Phần 94 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Tôi mua chút thức ăn cho cô.” Anh đưa cho cô túi thức ăn đang cầm, lại lấy một xấp tiền Nhật trong ví ra: “Cái này cho cô, ra khỏi cửa, đi năm trăm mét rồi rẽ phải sẽ có một cửa hàng tiện lợi. Cần gì, cô có thể mua… Qua đường nhớ nhìn tín hiệu đèn giao thông…” 
Tuy rằng chỉ vài câu dặn dò đơn giản, nhưng cô cũng cảm nhận được sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng anh. 
“Cám ơn!” 
“Đừng khách sáo. À, cô không cần lo lắng. Nhật Bản rất an toàn.” 
“Được.” 
Dụ Nhân biết anh lạnh lùng và không hòa đồng với cô không phải là anh không thích cô, chỉ là anh không thích bị bố anh sắp xếp cuộc sống, nhất là hôn nhân. 
Cho nên, cô đến đây, để chính thức cho anh một cơ hội quen biết cô và hiểu về cô… 
*** 
Chạng vạng ngày tiếp theo, Diệp Chính Thần trở lại đưa tư liệu cho cô. Dụ Nhân cố ý chuẩn bị thật nhiều món ăn ngon, mời anh ở lại dùng cơm chiều. 
Anh nhìn đồng hồ, vẻ mặt không chút thay đổi, từ chối cô: “Tôi còn có việc, phải đến phòng nghiên cứu một chuyến.” 
“Khuya như vậy vẫn phải đi à?” 
“Có thí nghiệm cần phải làm.” Anh vội vàng mặc áo khoác vào. 
“Em chờ anh.” 
“Chắc khuya lắm mới xong, hôm khác đi.” 
Anh vừa đi không lâu, Dụ Nhân đem thức ăn để vào một chiếc hộp, cô lái xe đến phòng nghiên cứu viện y học trường đại học Osaka. 
Giáo sư và các nhóm sinh viên nghiên cứu bình thường tám giờ đã hết giờ làm, chín giờ thì các sinh viên đã dần dần ra về. 
Sau chín giờ ở khu phòng nghiên cứu, ngoại trừ những sinh viên chưa làm xong thí nghiệm, tất cả đều đã ra về. 
Dụ Nhân tìm được phòng nghiên cứu của Diệp Chính Thần nhưng anh lại không có ở đó. Một sinh viên đang quét dọn vệ sinh bảo cô lên phòng thí nghiệm vô khuẩn ở tầng trên xem. 
Từ cầu thang đi lên, vẫn chưa đặt chân đến cửa lầu, Dụ Nhân đã nhìn thấy Diệp Chính Thần đang đứng ở hành lang, lẳng lặng nhìn vào cửa kính thủy tinh. 
Dụ Nhân không biết bên trong có gì, nhưng ánh mắt anh lúc này lại có sự sâu xa vô cùng hiếm thấy. 
Nhìn bên ngoài một lát, anh đi đến cửa sổ phía cuối hành lang, nhìn phong cảnh. 
Ngọn đèn mờ nhạt bao phủ bóng dáng của anh, có một chút cô đơn. Dường như anh không phải đang ngắm nhìn phong cảnh, mà là đang chờ đợi gì đó. 
Không biết đã qua bao lâu, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay mình, ngón tay anh nhẹ nhàng mơn trớn lên bề mặt móc khóa của nó. 
Anh lại đi đến ngoài cửa, nhìn vào bên trong cửa kính thủy tinh, khóe miệng của anh bất giác mỉm cười. 
Ngón tay Dụ Nhân mạnh mẽ vịn vào lan can cầu thang, trực giác của phụ nữ nói cho cô biết, bên trong cánh cửa đó… có một người phụ nữ. 
Thấy Diệp Chính Thần đẩy cửa bước vào, Dụ Nhân do dự một lát, lặng lẽ bước theo sau anh. 
Bên trong đúng là có một cô gái. Cô ấy đang ngồi ngay ngắn trước kính hiển vi, mái tóc dài được buộc cao, làm lộ ra gương mặt trong sáng, chiếc áo blouse trắng rộng thùng thình, thấp thoáng lộ ra những đường cong hoàn mỹ của một người phụ nữ. Diệp Chính Thần từ sau lưng ôm lấy cô gái, ngón tay anh không kiêng nể gì mà hướng đến ngực cô ấy. 
Cô gái hoảng sợ, quay đầu nhìn anh, gương mặt cô bỗng chốc ửng hồng. 
Anh lại càng không lo ngại gì, tay lần từ vạt áo vào trong. 
Dụ Nhân xoay người, cô dựa vào vách tường cạnh cửa hít vào thật sâu rồi chậm rãi thở ra. 
Cô không tin, cho dù tận mắt chứng kiến cô cũng không tin, Diệp Chính Thần không phải loại đàn ông như vậy. 
Hành lang yên tĩnh, thỉnh thoảng bên trong lại vọng ra tiếng nói: “Bác sĩ Diệp, đây là nơi trị bệnh cứu người, anh trang nghiêm một chút có được không?” 
“Đâu có ai nhìn thấy.” 
“Nếu bị người khác thấy thì sao?” 
“Coi như họ chụp một bức ảnh ‘nóng’ sáng tạo… anh không ngại.” 
"Nhưng em để ý… Á… Đừng… ” Âm thanh của người con gái yếu dần, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa. 
Mùi thuốc khử trùng tràn ngập ở hành lang cùng với sự yên tĩnh giống như cõi chết. 
Dụ Nhân siết chặt chiếc túi đựng hộp thức ăn trong tay, móng tay khảm vào da thịt cô. 
“Được rồi, đừng… làm ồn…” Âm thanh của người con gái êm ái và trong vắt như dòng nước. 
“Nha đầu…” Giọng nói của Diệp Chính Thần có thể làm bốc cháy bất kì thứ gì: “Hay là, đêm nay em mặc chiếc áo blouse trắng này về đi…” 
Cuối cùng Dụ Nhân không chịu đựng được nữa, trong một giây đó cô muốn bước vào trong, dùng nước lạnh hắt vào làm tỉnh hai người bọn họ. 
Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Diệp Chính Thần. 
Cô theo dõi nghe được âm thanh trong phòng vang lên. 
“Anh đi nhận điện thoại.” Anh nói: “Em chờ anh.” 
“Vâng.” 
Diệp Chính  Thần cầm điện thoại bước ra: “A lô.” 
Dụ Nhân không nói lời nào, cho đến khi anh thấy được cô… 
Sau một giây hoảng hốt, bằng tốc độ nhanh nhất, Diệp Chính Thần kéo tay cô tiến vào nơi âm u của cầu thang. 
“Sao cô lại đến đây?” Anh nhỏ giọng hỏi. 
Cô nở nụ cười lạnh như băng, trả lời anh: “Thế nào? Làm phiền hai người đang triền miên à?” 
Anh như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ánh sáng mờ ảo từ hành lang chiếu vào vẻ mặt đang áy náy của anh, nhưng anh cũng không nói ‘Thật sự xin lỗi’. 
Vô cùng rõ ràng, anh không thể không thừa nhận sai lầm của chính mình. Biết rõ có thể sẽ làm cô tổn thương thật sâu, anh cũng không chịu giải thích, hay là nhận sai. 
Dụ Nhân đã hiểu, cô xoay mặt, cố gắng để những giọt nước mắt của cô rơi trong đêm tối: “Anh thích cô ấy?” 
“Cô không biết sao?” 
Dụ Nhân lắc đầu, không có ai nói với cô. 
Bên trong có tiếng kéo ghế, Diệp Chính Thần vội vàng nói: “Cô về trước đi, sau khi về tôi sẽ giải thích với cô.” 
Ngày hôm sau, Diệp Chính Thần đến tìm cô, nói cho cô nghe tất cả. 
Hóa ra, người con gái đó là Bạc Băng, họ yêu nhau, mến nhau. 
Nhưng tổ chức muốn anh chia tay với cô ấy, lý do rất đơn giản: Tổ chức phái anh đến điều tra vi khuẩn ở Viện y học trường đại học Osaka, không phái đến để nói chuyện yêu đương. 
Sau khi trở về, anh và cô ấy chia tay, đáng tiếc, anh lại không thể khống chế được chính mình, phạm phải một sai lầm lớn… 
Còn đó là sai lầm gì, Dụ Nhân không cần hỏi cũng có thể hiểu được. 
“Tại sao không sớm nói cho em biết?” Dụ Nhân hỏi. 
“Bố tôi nói nếu như tôi không biết chừng mực, ông ấy sẽ sai người đem cô ấy đến một nơi khác, đến một nơi mà tôi vĩnh viễn không tìm thấy.” 
“Anh cứ như vậy thích cô ấy, tiền đồ thì sao, trách nhiệm thì sao, cũng không quan trọng à?” 
“Chuyện tình cảm, không phải muốn kiềm chế là có thể kiềm chế!” 
Điều này làm sao cô có thể không rõ được kia chứ? 
Yêu phải một người không nên yêu, ai lại không muốn kiềm chế. 
Bạn có thể kiềm chế được mười năm, hai mươi năm, nhưng cuối cùng chỉ trong một giây xúc động bạn phải nếm trải thất bại trong tích tắc… 
Dụ Nhân không còn sức lực dựa vào ghế sofa: “Anh định thế nào?” 
“Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy.” Nhắc đến cô gái đó, ánh mắt anh lại hiện lên một thứ tình cảm dịu dàng làm cảm động người khác. Đó là điều xa xỉ mà cô luôn mong muốn anh có thể cho cô: “Không cần biết tương lai sẽ xảy ra việc gì, tôi chỉ hy vọng, có thể hạn chế tổn thương cô ấy đến mức thấp nhất…” 
“Em thì sao?” Anh có bao giờ nghĩ đến những tổn thương mà cô phải chịu hay không? 
“Cô chỉ cần làm tốt nhiệm vụ mà cô phải làm, đối với cô ấy, cô cứ xem như không biết gì. Qua một thời gian, tôi sẽ xin với cấp trên, điều cô trở về.” 
“…” 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro