Phần 84 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Không phải em mời.” Diệp Chính Thần dõng dạc nói: “Anh Ngũ kết hôn không báo cho em biết, nên em cho anh ấy cơ hội nâng ly để đền bù cho em.” 
“Cậu còn không biết xấu hổ, cậu là người đầu tiên mà tôi điện thoại, nhưng cậu lại không mở máy!” Nhắc tới điều này, anh Ngũ liền cầm ly rượu lên: “Năm năm nay, mỗi ngày tôi đều ngủ không yên, luôn trông mong khi nào cậu mới mở máy, để còn bổ sung tiền mừng cho tôi!” 
“Tiền mừng?” Diệp Chính Thần nhanh nhóng hiểu: “Nói đi, cái gì của em làm cho anh ngày đêm nhớ thương đến mức ngủ không yên?” 
Đôi mắt của anh Ngũ đột nhiên sáng lên: “Còn hỏi nữa sao, đương nhiên là biển số xe của cậu.” 
Mọi người đều thán phục: “Thực là TMD(1), cái biển số xe đó có dùng bao nhiêu tiền cũng không mua được. Nơi khác không nói, nhưng nếu chạy ở Trung Quốc, tuyệt đối sẽ không có một cảnh sát giao thông nào dám chặn đường!” 
(1) TMD: Một câu chửi tục tùy tình cảnh có nghĩa tương tự như con bà nó, con mẹ nó, mụ nội nó 
“Được!” Diệp Chính Thần nói một cách hùng hồn: “Anh lấy xe của em chạy đi, thủ tục làm rất đơn giản!” 
“Tôi không khách khí đâu nha.” 
Chuyện này như ngầm nhắc nhở Trịnh Vỹ, anh nhân cơ hội nói: “Để đề phòng khi anh kết hôn không tìm thấy cậu, giờ cậu thanh toán tiền mừng trước đi, khỏi phải để anh nhớ thương.” 
Diệp Chính Thần lạnh lùng liếc anh một cái: “Tìm không thấy em thì đừng kết hôn! Khi nào tìm được em thì hãy kết hôn!” 
Trịnh Vỹ không nói được gì, cùng là anh em, vì sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy a! 
… 
Chỉ chưa đến một giờ mà vài bình rượu trắng đã hết sạch. 
Mọi người ai cũng ngà ngà say, sau đó lại hào hứng kể về những câu chuyện lạ hoặc thú vị mà họ biết. Diệp Chính Thần thì chỉ im lặng lắng nghe, thường xuyên nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ trên tay của mình. 
“Có việc gấp sao?” Trịnh Vỹ ghé sát vào người Diệp Chính Thần hỏi. 
“Không có.” Cậu ấy buông cổ tay xuống, nói muốn ăn mỳ cay Thành Đô, nhất định phải ăn một bát. 
Mới ăn được một miếng, cậu ấy lại đẩy bát mỳ sang một bên, ra vẻ không hợp khẩu vị. 
Trịnh Vỹ nghiên cứu kĩ cậu bạn thân đang có điểm khác thường của mình, trong lúc vô tình, anh thấy ví tiền của cậu ấy hé ra một nửa. Tiền trong ví không được sắp xếp ngăn nắp, da ví đã nhàu thành nếp, một góc ví đã bị bạc màu. 
Ví tiền này là quà mà Trịnh Vỹ đã tặng Diệp Chính Thần nhân dịp cậu ấy đỗ vào Viện y học mấy năm trước. Tính ra cũng đã được bảy năm, nếu so với bản tính phá gia chi tử của Diệp Chính Thần, bảy năm không đổi ví tiền đúng là một kỳ tích. 
Trong lòng Trịnh Vỹ cảm thấy nóng lên, thuận tay rút ví tiền trong túi Diệp Chính Thần ra, lật đi lật lại nhìn, sau đó mở ra. 
Điều làm cho Trịnh Vỹ bất ngờ nhất là trong ví tiền của Diệp Chính Thần lại hé ra bức ảnh chụp của một cô gái. Hơn nữa bức ảnh có vẻ như là được chụp lén. 
Trong ảnh, một cô gái đang nghiêng người đứng trên cầu Togetsukyo, đang say sưa nhìn về phía đồi núi phủ đầy lá phong. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu hạt dẻ tung bay trong gió, ánh mắt trong suốt tựa như một dòng nước màu xanh biếc… 
Trịnh Vỹ thưởng thức phụ nữ luôn luôn bắt đầu từ dáng người. 
Cô gái trong ảnh mặc một bộ váy ngắn theo phong cách ngày lạnh, khoác thêm một chiếc áo gió màu vàng bên ngoài. Một làn gió thổi qua, vẽ ra những đường cong cực kì gợi cảm của cô gái. Đôi tất chân màu đen lại càng làm nổi bật đôi chân thon dài cân đối. Ngắm nhìn dáng người xong, Trịnh Vỹ lại thưởng thức đến diện mạo, gương mặt xinh đẹp, tỏa sáng rạng rỡ trong nắng, khung xương tinh tế, làm cho người khác có một loại cảm xúc không thể nói nên lời. 
“Cô gái này không tệ nha! Giới thiệu cho anh đi!” Trịnh Vỹ vừa thấy phụ nữ đẹp, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng. 
“Miễn đi!” Diệp Chính Thần giật lại ví tiền, vuốt ve bức ảnh trong lòng bàn tay: “Đây là bạn gái của em.” 
Phút chốc, không khí sôi nổi trong bàn tiệc bỗng nhiên không có một tiếng động, tiết mục ngắn của anh Ngũ cũng phải tạm hoãn lại một nửa. 
Ánh mắt mọi người đồng loạt lướt qua, dường như đang xác định câu nói nghiêm túc ngốc nghếch vừa rồi có đúng là chính miệng Diệp Chính Thần nói ra hay không. 
Để thõa mãn lòng hiếu kì của mọi người, Trịnh Vỹ có lòng tốt hỏi lại một lần nữa: “Cậu nói gì thế? Cô gái này là… bạn gái của cậu?” 
“Vâng!” Để chứng minh với mọi người đầu óc của mình không chỉ ngốc nghếch thôi mà thật sự còn bị phá hủy, Diệp Chính Thần tiếp tục nói: “Anh có biết cửa hàng nào bán đồng hồ thương hiệu Hải Âu không? Em định đặt họ một cặp đồng hồ tình nhân, càng nhanh càng tốt.” 
“Hải Âu?” Trịnh Vỹ như suy nghĩ nửa ngày, mới nhớ ra là thương hiệu đồng hồ này đã vô cùng lỗi thời: “Thương hiệu này vẫn còn sao?” 
“Có, hôm nay em có đến cửa hàng tổng hợp để xem, nhưng không có kiểu dáng nào vừa ý.” 
Có người hỏi: “Đại thiếu gia Diệp, cậu đang đùa với chúng tôi đấy à?” 
Diệp Chính Thần nghiêm túc trả lời: “Em nói thật đấy.” 
Yên lặng được một lát, mọi người bỗng phá lên cười to, giống như vừa nghe được một một mẩu chuyện cười vô cùng thú vị. 
Bản thân Trịnh Vỹ cũng cảm thấy chuyện này rất buồn cười. 
Ai cũng biết con người của Diệp Chính Thần, dẫu có tàn phá muôn ngàn đóa hoa, thì ngay cả cánh hoa cũng không dính được vào người cậu ấy. Phụ nữ trong mắt cậu ấy, chỉ đơn thuần là phụ nữ, ngoài ra không là gì khác. 
Cho dù thấy cậu ấy đứng cùng một người phụ nữ ở cửa phòng bệnh viện phụ sản, cậu ấy cũng sẽ bình tĩnh đến mức không thể nào bình tĩnh hơn nữa mà nói rằng: Họ không có quan hệ gì hết. 
Trong lời miêu tả của Dụ Nhân: Diệp Chính Thần đã từng trải qua vô số lần yêu đương với phụ nữ, nhưng chưa bao giờ thật lòng yêu bất kì một người phụ nữ nào. 
Nhớ đến Dụ Nhân, Trịnh Vỹ không nhịn được mà cảm thán trong lòng. 
Có thể nói Dụ Nhân và Diệp Chính Thần là đôi kim đồng ngọc nữ, rất nhiều người quen biết đều mong rằng ‘lương duyên vàng ngọc’ này sẽ sớm được thành đôi. 
Đáng tiếc, dường như cậu ấy đều dính với tất cả các cô gái đẹp nhất nhì trong viện y học, ít nhất một lần, chỉ ngoại trừ Dụ Nhân… 
Không ai biết vị công tử phong lưu này đã dùng phương thức nào để khiến Dụ Nhân từ đầu đến cuối đều tin chắc rằng: ‘Em sẽ là trạm dừng cuối cùng của anh.’ 
… 
Nửa đêm, Trịnh Vỹ lái xe đưa Diệp Chính Thần về nhà. 
Xe phóng cực nhanh, tiếng gió gào thét xuyên thấu mang tai. 
Nhìn về phía trước, ngoại trừ những ngọn đèn nhỏ, hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa. 
Uống say được tám phần, Diệp Chính Thần lại lấy ví tiền để thanh toán, vừa mở ra, khóe miệng lại lộ ra một chút sự dịu dàng mà không ai có thể phát hiện được. 
Trịnh Vỹ vừa nhìn thoáng qua, suy nghĩ bỗng nhiên trầm xuống, có rất nhiều việc anh nghĩ mà không hiểu, suy nghĩ mãi mà vẫn không thông… 
Suy nghĩ cẩn thận, anh mới mở miệng hỏi: “Togetsukyo, được đúc bằng xi măng cốt thép, chiếc cầu bằng gỗ, đứng ở trên cầu có thể tha hồ mà ngắm lá phong ở Arashiyama… Anh đã từng đến đó một lần, có ấn tượng rất sâu sắc.” 
Diệp Chính Thần bất ngờ, cơ thể bỗng nhiên đông cứng. 
Trịnh Vỹ lắc đầu, xúc động nói: “Hồng nhan, quả nhiên… họa thủy!” 
Park 3: 
Một âm thanh rất lớn của tiếng chuông di động vang lên, kéo Trịnh Vỹ đang suy nghĩ miên man về với thực tại, rồi dần chuyển sự chú ý sang người bên cạnh. 
Diệp Chính Thần lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên màn hình, gương mặt không chút biểu cảm nào trả điện thoại về chỗ cũ. 
Sau một phút tạm dừng, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần thứ hai, trong không gian nhỏ hẹp, tiếng chuông vô cùng lớn, Trịnh Vỹ không thể nhịn được mà xoa lỗ tai đề nghị: “Nếu cậu không nhận điện thoại, chắc lỗ tai tôi điếc mất.” 
Diệp Chính Thần lạnh lùng liếc Trịnh Vỹ một cái, ngón tay đặt trên màn hình trượt nhẹ, đặt điện thoại bên tai: “Có việc gì sao?” 
“Ngày mai là sinh nhật bố em.” Phong cách nói chuyện của Dụ Nhân trước giờ vẫn như vậy, cô chỉ nói một nửa, một nửa còn lại cô hiển nhiên muốn người nghe tự hiểu. 
Day day trán, suy tư một lát, Diệp Chính Thần nói: “Ngày mai tôi có việc bận rồi, không có thời gian rảnh.” 
“Quà tặng…” 
“Tôi biết rồi.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro