Phần 92 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Băng tức giận đến mức từ đôi môi đến cả người đều phát lạnh, cô cố gắng kiềm chế sự xúc động để không lao đến bóp chết Dụ Nhân mà cố duy trì nụ cười: “Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ trêu đùa anh ấy. Tôi chỉ mong anh ấy cũng đừng trêu đùa tôi, như vậy là đủ rồi.” 
Dụ Nhân gượng cười, đi đến phía cửa: “Cô hoàn toàn không hiểu anh ấy.” 
Bạc Băng không phủ nhận, hai giờ trước, cô thậm chí không hề biết Diệp Chính Thần là quân nhân. 
Tại sao cô không có đủ khả năng hiểu anh! 
Tiễn Dụ Nhân, Bạc Băng giống như vừa bước ra từ một cuộc chiến, vô cùng mệt mỏi, sức cùng lực kiệt. 
Chiến tranh giữa phụ nữ xưa nay không có thắng thua, chỉ có hai bên cùng bị tổn thương mà thôi. 
Vừa định nghỉ ngơi một chút, điện thoại Bạc Băng lại vang lên, trên màn hình hiện lên số của mẹ cô. Bạc Băng nhận điện, vừa muốn nói chuyện, đã nghe thấy giọng nói đứt quãng từ đầu dây bên kia. 
“Mẹ?” 
“Tim của bố con có vấn đề, đang ở phòng cấp cứu…” 
Bạc Băng cảm thấy như tất cả các dây thần kinh đều đứt đoạn, trước mắt cô là một màu tối đen. 
“Bạn của bố con ở viện kiểm sát nói, nói, Chung Thiêm có khả năng ngồi tù ít nhất là sáu, bảy năm… ngay lập tức bố con…” Bên kia chỉ còn tiếng khóc. 
Cô không thể sụp đổ, không thể. Bạc Băng cố gắng dùng chút sức lực còn lại, an ủi mẹ cô: “Mẹ, mẹ đừng khóc, Chung Thiêm sẽ không có gì đâu, bố cũng sẽ không có gì, con sẽ về ngay.” 
Lên máy bay, sau đó lại ngồi ô tô, đêm đó hơn mười một giờ Bạc Băng mới đến bệnh viện. Bố cô vừa mới ngủ, mẹ cô đang ngồi bên cạnh trông coi ông, vừa thấy Bạc Băng, ánh mắt bà lại đỏ lên. 
Bố cô dường như nghe được tiếng động, mở to mắt, đôi môi ông run run, giơ bàn tay ra. 
Bạc Băng hiểu được ý của bố, cô nắm lấy tay ông: “Bố, bố đừng nghe người khác nói lung tung, bạn con ở Bắc Kinh nói… Chung Thiêm không có tội, anh ấy sẽ được thả nhanh thôi.” 
“Có thật không?” Mẹ cô vội hỏi. 
“Thật, thật đó.” Bạc Băng ngồi xuống, nói khẽ: “Bạn của con là thượng tá quân khu, anh ta đã đến ủy ban. Cấp trên nói rằng, Ấn Chung Thiêm không liên quan đến vụ án này…” 
“Thượng tá quân khu Bắc Kinh? Chức vị cao thế a.” 
“Đúng vậy, rất cao. Anh ta nói không sao, thì chắc chắn là không sao.” 
Bố cô yên tâm ngủ, mẹ cô thì ngủ cạnh giường ông, Bạc Băng ngồi ở hàng ghế dài trong bệnh viện, chờ đến bình minh. 
.
.
Yêu một người, cũng giống như trải qua một kiếp người. 
Dụ Nhân biết rõ, Diệp Chính Thần là tai vạ khó tránh trong định mệnh đã định của cô. Nhưng định mệnh của Diệp Chính Thần lại không phải là cô, mà một người phụ nữ khác mới chính là vận mệnh suốt đời suốt kiếp của anh…

--- 
Diệp Chính Thần - Ba chữ này khi phát âm rõ ràng là rất bình thường, nhưng khi truyền đến tai Dụ Nhân, lại khiến cho cô có một cảm giác dao động mạnh mẽ. 
Không hiểu sao, thời đại học, tần suất của ba chữ này lại xuất hiện cực kì cao trong phòng trọ của cô. 
“Nghe nói Diệp Chính Thần lại đổi bạn gái mới, là Trần Tất khoa bệnh lý học…” 
Âm thanh gió thổi sàn sạt, lặp đi lặp lại rất nhẹ nhàng. 
“Có phải là cô nàng đẹp nhất trường không? Đặc biệt rất thích làm nũng với người yêu?” 
“Đúng là cô ta.” 
Nghe đến đó, Dụ Nhân chỉ im lặng khép sách lại, cô bật máy vi tính lên rồi lướt web. Đối với loại đề tài này, từ ngữ dường như chưa bao giờ có điểm dừng. 
“Thật là ngưỡng mộ Trần Tất…”, đang nói chuyện là nhóm nhiều nữ sinh đã say đắm Diệp Chính Thần hai năm nay. 
“Có gì mà ngưỡng mộ, lại chỉ là chuyện tình cảm nam nữ bình thường thôi mà.” 
“Ai mà không biết là tình cảm nam nữ a, nhưng mà chỉ cần từng có được…” 
Sau khi ăn xong, nhóm tám chuyện nhàm chán lại bắt đầu, tin đồn mà các nữ sinh nói cứ như là chuyện lạ, người không biết tình hình thật sự sẽ cho rằng Diệp Chính Thần và Trần Tất có chuyện gì đó không thể cho ai biết. Còn người hiểu biết tình hình thật sự, cũng lười giải thích hộ anh. 
Là ai có thể khiến cho những câu chuyện tình yêu của Diệp Chính Thần có thể viết thành cả một quyển sách kia chứ. 
Có người nói: Thường hay thấy anh tán tỉnh phụ nữ đẹp ở quán ăn đêm. 
Có người nói: Thấy anh dẫn một cô gái đến khoa phụ sản để siêu âm. 
Cũng có người nói: Chính mắt thấy anh mang một cô gái vào khách sạn ở gần trường… 
Nhưng Dụ Nhân là người rõ nhất, đó chỉ là tin đồn, chỉ là tin đồn mà thôi… 
Bởi vì cô cũng đã từng gặp được Diệp Chính Thần ở quán ăn đêm. Anh cùng với một cô gái ăn mặc lẳng lơ nào đó trò chuyện rất mờ ám. Nhưng sau khi lắng nghe Dụ Nhân mới biết được là cô gái đó muốn quyến rũ anh, mà anh thì vòng vo tìm cách để từ chối… 
Dụ Nhân còn gặp được Diệp Chính Thần mang một cô gái đến khoa phụ sản làm siêu âm. 
Cô gái mang phiếu siêu âm bước ra từ phòng khám, sắc mặt nhợt nhạt nắm lấy tay áo của anh khóc nức nở, anh dùng lời nói dịu dàng để khuyên cô gái ấy. 
Gặp được cảnh tượng này, dạ dày vốn dĩ rất tốt của Dụ Nhân đột nhiên co rúm, khiến cô cảm thấy buồn nôn. 
Cô gái hoảng hốt rời đi, trước khi đi còn nói câu “Cám ơn!” 
Dụ Nhân cảm thấy ngạc nhiên, đuổi theo cô gái để hỏi, hóa ra trên đường cô ta suýt chút nữa thì ngất, đúng lúc Diệp Chính Thần đi qua, đưa cô ta đến bệnh viện. 
Về phần Diệp Chính thần có mang một cô gái say rượu đến khách sạn hay không? Có lẽ, là không. 
Để xác định rõ ràng mọi thứ, thì có thể dùng câu nói của Trịnh Vỹ: “Cái nào cũng có khả năng là thật, ngoại trừ lên giường. Ai chẳng biết Diệp đại công tử nổi tiếng sạch sẽ, không bao giờ ngủ trên giường người khác, không phải khách sạn năm sao thì không ngủ, không phải cô gái tinh khiết, không dùng…” 
Diệp Chính Thần chỉ thản nhiên đáp lại: “Tại sao em lại không biết nhỉ?” 
Trịnh Vỹ vỗ vỗ vai anh: “Hiện tại biết được cũng không muộn!” 
“Vâng, biết rồi.” 
… 
Dụ Nhân không thể không cười, cô đã quen biết Diệp Chính Thần được mười năm, cô biết rất rõ con người của anh. Anh thích giúp đỡ người khác, lại không thích giải thích về hành động của mình. Lâu ngày, hiểu lầm của mọi người đối với anh ngày càng lớn, ngay cả những người phụ nữ được anh giúp đỡ cũng hiểu lầm là anh có ý đồ khác. 
Ban đầu, đối với tin đồn Diệp Chính Thần chỉ cười trừ, lâu ngày, anh cũng chế giễu thêm vài câu, đem một hình tượng công tử phong lưu ra biểu diễn vô cùng tinh tế. 
Có một loại đàn ông, chỉ cần bạn tin tưởng nhân phẩm của anh ấy, không cần biết người khác nói thế nào, càng không thể tin vào hai mắt của mình. 
Cho nên, nếu thật sự yêu anh ấy, nhất định phải tin tưởng anh ấy, nếu không, câu nói ‘em yêu anh’ sẽ không còn ý nghĩa gì nữa! 
*** 
Máy bay đáp xuống sân bay quốc tế Osaka. 
Dụ Nhân cố ý không mở sim điện thoại vừa mua, mà dùng điện thoại công cộng gọi cho Diệp Chính Thần. 
“Sinh nhật vui vẻ!” Vì muốn đến Nhật Bản vào ngày đặc biệt này mà Dụ Nhân đến sớm hơn thời hạn đã định, cô nghĩ là Diệp Chính Thần chắc chắn sẽ rất cảm động. 
Nhưng nhận điện thoại đã lâu, anh mới nói chuyện, giọng nói vẫn lạnh lùng như trước: “Cô đang ở chỗ nào?” 
“Sân bay quốc tế Kansai.” Dụ Nhân trả lời, cố gắng không biểu lộ sự chờ mong của bản thân. 
“Không phải nói tháng sau mới đến sao?” 
“Tạm thời có sự thay đổi.” 
“…” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro