Phần 91 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Băng có chút không hiểu, hiện tại là thời đại hòa bình, quân y có thể làm thủ tục xuất ngoại để đào tạo chuyên sâu một cách bình thường, vậy thì tại sao anh lại phải giấu giếm thân phận? 
Ngoại trừ anh có mục đích khác! 
“Tại sao anh lại đi Nhật Bản?” 
“Thật sự xin lỗi, đây là vấn đề cơ mật quân sự.” Diệp Chính Thần ngồi thẳng, bình tĩnh thổi nước trà trong tách. 
Bạc Băng bừng tỉnh nhìn anh, trong lúc nhất thời tất cả những ký ức đã được cô cất giấu kĩ lưỡng bỗng chốc như dòng dung nham nóng rực phun trào. 
Phòng của anh vô cùng sạch sẽ, tài năng của anh hơn người, anh chưa bao giờ vén bức rèm cửa, đối với vi khuẩn anh vô cùng ‘hứng thú’… 
Anh đã từng nói: Anh có thói quen làm việc không thể để lộ ra ánh sáng. 
Anh đã từng nói: Anh bị khóa trong một chiếc lồng, mất đi sự tự do… Anh đã bị ràng buộc rất lâu, vô cùng khát vọng có lại được sự tự do như ban đầu… 
Anh đã từng nói: Vì ‘trách nhiệm’! 
Anh đã từng nói: Muốn cô tin tưởng anh, muốn cô chờ anh ba năm… Ba năm sau, cô muốn bất kì điều gì anh cũng có thể cho cô! 
Anh đã từng nói rất nhiều, rất nhiều, mà cô thì tin rất ít, vô cùng ít! 
“Đều là giả…” Bạc Băng tự thì thào. 
“Đúng vậy, tất cả đều là giả…” Ánh mắt sắc bén của anh nhìn thẳng vào cô, giống như đang muốn tìm kiếm một chút gì đó trên gương mặt của cô. 
Ngoại trừ sự lúng túng, lúc này Bạc Băng không biết nên phản ứng thế nào? Lại một lời nói dối chân thật bị mở ra, lại một sự thật đáng sợ đang xảy ra trước mắt cô. Cô rất muốn hỏi anh, hôn nhân của anh và Dụ Nhân có phải cũng là giả hay không. Nhưng cô không dám hỏi, Bạc Băng sợ nghe được đáp án. 
Sợ anh nói: Không đúng! 
Càng sợ anh trả lời: Đúng! 
Bọn họ sống cùng nhau ba năm, còn cô hiện nay cũng đã có Ấn Chung Thiêm. Cô và anh không thể quay về quá khứ được nữa, càng không thể cứu vãn những chuyện đã trở thành sự thật. Là thật, hay là giả, ngoại trừ những tổn thương sâu sắc và sự tiếc nuối mà tình yêu đã để lại, tất cả bây giờ đều đã không còn ý nghĩa nữa! 
“Nha đầu…” Lại là giọng gọi này, cô như bị lạc vào cơn mơ mộng. 
Bạc Băng hoảng hốt cắt đứt lời nói của anh: “Dụ Nhân… Cô ấy có khỏe không?” 
Có lẽ do cô hỏi quá bất ngờ, con ngươi đen thâm thúy của Diệp Chính Thần trở nên trầm lắng, cẩn thận quan sát biểu cảm của cô. 
“Nghe nói tình cảm vợ chồng của anh và cô ấy rất tốt, chúc mừng!” 
Diệp Chính Thần có điểm sửng sốt, nhanh chóng giải thích rõ: “Thật ra anh và cô ấy chưa từng kết hôn! Lúc đó là tình thế bắt buộc, anh không có sự lựa chọn nào khác…” 
Diệp Chính Thần nhìn về phía ngoài cửa sổ, một lát sau, anh quay mặt nhìn cô: “Anh và cô ấy chỉ là mối quan hệ cộng tác trong công việc, ngoại trừ công việc ra hoàn toàn không có gì cả.” 
Hoàn toàn không có gì cả… Bên tai Bạc Băng như có một tiếng nổ vang cực lớn. 
Nếu ba năm trước đây cô có thể nghe được câu nói này, thì thật hay biết mấy… 
Đáng tiếc, lúc đó anh lại không nói bất kì điều gì, chỉ trơ mắt nhìn cô đau khổ suýt chết, dùng một lời nói dối để lấp liếm cho một lời nói dối khác. Hiện tại anh mới nói ra sự thật, cô phải trả lời như thế nào đây? Cô và anh đã đi đến bước này, còn có thể quay trở lại sao?! 
Bạc Băng hoàn toàn không biết, cái gì cô cũng không biết! 
Anh nhìn theo ánh mắt của cô rồi lại nhìn ngón tay đang đeo nhẫn của cô. Ngọn đèn màu lam lạnh lẽo đang chiếu sáng gương mặt của cả hai, muôn màu muôn vẻ. Bạc Băng không hiểu, tại sao một viên đá được tích tụ hơn nghìn năm lại đẹp như vậy. 
À, đúng rồi! Nó đã phải trải qua hàng nghìn lần mài dũa công phu. 
Cho nên nó đại diện cho sự vĩnh hằng, là lời hứa hẹn suốt cả cuộc đời. 
Dùng xong buổi cơm trưa vô vị, Diệp Chính Thần đưa cô trở về chỗ ở, suốt quãng đường đi cô và anh không hề nói chuyện. Trước khi rời đi, bỗng nhiên anh nắm chặt tay cô, chiếc nhẫn đính hôn làm đau tay cô, cũng có thể làm đau tay anh. 
Cuối cùng, anh cũng buông tay cô ra: “Em đừng lo lắng, chuyện vị hôn phu của em, anh sẽ nghĩ cách.” 
“Cám ơn.” 
*** 
Trở về phòng trọ, Bạc Băng nằm trên giường, cô nhìn lên trần nhà, cẩn thận nhớ lại đoạn hội thoại của cô và anh, nhớ lại những biểu cảm dù chỉ nhỏ nhất của anh. 
Anh nói, giữa anh và Dụ Nhân ngoại trừ quan hệ công việc, không có gì khác. Thật sự không có gì khác sao? Lời nói của anh, cô có nên tin tưởng nữa không? 
Trái tim của Bạc Băng bắt đầu dao động. Aizzz, nơi nào có Diệp Chính Thần, tường thành ở nơi đó hoàn toàn không vững chắc mặc dù tường thành kia đã được trái tim cô xây dựng ba năm. 
Tiếng gõ cửa vang lên làm Bạc Băng hốt hoảng. 
Cứ nghĩ là người phục vụ quét dọn vệ sinh, Bạc Băng vội vàng bước ra mở cửa. 
Nhưng Bạc Băng không ngờ là người đến lại là Dụ Nhân. 
Ba năm không gặp, cô ấy dường như đẹp hơn lúc trước. Đôi mày tinh tế đẹp như điêu khắc, khuôn mặt trang điểm rất cẩn thận, đôi má hồng nhạt, son môi mỏng bóng… 
“Chào!” Bạc Băng cười chào hỏi, cô bỗng nhiên cảm thấy rất khâm phục bản thân mình, lúc này mà lại có thể mỉm cười. 
“Tôi có thể vào không?” 
“Đương nhiên là có thể.” Bạc Băng tránh sang một bên, đợi Dụ Nhân vào, sau đó mới khép cửa lại, chờ cô ấy ‘khởi binh hỏi tội’. 
Dụ Nhân quả đúng là Dụ Nhân, cô ta không làm Bạc Băng thất vọng. 
Chỉ mới câu đầu tiên mở miệng, lại có thể nói trúng tim đen của người khác. 
“Nghe nói cô vì cứu vị hôn phu của mình, mà đến cầu xin Diệp Chính Thần…” 
Nửa câu sau Dụ Nhân vẫn chưa nói xong, nhưng ánh mắt lạnh như băng của cô ấy đã biểu đạt ý câu nói một cách rõ ràng. 
Ở trước mặt Dụ Nhân, Bạc Băng cũng không cần phải giả vờ thanh cao: “Đúng” 
“Cô làm như vậy, đối với anh ấy công bằng sao?” 
Câu hỏi này rất hay. 
Cũng may… Cô cũng đang muốn hỏi! 
“Cô Dụ, lúc trước cô tạo cho tôi nhiều sự hiểu lầm như vậy, khiến cho anh ấy không thể giải bày được, điều này đối với anh ấy công bằng sao?” 
Vẻ mặt Dụ Nhân vẫn không hề có chút thay đổi, vô cùng bình tĩnh mà trả lời cô: “Đó là việc mà tôi nên làm, đó là trách nhiệm của tôi.” 
Người phụ nữ này, Bạc Băng tức giận đến mức như hít vào toàn khí lạnh. 
Dụ Nhân diễn kịch trước mặt cô, đem cô và Diệp Chính Thần ra xoay vòng đùa giỡn. Bây giờ lại có thể trơ tráo dõng dạc nói cho cô biết: Đây là trách nhiệm của cô ấy. 
Bạc Băng cố gắng kiềm nén cơn giận đang dâng trào, học hỏi nụ cười lạnh nhạt của Dụ Nhân: “Vậy hôm nay cô đến đây, lại muốn thực hiện trách nhiệm gì nữa.” 
Con ngươi đen thăm thẳm của Dụ Nhân dừng lại ở đôi mắt cô: “Tôi muốn hỏi cô một câu: Người cô thích là Diệp Chính Thần, hay là vị hôn phu của cô?” 
Dụ Nhân đúng là người phụ nữ biết dùng kim châm vào nỗi đau thầm kín của người khác. 
Giống như cô ấy không ngừng nhắc nhở cô: Cô vì một người đàn ông lại lên giường cùng với một người đàn ông khác. Giữa hai người đàn ông cho dù cô buông tha cho ai thì cô cũng có lỗi. 
Một người phụ nữ lợi hại như vậy, Bạc Băng vô cùng muốn biết những ngày qua Diệp Chính Thần làm thế nào mà có thể chung sống hòa thuận cùng với cô ta. 
Bạc Băng không kiềm nén được mà thông cảm cho anh. 
Vốn dĩ cô có thể không trả lời, nhưng đối với bản thân, cô không cam tâm nhiều lần thua dưới tay Dụ Nhân như vậy, lần nào cũng bị cô ta nói đến mức không trả lời được. 
“Tôi thích ai không quan trọng!” Bạc Băng cố tình khiến cho lời nói của cô thêm phần mập mờ: “Quan trọng là Diệp Chính Thần thích ai… Cô quen biết anh ấy đã hơn mười năm, cho nên so với tôi, cô càng phải hiểu rằng anh ấy không… bằng… cầm… thú…” 
Sắc mặt Dụ Nhân thay đổi, lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng, cô ta cố nói bằng chất giọng mềm mại nhất: “Tôi đến tìm cô không có ý gì khác, tôi chỉ muốn biết cô sẽ nghĩ như thế nào khi biết người Diệp Chính Thần thật sự yêu là cô. Vì cô điều gì anh ấy cũng có thể làm… Nếu cô không yêu anh ấy, cô cũng đừng trêu đùa anh ấy, cô đã từng làm tổn thương anh ấy một lần, đừng làm tổn thương anh ấy lần thứ hai.” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro