Phần 95 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“…” 
Đây chính là lời dặn dò của Diệp Chính Thần đối với cô. 
Sau nhiều năm chờ đợi và chờ đợi, tất cả đều tan biến trong giây phút đó. 
Dụ Nhân không cam tâm buông tay, không cam tâm bị Diệp Chính Thần từ chối như vậy, lại càng không cam tâm thua dưới tay của một người phụ nữ khác. 
Tình yêu là thứ cần sự cố gắng của bản thân, chưa đến giờ phút cuối cùng, cô sẽ không bao giờ nhận mình thua. 
Ghen tị thường khiến con người ta đánh mất lý trí. 
Một người thông minh như Dụ Nhân lại quên rằng đứng ở một góc độ khác để suy nghĩ thì Diệp Chính Thần chưa hề làm gì tổn thương đến cô. Ngược lại anh đã cố gắng hết sức để sự tổn thương anh mang đến cho cô xuống mức thấp nhất. 
Anh muốn cô rời đi, chính là không muốn cô lãng phí thời gian, lãng phí tình cảm với một người đàn ông không bao giờ yêu mình. 
.
.
Vào một ngày nào đó, lần đầu tiên anh và cô gặp nhau. Cô không biết anh, nhưng anh, đã được định trước là số mệnh của cô! 
--- 
Tháng mười một tại Nhật Bản, vào lúc cuối thu, khí trời có phần mát mẻ. 
Một chiếc xe thể thao Porsche đắt tiền rất đẹp mắt, một thanh niên trẻ tuổi ăn mặc theo phong cách điển hình của thanh niên Nhật Bản, một chiếc áo sơ mi màu đỏ, phối với một chiếc quần bò màu xám, mái tóc màu vàng được chải dựng cao như một hàng cây đứng thẳng. 
“Đây là kiểu dáng mới nhất của năm nay, xe về mấy ngày hôm trước, tôi cố ý để lại cho cậu.” Người thanh niên trẻ tuổi nói bằng tiếng Nhật. 
Diệp Chính Thần quan sát chiếc áo sơ mi màu đỏ tươi, lại quan sát chiếc xe Porsche mới tinh, khẽ cười: “Màu sắc không tệ, không phải màu đỏ.” 
“Ý của cậu là gì? Khinh thường khiếu thẩm mĩ của tôi sao? Người thanh niên trẻ tuổi phình quai hàm lên, trừng to mắt: “Cậu sỉ nhục tôi như thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được khinh thường đẳng cấp thẩm mĩ của tôi!” 
“Đừng hiểu lầm tôi, là khiếu thẩm mĩ của tôi không đủ để so sánh với trình độ của anh, anh cũng biết là tôi chỉ yêu thích việt dã.” 
Người thanh niên trẻ tuổi trở lại biểu tình quen thuộc mà Diệp Chính Thần thường thấy: “Hummer ở Nhật Bản có rất nhiều loại, chờ một thời gian nữa, tôi sẽ tặng cho cậu một chiếc Land Rover.” 
“Màu đen.” Diệp Chính Thần nói. 
“Không biết thưởng thức!” 
Diệp Chính Thần mỉm cười, cúi người mở cửa xe, ngồi vào trong xe, anh cẩn thận kiểm tra chỗ mà người nào đó đã đậy lại, sau đó anh xuống xe, mở chiếc ví tiền màu đen lấy ra một tờ chi phiếu. 
Người thanh niên trẻ tuổi tiếp nhận, nói một câu ám ngữ, với ý là: “Vừa nhận được tin tức, phòng nghiên cứu Fujiko vừa có một nữ sinh viên Trung Quốc mới đến, đây là bước đột phá lớn nhất”. 
Diệp Chính Thần vô cùng bình tĩnh, gật đầu: “Tên gì?” 
“Bạc Băng.” 
“Ừm.” 
Người thanh niên trẻ tuổi còn nói thêm một câu ám ngữ nữa, ý nghĩa cụ thể là: “Cấp trên bảo anh tiếp cận cô ấy, tư liệu về cô ấy đều để ở trong xe”. 
“Tại sao lại tiếp cận?” 
“Cấp trên vẫn chưa nói, nội dung quan trọng hơn hình thức.” 
Diệp Chính Thần nhanh chóng hiểu ý: “Anh bảo tôi tiếp cận cô ấy?” 
“Đính chính một chút, không phải tôi…” 
Diệp Chính Thần nở một nụ cười tươi: “Vậy là phải lừa dối, đùa giỡn với tình cảm của người ta.” 
“Cậu có thể điều chỉnh ‘giới hạn’, làm cho cô ấy thích cậu, tin cậu vô điều kiện, nhưng lại không yêu cậu.” 
Anh thật sự hoài nghi, trong thế giới tình cảm của phụ nữ có chữ ‘giới hạn’ này hay không. 
“Nếu cô ấy yêu tôi thật thì phải làm sao?” 
Người thanh niên trẻ tuổi cười đến mức mặt mày hớn hở: “Vậy thì cậu phải hy sinh chút nhan sắc của mình chứ sao, vì tình thế hiện nay, vì nước hy sinh thân mình.” 
Diệp Chính Thần dùng sức đóng cửa xe, toàn bộ thân xe đều rung động: “Chết tiệt, tình cảm của tôi chưa đủ sâu đậm để thực hiện chủ nghĩa yêu nước cao thượng như vậy đâu.” 
“Chú ý đến hình tượng chút đi.” 
Diệp Chính Thần cười nói: “Shit!” 
Lúc này, một người nhân viên mặc Âu phục, mang giày da từ xa vội vã chạy đến, vẫn chưa mở miệng, thì đã liên tục cúi đầu giải thích bằng tiếng Nhật: “Vô cùng xin lỗi đã làm phiền hai người. Ông chủ, đối tác mà ngài hẹn đã đến rồi.” 
“Tôi biết rồi.” Người thanh niên trẻ tuổi lấy tờ chi phiếu đưa cho người nhân viên: “Xe này Diệp tiên sinh mua rồi, lập tức làm thủ tục đi.” 
“Vâng, tôi sẽ làm ngay.” Người nhân viên không dám chậm chễ một khắc, nhanh chóng biến mất. 
Trước khi rời khỏi, ông chủ cố ý vỗ vỗ vai Diệp Chính Thần: “Tôi còn có việc khác, không cùng cậu nói chuyện phiếm được. Đi đi, dù sao cậu cũng đã làm tổn thương nhiều trái tim của phụ nữ như vậy, thêm một người nữa cũng không sao đâu.” 
Gương mặt của Diệp Chính Thần vẫn đang tươi cười, dùng tiếng Nhật đáp: “Vô cùng cám ơn…” 
Anh thừa nhận anh đã làm tổn thương rất nhiều phụ nữ, nhưng anh không phải là do anh cố ý mà vì những phụ nữ ấy đều tình nguyện lao đầu vào, mà anh cũng đã cố gắng hết sức để người tình nguyện lao đầu không bị đầu rơi máu chảy. 
Mà lúc này đây, đúng là một ngoại lệ… 
*** 

Diệp Chính Thần vừa mới bước vào cửa hàng xe, nhân viên cửa hàng lập tức niềm nở chào đón và cực kì kính cẩn đưa anh đến khu nghỉ ngơi giành cho khách hàng. 
“Diệp tiên sinh, xin mời vào bên trong.” Từ ‘tiên sinh’ ở Nhật Bản là một cách gọi kính trọng, không phải ai cũng được gọi như vậy. 
Các nhân viên trong cửa hàng xe đều biết Diệp Chính Thần là bạn thân với ông chủ của họ. Trên thực tế, Diệp Chính Thần hoàn toàn không biết gì nhiều về ông chủ của cửa hàng xe này, anh chỉ biết một ít thông tin về ông chủ của họ qua cuộc trò chuyện giữa nhân viên và khách hàng rằng: ông chủ của họ tên Inone, một người Mỹ gốc Trung Quốc, từ nhỏ anh ta đã đến Nhật cùng mẹ, mẹ anh ta tái hôn với một người đàn ông Nhật, sau đó nhập quốc tịch Nhật Bản. 
Vài năm trước, bố dượng của anh ta bị bệnh, mẹ anh ta được thừa hưởng tài sản, bỏ vốn ra để Inone mở cửa hàng kinh doanh xe. 
Sau đó việc làm ăn càng ngày càng phát đạt, anh ta mở thêm một vài đại lí xe ở Osaka, trong đó bao gồm cả hai đại lí cấp hai. 
Ngoại trừ những thông tin đó, đối với ông chủ của cửa hàng xe này, anh hoàn toàn không biết gì nữa. 
“Diệp tiên sinh, xin ngài chờ một lát, chúng tôi sẽ lập tức đi làm thủ tục cho ngài.” 
Ngồi trên ghế sofa ở khu nghỉ ngơi, Diệp Chính Thần vừa cầm tờ báo lên, thì có một mùi hương cà phê nồng đậm và hương vị phụ nữ thoang thoảng trước mũi anh, tiếp theo mà một đôi chân dài hiện ra trước mắt anh, hai gối hơi khụy, Diệp Chính Thần nhướng mắt lên thì thấy có một gương mặt xa lạ xinh đẹp tươi cười nhìn anh: “Sumimasen.”(1) 
(1) Tiếng Nhật - すみません - Phát âm: Sumimasen nghĩa là xin lỗi. 
Diệp Chính Thần hơi đứng dậy, nhận tách cà phê: “Thank you!” 
“You’re welcome!” Cô gái phát âm khá chuẩn. 
Diệp Chính Thần thầm hối hận, sớm biết người đẹp giỏi tiếng Anh như thế này thì anh sẽ nói: “谢谢!”(2) 
(2) Tiếng Trung - 谢谢: phát âm là xiè xiè cũng có nghĩa là cảm ơn. 
                                        

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro