, được chôn dấu trong đại dương mênh mông dưới những áng mây xanh biếc. 
Sau đó, đại dương mênh mông trước mắt cô càng ngày càng trở nên mờ nhạt, hoàn toàn chìm ngập trong nước mắt. 
Không phải cô không muốn cho anh ba phút, chỉ là cô sợ nếu cho anh ba phút, cô sẽ không có dũng khí để rời khỏi thành phố này, rời khỏi anh… 
Cô có thể không rời khỏi sao? 
Không thể, cho nên cô đã lựa chọn không cho anh ba phút xa xỉ đó. 
… 
Máy bay hạ cánh, Bạc Băng kéo hành lý đi đến lối ra. Hình ảnh đầu tiên ập vào mắt cô là Ấn Chung Thiêm đang đứng ngay tại lối ra. Anh ấy trong trí nhớ của cô hoàn toàn giống nhau, mặc một bộ Âu phục, mang một đôi giầy da bóng loáng. Vừa nhìn thấy Ấn Chung Thiêm, Bạc Băng liền kéo hành lý đến: “Bố của em sao rồi?” 
Ấn Chung Thiêm nhìn thoáng qua đôi mắt đang sưng đỏ của cô, trước tiên đón nhận chiếc valy trong tay cô kéo đi. Đã hơn một năm không gặp, so với trước kia, con người anh ấy có vẻ trầm ổn hơn. 
“Cuối cùng là bố em bị bệnh gì?” Cổ họng của cô khàn đặc dường như không thể phát ra âm thanh. 
“Anh đưa em đến bệnh viện, trên đường đi mình nói sau.” 
Trên đường từ sân bay đến bệnh viện, Ấn Chung Thiêm nói cho cô biết, bố của cô bị ung thư hạch Bạch Huyết (1), kết quả xét nghiệm vừa có. Căn bệnh đang ở giai đoạn II, Ấn Chung Thiêm đưa kết quả xét nghiệm cho cô xem, nói là các tế bào ung thư vẫn chưa di căn đến những bộ phận khác, trị liệu bằng phóng xạ hoặc hóa chất, khả năng khỏi bệnh sẽ khá cao. 
(1) Ung thư hạch bạch huyết (Lymphoma): là ung thư có nguồn gốc từ hệ bạch huyết. Ung thư hạch bạch huyết gồm hai loại chính: Hodgkin và Không - Hodgkin. Hệ thống bạch huyết là một phần trong hệ thống miễn dịch của cơ thể. Hệ thống miễn dịch này có nhiệm vụ chống lại các bệnh lý nhiễm trùng cùng các loại bệnh lý khác. 
Đối với chứng bệnh ung thư này Bạc Băng biết rõ, khả năng trị khỏi bệnh khá cao, nhưng xác suất tái phát lại cũng rất cao. Mắc phải căn bệnh này, không ai có thể xác định chính xác người bệnh có thể sống được bao lâu. 
Trong bệnh viện, Bạc Băng nhìn thấy bố và mẹ của cô. Bố cô gầy đi rất nhiều, xương gò má nhô lên, mẹ của cô còn tiều tụy hơn nữa, tóc bạc trắng, vừa nhìn thấy cô liền khóc không thành tiếng… Bạc Băng cũng muốn khóc, nhưng nước mắt cô dường như đã khô cạn, ngực cô dường như đau đến mức không thể hô hấp được. Cô đứng dựa vào thành giường cố gắng hít thở, nhưng cô vẫn không tài nào khóc được. 
Giây tiếp theo, trước mắt của cô trời đất như quay cuồng, tất cả đều đen tối. 
Cô nghe thấy có người gọi tên cô: Tiểu Băng. 
Và còn có một âm thanh khác như cũng đang gọi cô: Nha đầu… 
Bạc Băng cố gắng giơ tay lên để nắm lấy, muốn nắm lấy một thứ gì đó, nhưng thứ cô nhận được toàn là bóng tối. 
Lúc Bạc Băng tỉnh lại, cô đang nằm trên giường bệnh, đang truyền dịch. Chất lỏng lạnh như băng đang chảy vào máu cô, Bạc Băng nhìn, một giọt lại một giọt, giống như những giọt nước mắt, chậm rãi hòa vào máu cô. 
Ấn Chung Thiêm ngồi ở bên cạnh giường hỏi cô: “Em muốn ăn gì?” 
“Mỳ cay Thành Đô.” Bạc Băng bị hạ đường huyết, sau đó cô dùng chút sức lực yêu cầu: “Em muốn một bát thật lớn.” 
Ngày đó, Bạc Băng ăn một bát mỳ cay Thành Đô thật ngon lành, ngay cả nước súp cô cũng húp sạch. 
Ấn Chung Thiêm hỏi cô: “Tại sao em lại gầy đến như vậy?” 
Bạc Băng cố gắng bày ra bộ mặt tươi cười, nói với anh ấy: “Nhật Bản không phải là một nơi để người ta ở lại, muốn ăn cũng không ăn được, muốn uống cũng không uống được, phó giáo sư còn áp bức em, em có thể không gầy sao! Vẫn là Chủ nghĩa xã hội của Trung Quốc là tốt nhất.” 
Cô không thể đoán được bố của cô còn lại bao nhiêu thời gian, cho nên cô phải tranh thủ lúc này báo hiếu với ông ấy. 
Sau này, Bạc Băng không quay lại Nhật Bản nữa. Anh Phùng giúp cô làm thủ tục thôi học, giúp cô xử lí mọi việc. Cô cũng không hỏi Diệp Chính Thần thế nào, anh Phùng cũng không nói, chỉ nói nếu có thời gian rảnh anh ấy sẽ liên lạc với cô. 
Sau đó, bố cô nhờ người đưa cô vào làm việc tại một bệnh viện chuyên khoa u -đây là một nơi khi người bệnh bước vào, dường như rất khó trở ra. 
Bạc Băng đã đưa tiễn vô số bệnh nhân, đưa họ đến thiên đường, cô cũng cứu rất nhiều người, nhìn dáng vẻ phấn khởi của họ khi được xuất viện, cô mới cảm thấy sinh tồn là điều quan trọng nhất. 
Bình minh vào một ngày mùa đông, mẹ cô kéo tay bố đi dạo trên một con đường nhỏ, ánh nắng ban mai chiếu sáng trên người của họ. 
Mỗi lần nhìn thấy họ bên nhau, Bạc Băng đều cười… Mặc dù đang sử dụng phương thức trị bệnh bằng hóa chất, nhưng cơ thể bố cô vẫn rất suy yếu. Cũng may là tâm trạng bố cô rất tốt, mẹ cô lại luôn ở bên cạnh chăm sóc cho ông, cho nên sức khỏe ông cũng dần dần hồi phục. 
“Con có gặp được người đàn ông nào vừa ý chưa?” Câu hỏi này mẹ cô đã hỏi cô rất nhiều lần. 
Bạc Băng lắc đầu. Cô đã từng tiếp xúc với khá nhiều đàn ông, nhưng cô vẫn chưa gặp được ai có thể làm trái tim cô rung động.

Mẹ cô lại khuyên cô: “Tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, đừng quá khó tính… Tìm một người đàn ông thật lòng với con là được.” 
Bạc Băng cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay cô, nhẹ nhàng dùng khăn lau cái tên được khắc trên đó. 
Chữ ‘Thần’, chưa bao giờ mờ đi. 
Cô thừa nhận cô rất khó tính, thế giới này dù sao đi nữa cũng chỉ có một Diệp Chính Thần mà thôi. Vì thế, cô cười cười: “Người chung sống cả một cuộc đời, khó tính một chút cũng không sao?!” 
Mỗi lần nghe cô nói như vậy, mẹ cô không buồn nhắc lại nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro