Phần 85 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diệp Chính Thần nghĩ Dụ Nhân đang nhắc nhở mình, sau đó Dụ Nhân còn nói: “Bố em nói ông ấy rất thích uống rượu được ngâm ba mươi năm của ông Bạch, anh có biết nơi nào bán không?” 
“Ừm.” 
“Buổi tối em qua lấy.” 
“Cũng được.” 
Không có lấy một câu nói thừa Diệp Chính Thần lập tức dập điện thoại. 
Mặc dù chỉ vô tình nghe trộm, nhưng vì không gian đóng kín khiến cho cuộc đối thoại rất dễ lọt vào lỗ tai có khả năng nghe cực tốt của Trịnh Vỹ. 
“Ba mươi năm của Ông Bạch? Bố vợ cậu thật khó hầu hạ!” Trịnh Vỹ cố ý nói hai chữ ‘bố vợ’ vô cùng rõ ràng. 
Diệp Chính Thần lạnh lùng liếc Trịnh Vỹ một cái, không nói gì, ánh mắt chuyển hướng nhìn về nơi có bóng hình xinh đẹp sắp biến mất ở góc đường. 
Không đạt được hiệu quả như mong muốn, Trịnh Vỹ tiếp tục trêu trọc người nào đó: “Khi nào cậu có thời gian rảnh thì mang Diệp phu nhân theo họp mặt đi, đã lâu rồi anh không gặp cô ấy, cứ tưởng cô ấy…” 
Một ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào người Trịnh Vỹ, còn lạnh hơn cả tảng băng ngàn năm. 
“Anh còn nói thêm một chữ nào nữa, em sẽ ném anh xuống xe.” 
“Anh đây chỉ là vô cùng tò mò, không biết bọn họ đã dùng phương pháp gì để khiến cho cậu ký tên vào bản thỏa thuận hôn nhân…” 
Trịnh Vỹ không chỉ đơn thuần trêu chọc người nào đó nữa, mà anh còn hy vọng có thể nghe được đáp án từ miệng Diệp Chính Thần, hoặc đúng hoặc không. 
Mà cậu ấy, thà chết cũng không nói nửa lời. 
Đối với vấn đề này, Trịnh Vỹ quả thực đã suy nghĩ cả trăm lần cũng không thể nào lý giải được. Làm anh em đã hơn hai mươi năm, tính cách của Diệp Chính Thần anh hiểu rõ nhất, thà chết chứ không chịu khuất phục. Có thể khiến cho cậu ấy cưới một người phụ nữ cậu ấy không yêu, ngoại trừ việc đem cậu ấy ra đánh thành kẻ ngốc. 
Đạp ga thật mạnh, chiếc xe dũng mãnh tăng tốc, lao thẳng về phía trước. 
Lo lắng cho bản thân vì dù sao cũng là con trai độc nhất trong gia đình, vẫn chưa cưới vợ, có con nối dõi, Trịnh Vỹ đành phải dừng lại đúng lúc, thay đổi đề tài: “Vị hôn phu của người tình cũ, cậu muốn tôi xử lý thế nào?” 
Dễ nhận thấy, đề tài này rất có sức hấp dẫn, Diệp Chính Thần lập tức nói: “Anh tung ra một chút tin tức, nói rằng hắn đã thừa nhận có tham gia chia số tiền tham ô, ít nhất cũng sẽ bị phán sáu hoặc bảy năm tù.” 
“Sáu hoặc bảy năm?” Trịnh Vỹ như hiểu ra ý đồ sâu xa của Diệp Chính Thần: “Cậu muốn cô ấy đến cầu xin cậu?” 
Khóe môi Diệp Chính Thần giật nhẹ, nói một câu có hàm ý rất sâu xa: “Đương nhiên, một lần làm sao đủ…” 
*** 
Hơn tám giờ tối, Diệp Chính Thần cầm hai bình rượu trở về nơi ở cũ. 
Lúc vừa mới về nước, việc cần làm rất nhiều, không có thời gian để tìm nhà mới cho nên trước khi xuất ngoại, bố anh tạm thời mua cho anh một căn hộ. Lúc đó, trong phạm vi xung quanh, đây là căn nhà cao tầng đồ sộ nằm lẻ loi một mình, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, nơi đây đã chìm ngập trong vô số tòa nhà cao tầng xung quanh. 
Anh bước vào cửa, buông chìa khóa xuống, bật đèn, thuận tay đặt hai bình rượu cạnh góc cửa, cởi áo khoác ngoài, treo lên. 
Ba căn phòng trong một không gian, mặc dù được thiết kế theo phong cách cổ xưa, có chút đơn điệu, nhưng căn phòng của anh vẫn sạch sẽ như cũ đó là thói quen nhiều năm không thay đổi được. 
Đi đến bên cửa sổ, một dãy ánh sáng nhiều màu sắc thu vào tầm mắt anh. Có lẽ là ở nước ngoài đã lâu, dù lớn lên ở thành phố này nhưng anh vẫn cảm thấy có chút xa lạ, không còn nhìn thấy đại viện thâm trầm năm xưa, cũng không còn nhìn thấy những vùng lớn màu xanh lá cây sống động 
Rất nhiều ký ức đã bị vùi lấp trong trí nhớ lại hiện ra. 
Anh bỗng nhiên nhớ đến căn nhà trọ thấp bé ở Osaka, nhớ đến rất nhiều người bạn tốt, còn có cây anh đào lãng mạn ngoài ban công… 
Khi có gió, hoa anh đào lại rơi rải đầy trên ban công… 
Một năm đó, cũng vào mùa đó… Cánh hoa bị gió mưa thổi tung bay, còn có một người, có tình yêu dù ngắn ngủi nhưng lại vô cùng rực rỡ. 
Ba năm qua, anh mỗi ngày đều chờ mong thời gian trôi qua thật nhanh, chờ mong giây phút anh được khôi phục lại sự tự do. Có thể tưởng tượng được khi ấy anh sẽ mạnh mẽ nắm lấy tay cô, mạnh mẽ ôm cô vào lồng ngực và nói với cô rằng: Anh nhớ cô đến nhường nào, anh có bao nhiêu lời khó nói. 
Nhưng mà, thời gian sẽ không thể nào quay lại được nữa, mà tình cảm càng sẽ không… 
Cho dù anh có thể nắm lấy tay cô, có thể ôm cô vào lồng ngực, cho dù anh có thể cùng cô lên giường, rồi nói câu ‘anh nhớ em’, thì tất cả giờ đây cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa… 
… 
Chuông cửa vang lên, Diệp Chính Thần giơ tay kéo bức rèm cửa, che khuất những ngọn đèn bên ngoài. 
Mở cửa ra, bên ngoài cửa là Dụ Nhân đang mặc một bộ váy ngắn màu tím sậm bó sát phần eo, vô cùng trang nhã và cao quý. 
“Tiểu Ngũ chỉ cho hai bình.” Diệp Chính Thần nói xong liền cúi người cầm bình rượu đưa cho Dụ Nhân. Dáng người anh cao ngất đứng im lặng trước cửa, hoàn toàn không có dấu hiệu tránh sang một bên. 
Dụ Nhân không biết Tiểu Ngũ nào đó là ai đã tặng cho, cô nhìn ngày sản xuất trên mặt, nở một nụ cười: “Cám ơn!” 
Diệp Chính Thần cũng không muốn nói Dụ Nhân biết, Tiểu Ngũ vì hai bình rượu này mà phải chịu bao nhiêu chuyện rắc rối, cầu xin bao nhiêu người: “Không cần khách sáo.” 
“Tối hôm qua anh đi đâu?” Dụ Nhân hỏi. 
“Khách sạn.” Anh trả lời một cách tự nhiên đến mức không thể nào tự nhiên hơn được nữa. 
“Uống rượu với bạn bè à?” 
“Lên giường với phụ nữ.” 
Dọc hành lang, im lặng như cõi chết, ngay cả tiếng hô hấp cơ hồ cũng dần dần biến mất… 
Im lặng một lát, Dụ Nhân khẽ cười: “Anh không cần cố tình chọc giận em.” 
“Tôi không hề có ý chọc giận cô, tôi chỉ nói sự thật.” 
… 
“Cùng cô ấy?” Dụ Nhân cười cười, trong nụ cười mang theo một chút cô đơn: “Bạc Băng?” 
“Ừ.” Diệp Chính Thần không phủ nhận hay nói một cách chính xác hơn, là lười phủ nhận. 
Đối với Diệp Chính Thần, nói dối là một việc vô cùng hao tổn tâm trí, phải cố gắng thiết kế hoàn hảo mỗi một chi tiết, cố gắng làm cho mỗi một câu nói khi thốt ra đều phải logic, sao cho câu trước và câu sau không mâu thuẫn, còn phải dùng ánh mắt và biểu cảm để phối hợp. Thật sự rất phiền phức. 
Đời này, người phụ nữ đáng giá nhất để anh phải hao tốn tâm trí, e rằng chỉ có một mình Bạc Băng. 
Đáng tiếc điều mà Bạc Băng hận nhất chính là bị anh lừa dối, từ đầu đến cuối cô ấy không thể hiểu được, đàn ông càng cẩn thận tạo ra lời nói dối hoàn mỹ bao nhiêu thì càng chứng tỏ là họ quan tâm đến cô bấy nhiêu, quan tâm đến mức đâm ra lo sợ. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro