Phần 83 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Hắn ta có thể bị phán bao nhiêu năm?” 
“Hắn không tham dự việc chia số tiền tham ô, lại chủ động khai báo những chứng cứ vô cùng xác thực, xem như cũng có biểu hiện lập công. Nếu hiểu rõ về tội trạng của hắn, chắc là sẽ không phán lâu lắm, có thể sẽ hoãn thi hành án phạt.” Trịnh Vỹ nhìn Diệp Chính Thần đang trầm tư, cuối cùng cũng hiểu từ xưa đến nay Diệp Chính Thần như rồng hiện đầu chứ không hiện đuôi, luôn luôn bận rộn nhưng vì nguyên nhân gì lại trích ra một ít thời gian cùng mình đến trường bắn. 
Thì ra là vì vụ án ở Nam Châu. 
“Thế nào, tình cũ của cậu mở miệng cầu xin cậu giúp đỡ à?” Trịnh Vỹ cười nói. 
“Ừ.” Diệp Chính Thần nhìn về phía ngoài cửa sổ. Hầu như ai đi ngang qua cũng nhìn chiếc xe của anh vài lần, sau đó lại liếc nhìn biển số xe, cuối cùng còn ngoái đầu nhìn chiếc xe một lần nữa. 
Thỉnh thoảng có một vài cô gái đẹp lướt qua, tò mò liếc mắt nhìn một vài lần vào cửa kính tối om của xe, muốn xác định xem chủ nhân của chiếc xe này là người như thế nào. 
Bỗng nhiên anh rất muốn biết, nếu cô ấy đi qua xe của anh, biểu tình sẽ như thế nào, có bày ra vẻ mặt khinh thường mà nói: Xấu chết đi được, hay không. 
Trịnh Vỹ nói: “Xem ra những tin tức anh tung ra đã có hiệu quả, phụ nữ a, cuối cùng vẫn thiếu kiên nhẫn!” 
“Vị hôn phu đang gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng, không có người phụ nữ nào có thể bình tĩnh được.” Diệp Chính Thần đã sớm đoán được cô sẽ lo lắng đến mức không chịu nổi, muốn tìm cách để cứu người. Chỉ là anh không nghĩ tới, năm đó cô dùng lí trí để dứt khoát, gần như khiến anh phát điên, nhưng vẫn kiên trì giữ quyết tâm mạnh mẽ… 
Bây giờ, cô lại vì Ấn Chung Thiêm mà chuyện gì cũng chấp nhận làm, ngay cả việc lên giường với đàn ông cũng chấp nhận. 
Yêu là như thế nào, lại có thể khiến cho cô đánh mất lý trí, buông bỏ toàn bộ nguyên tắc và lòng tự trọng của bản thân! 
… 
Nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đi tới, Diệp Chính Thần ngồi thẳng, ánh mắt anh chăm chú nhìn thân ảnh đang bước đi của cô. 
Cô đã thay một bộ áo váy màu đen, đoan trang nhưng cũng không kém phần thanh lịch. Nhưng mà lớp trang điểm mỏng vẫn không thể nào che giấu được gương mặt đang tái nhợt và tiều tụy của cô. 
Ánh mắt hoảng hốt của cô không thể giấu được vẻ mệt mỏi. Nhìn thấy cô, trái tim anh bỗng nhiên lại âm ỉ đau đớn rồi co rút từng trận… 
Nếu hôm qua anh thấy được vẻ mặt hốc hác này của cô, anh chỉ sợ, cho dù như thế nào, anh cũng không thể xuống tay được! 
Diệp Chính Thần nhất thời thất thần, không cẩn thận mà ấn trúng còi xe. 
Cô theo phản xạ cô quay đầu về hướng phát ra tiếng còi, nhìn về phía anh, một ánh nhìn ngắn ngủi rồi cô nhanh chóng quay đầu sang hướng khác… 
Anh như lại được nhìn thấy, đã thật lâu thật lâu trước kia, vào một ngày đông ấm áp. 
Có một cô gái mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh màu hồng nhạt, đứng ở ban công. Làn da cô ấy trắng như tuyết, gương mặt rạng rỡ như pháo hoa. Áo ngủ mỏng manh tung bay, dáng người lung linh lúc ẩn lúc hiện… 
Cô duỗi thẵng hai tay, mỉm cười đón lấy những tia nắng mắt trời ấm áp. 
“Nha đầu!” Anh gọi cô. 
Cô chợt quay đầu lại, gương mặt tươi cười vui vẻ ấy của cô vẫn còn hằn sâu trong trí nhớ của anh… 
“Sư huynh, chào!” 
Tình yêu năm đó, lưu lại cho anh rất nhiều ký ức khó có thể quên, trong đó đương nhiên bao gồm… 
Lúc anh mạnh mẽ mà đi sâu vào cơ thể cô, khoái cảm long trời lở đất khiến cho anh hoàn toàn chìm vào bể trầm luân. Khi đó, cô đau đớn ngẩng đầu, mạnh mẽ cắn môi dưới, mái tóc đen huyền trải dài trên da thịt cô, nước mắt chảy xuống hai má… 
Nhưng mà, điều mà anh nhớ rõ nhất, vẫn là nụ cười ngọt ngào và câu nói ấm ấp nhất: “Sư huynh, chào!” 
Nếu anh sớm biết rằng bản thân mình không thể kiềm chế được, càng ngày càng lún sâu thì anh nhất định sẽ không vì bất kì một nguyên nhân nào mà cố ý đến gần cô… 
Park 2: 
Diệp Chính Thần thất thần nhìn vào con đường nhỏ dành cho người đi bộ cách đó không xa lắm. Tay Diệp Chính Thần vô thức để trên vô lăng không ngừng siết chặt, giống như đang cố gắng hết sức để khống chế sự kích động của bản thân không cho phép mình đuổi theo cô gái đó. 
Hai mươi mấy năm qua trong trí nhớ của Trịnh Vỹ, anh chỉ thấy phụ nữ bên cạnh Diệp Chính Thần như những chiếc lồng đèn kéo quân, làm người khác hoa cả mắt. Chứ chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy chỉ đứng ở xa ngắm nhìn một người phụ nữ như vậy, mong muốn mà không thể có được. 
Nhìn theo ánh mắt của Diệp Chính Thần, không ngoài dự đoán của Trịnh Vỹ, anh thấy được một người con gái xinh đẹp mang nét u buồn. Vẻ ngoài thuần khiết, trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt tuyệt đẹp, gương mặt cô ấy có ba phần hốc hác, bảy phần mang nét đẹp lạnh lùng. Nếu Trịnh Vỹ nhớ không lầm, người con gái này chính là Bạc Băng - mối tình đầu của Diệp Chính Thần, hay nói cách khác đây là cô gái đầu tiên Diệp Chính Thần chính thức tuyên bố thừa nhận là bạn gái cậu ấy. 
Trịnh Vỹ chợt nhớ về một ngày đầu mùa xuân của ba năm trước. 
Lúc đó anh đang tán tỉnh phụ nữ đến thời khắc quan trọng, thì Diệp Chính Thần điện thoại cho anh, không hỏi anh có đang rảnh rỗi hay không mà vội vàng nói: “Em đang ở khách sạn X, thuê phòng lớn số Y, anh đến đây làm vài ly với em…” 
Chết tiệt! Trịnh Vỹ không nhịn được mà thầm nguyền rủa một tiếng. Sau đó, anh không chần chừ mà bỏ lại cô gái xinh đẹp nào đó ở cửa khách sạn, vội vàng lái xe đi. 
Anh nhớ không rõ mình đã vượt qua bao nhiêu cột đèn đỏ, lái ngược chiều mấy ngã tư đường, Trịnh Vỹ lái xe bằng tốc độ kỳ tích, xe lao như ‘gió bão’ lập tức chạy đến khách sạn Diệp Chính Thần vừa nói. 
Trong phòng lớn của khách sạn, ngoại trừ Diệp Chính Thần chưa thấy mặt đâu, còn vài người bạn khác, đều là anh em chơi thân với nhau từ nhỏ. Mọi người đã vào bàn, duy nhất chỉ có chỗ ngồi của Diệp Chính Thần là vẫn còn trống. 
Thức ăn đã được chuẩn bị xong, mọi người vẫn chưa cầm đũa, vẫn đang còn chờ cậu ấy. 
Trịnh Vỹ vừa thấy Diệp Chính Thần, cơn tức giận của anh dâng lên, đi đến bên cạnh đấm một đấm vào cậu ấy, dùng lực đến chín phần, Diệp Chính Thần không hề né trách, bờ vai rắn chắc bị trúng một quyền. 
Sau khi đấm xong, Trịnh Vỹ không hề thương tình chút nào mà bổ sung thêm một câu: “Cậu còn mặt mũi mà trở về à, chết ở bên ngoài cũng được!” 
Diệp Chính Thần chỉ nở nụ cười mà không nói gì cả, dường như đã quá quen với sự tiếp đãi long trọng kiểu này. 
Trịnh Vỹ và Diệp Chính Thần quen biết nhau từ nhỏ, cùng lớn lên trong một đại viện, đã từng cùng nhau mặc chung một chiếc quần, cùng nhau chơi đùa, cùng nhau tán gái, cùng nhau trộm súng, đương nhiên kết quả là cũng cùng nhau bị phạt… Tóm lại, ngoại trừ không cùng cưới một cô vợ, còn mọi việc khác họ đều cùng nhau làm. 
Một năm sau khi Diệp Chính Thần tốt nghiệp đại học, bỗng nhiên cậu ấy nói, bố cậu ấy chấp nhận cho cậu ấy đi đào tạo chuyên sâu, muốn có một tấm bằng bác sĩ cho vui. Sau đó thì cậu ấy biến mất hoàn toàn, điện thoại cũng không mở máy. 
Từ đó về sau, Trịnh Vỹ đều có thói quen, hai mươi tư giờ đều mở điện thoại. 
Vì nghĩ rằng Diệp Chính Thần có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào. 
Nói đến người nào đó thì không ai có thể so sánh được. Gọi điện thoại cho anh cũng không thèm hỏi anh đang làm gì, có thời gian hay không, chỉ nói ngắn gọn vài câu: “Em đã trở về, đã định nơi ăn chơi, không say không về!” 
Trịnh Vỹ đương nhiên phải mắng cho cậu ấy một trận rồi, mắng đủ rồi ngay sau đó anh lại lập tức gạt tất cả các công việc quan trọng sang một bên, tìm một nhà hàng có món cay Tứ Xuyên, cùng  Diệp Chính Thần uống say đến mức không còn biết gì mới hài lòng. 
Cũng giống như hôm nay. 
Trịnh Vỹ vừa ngồi xuống, uống một hơi những ba ly rượu trắng cùng Diệp Chính Thần, tâm trạng nhất thời sảng khoái hẳn lên nói: “Không biết vì sao hôm nay cậu lại rảnh mà hiện ra mời mọi người tụ họp?” Trịnh Vỹ hỏi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro