Phần 86 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Nhân cố gắng bình phục lại hô hấp của mình, giọng nói tỏ ra bình thản như trước: “Em nghe nói thư kí của phó thị trưởng thành phố Nam Châu bị nghi ngờ có dính đến tham ô nên bị bắt. Nếu em nhớ không lầm, thì đó chính là vị hôn phu của cô ấy, đúng không?” 
Diệp Chính Thần cúi đầu cởi cút áo nơi cổ tay, cởi xong một bên, anh lại cởi nốt bên còn lại, sau đó lại chậm rãi xắn tay áo lên. 
Anh từ chối trả lời câu hỏi của Dụ Nhân bằng thái độ vô cùng rõ ràng, Dụ Nhân kiên nhẫn hỏi hết lần này đến lần khác: “Anh không thấy là dùng thủ đoạn như vậy vô cùng đê tiện sao?” 
Diệp Chính Thần ngẩng đầu, không hề quan tâm câu nói của Dụ Nhân mà nở nụ cười: “Đừng có ra vẻ cái gì cũng biết, cô không cảm thấy phiền sao?!” 
*** 
Mệt, mệt mỏi chết đi được. 
Hai mươi tư, hai mươi ba, hai mươi hai… 
Trong thang máy các con số giảm dần, Dụ Nhân mệt mỏi tựa vào vách thang máy, thể xác và tinh thần tựa như đều rơi xuống theo. 
Vì điều gì cô lại đi yêu Diệp Chính Thần kia chứ. Một người đàn ông vĩnh viễn không hề phù hợp với quy tắc nào của cô. 
Cô tổn sức hao tâm, vô cùng chân thành, thậm chí cô đã dùng thời gian ba năm để chung sống cùng anh, mà anh một chút động tình cũng không có. 
Có đôi lúc, cô thật sự hoài nghi, anh rốt cuộc có phải là đàn ông hay không! 
Cửa thang máy mở ra, Dụ Nhân bước lẫn vào trong đêm tối. 
Không phải cô không muốn buông tha cho người đàn ông này, chỉ là mỗi lúc cô muốn buông tay thì trước mắt cô lại hiện lên một cảnh tượng. 
Vào một buổi sáng sau cơn mưa, vào giây phút trang trọng nhất, cánh tay vung lên đón gió, ánh sáng màu vàng trên bầu trời chiếu xuống, màu cờ đỏ tươi được giương lên, mềm mại rủ xuống… 
Ánh nắng mặt trời đầu tiên xuyên qua những tầng mây dừng lại trên người anh, nét cương nghị và trách nhiệm, cố chấp và quyết đoán, tự tin và ràng buộc, kiêu ngạo và phục tùng… Tất cả đều thoáng hiện lên trên hình dáng tuấn tú của một người đàn ông… 
Ấn tượng về Diệp Chính Thần trong cô chính là một công tử ăn chơi trác táng, vẻ phóng đãng không kiềm chế được, bề ngoài của anh được tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong lại thối nát. 
Trong một giây đó, cô bỗng nhiên phát hiện cô cũng không hiểu biết gì về Diệp Chính Thần… 
Anh là một người đàn ông khiến cho người khác không thể nào nhìn thấu! 
Cô rất nhanh chóng không thể kiềm chế được bản thân mà lún sâu vào, cũng rất nhanh chóng bị màu xanh lục thâm trầm làm tan rã sự phòng ngự trong trái tim. 
.
.
Người đàn ông mặc quân trang vừa rồi băng qua lối đi bộ, đi đến một chiếc xe SUV màu trắng đỗ bên đường, biển số xe cũng màu trắng. Bên cạnh xe rõ ràng có một biển báo: Cấm đỗ xe. 
Đây vốn không phải là tác phong thường thấy ở một quân nhân. 
Sau khi người đàn ông ấy lên xe, xe khởi động máy đã được một lúc nhưng vẫn không chạy đi. Thời gian giống như đang đứng yên, mọi sự việc ở trước mắt cũng trở nên bất động. 
Không biết từ lúc nào, Ấn Chung Thiêm đã bước đến bên cạnh Bạc Băng, nhìn dõi theo ánh mắt của cô. 
“Em đang nhìn gì vậy?” Tay Ấn Chung Thiêm nhẹ nhàng khoác lên bờ vai trần trắng nõn của cô, giọng nói so với ngày thường có phần dịu dàng hơn. 
“Không có gì, chiếc xe đang đỗ bên kia đẹp quá.” 
Bạc Băng vừa dứt lời bỗng nhiên chiếc xe bên đường khởi động, tăng tốc hòa nhập vào làn đường, chạy nhanh về phía ngã tư. Đúng lúc giao lộ bật sang đèn đỏ, cảnh sát cũng đang đứng chỉ huy giao thông. 
Chiếc xe đó tăng tốc chạy vọt qua, toàn bộ xe đang lưu thông phanh lại khẩn cấp, hoàn toàn không hiểu việc gì đang diễn ra mà cứ đứng yên tại chỗ. 
Cảnh sát giao thông ngày thường tỏ ra vênh váo, đến giờ phút này cũng sững sờ đứng yên tại chỗ, trơ mắt nhìn chiếc xe chạy nhanh như bay vụt qua. 
Aizzz! Xe quân đội cũng không cần quá kiêu ngạo như vậy chứ a! 
*** 
Đi dạo suốt cả một ngày, buổi tối lại phải trực ca đêm ở bệnh viện. 
Vừa mặc chiếc áo blouse trắng vào, Bạc Băng vẫn chưa kịp ngồi nghỉ ngơi một chút thì ngay lập tức đã có người đến gõ cửa phòng trực ban. Cô mở cửa, thấy trước mắt là một người phụ nữ mang vẻ mặt tối sầm, nước mắt đang tuôn rơi, trong lòng cô không kiềm được mà thở dài ra một hơi. 
Chồng của cô ấy là một bệnh nhân của bệnh viện, nơi Bạc Băng đang làm, bị ung thư gan giai đoạn cuối. Tế bào ung thư đã khuếch tán sang phổi và thực quản, hiện nay đã xuất hiện tình trạng xuất huyết ở đường tiêu hóa, không thể cứu chữa được nữa. Ngày hôm qua, chủ nhiệm khoa đã thông báo cho người nhà bệnh nhân biết để chuẩn bị tâm lý trước mà lo liệu hậu sự, nói rằng bệnh nhân có khả năng sẽ không qua khỏi được đêm nay. 
“Bác sĩ Bạc, xin bác sĩ hãy cứu anh ấy.” Người phụ nữ nắm lấy tay áo của Bạc Băng, vừa khóc vừa cầu xin cô: “Xin cô hãy nghĩ biện pháp gì đó, không cần cứu sống anh ấy, chỉ cần làm cho anh ấy có thể sống thêm hai ngày nữa thôi cũng tốt rồi.” 
“Chị yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Khi Bạc Băng vội vã đi đến phòng bệnh, thì bệnh nhân đã nói không ra hơi, vừa thấy cô đến, giọng như hấp hối nói… Dường như anh ta muốn nói cho cô biết rằng anh ta còn luyến tiếc đứa con gái hai tuổi, không cam lòng ra đi như vậy. 
Thấy người thân và bạn bè của anh ta đã ngồi đến chật cả phòng bệnh, Bạc Băng mới hạ giọng nói với người nhà bệnh nhân: “Có thể bảo họ ra ngoài hành lang không, bệnh nhân hiện giờ rất cần sự yên tĩnh.” 
.
. Mọi người lần lượt rời đi, Bạc Băng bảo y tá tiêm cho bệnh nhân một mũi thuốc giảm đau. Cô không thể xác định được bệnh nhân có còn nghe được hay không nhưng vẫn ghé sát vào tai anh ta nói: “Đây là loại thuốc mới chống ung thư của Mĩ, rất hiệu quả.” 
Bệnh nhân dường như đã bình tĩnh lại, ánh mắt cầu xin nhìn cô. 
“Phải kiên trì một chút, ngày mai tôi sẽ sắp xếp để phẫu thuật lần thứ hai cho anh, chúng tôi sẽ mời chuyên giỏi nhất trong nước đến…” 
Anh ta gật gật đầu, dùng bàn tay khô ráp khẽ nắm lấy cổ tay của cô. 
Bạc Băng biết cô không thể nào cứu được anh ta, điều duy nhất cô có thể làm được bây giờ chính là cho bệnh nhân một chút hy vọng, giúp họ vượt qua nỗi đau trong giờ phút sinh ly tử biệt cuối cùng vào đêm tối yên bình. 
Chỉ khoảng một giờ sau, hơi thở của bệnh nhân dần dần trở nên khó khăn, dốc hết toàn lực hít thở oxi. 
Bạc Băng cười an ủi anh ta: “Đừng căng thẳng. Bố của tôi ba năm trước cũng bị bệnh ung thư bạch huyết, bệnh ung thư là loại bệnh dễ bị khuếch tán nhất… Ông từng nói, điều mà ông hối tiếc lớn nhất chính là không kịp thấy tôi lập gia đình… Hiện tại, ông ấy còn đang sống rất khỏe mạnh… Đang chờ ôm cháu ngoại mập mạp… Bệnh ung thư không phải căn bệnh bất trị, anh đừng bao giờ từ nản chí.” 
Anh ta cố gắng hít thở, từ đầu đến cuối đều gắng gượng mà kiên trì. 
Phát hiện nhịp tim bệnh nhân đang dần đập yếu ớt, Bạc Băng gọi lớn y tá: “Trợ tim.” 
“Bác sĩ Bạc?” 
“Nhanh lên!” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro