Phần 96 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quả nhiên, tiếp theo, cô gái dùng một tràng tiếng Anh lưu loát để khen tặng anh: “Ngài thật sự rất có gu thẩm mĩ, kiểu xe này vừa sản xuất không lâu, toàn thành phố Osaka cũng chỉ được vài chiếc.” 
“Tôi chỉ thích màu của nó.” 
“Màu tím thạch anh, chỉ có Porsche mới có loại nước sơn đặc biệt này, vô cùng xa xỉ.” 
Diệp Chính Thần uống cà phê, anh chỉ cười mà không nói gì. 
Ở Nhật Bản, trẻ em trên mười tám tuổi đều phải tự đi làm nuôi sống bản thân mình, những cô gái đẹp trong những trường đại học danh tiếng đều thường đến cửa hàng xe để làm thêm, kiếm tiền chỉ là thứ yếu, mà chủ yếu là họ muốn kết bạn với những gã đàn ông giàu có chưa kết hôn. 
“Tôi có một vị khách vô cùng thích loại xe này, chấp nhận bỏ ra nhiều hơn 20% giá xe để mua, ngày hôm qua tôi giúp anh ấy nài nỉ ông chủ, ông chủ chỉ trả lời một câu ‘No’.” Cô gái tiếp tục đến gần Diệp Chính Thần hơn. 
“Tôi nghĩ, tôi và ông chủ của cô có cùng một câu trả lời.” 
Cô gái lắc đầu, nở nụ cười chân thành: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý bảo anh nhượng lại chiếc xe. Ngược lại, tôi thấy anh thích hợp với chiếc xe này hơn anh ấy…” 
“Ồ? Tại sao thích hợp?” 
“Thiết kế đến từ thiên đường! Không thể thay thế!” 
Diệp Chính Thần xoa xoa chân mày, nở nụ cười: “Tôi nhớ rõ Porsche còn có một câu quảng cáo khác: “Chỉ cần động cơ được khởi động, lòng tin của bạn đối với nhân loại sẽ hoàn toàn được khôi phục.” 
Vốn tưởng rằng câu nói khiêu khích ấy khiến người đẹp đối với anh sẽ ‘kính nhi viễn chi’(3), nhưng không ngờ cô gái chỉ cười duyên, nhìn xung quanh, Diệp Chính Thần bất đắt dĩ mà chán nản, lập tức nói vòng vo: “Chỉ tiếc là Porsche trong mắt tôi, lại không phải là ‘không thể thay thế’.” 
(3) Kính nhi viễn chi: tôn kính nhưng không thể gần gũi. 
“Tại sao?” 
“Với tôi mà nói, siêu xe và phụ nữ đẹp đều như nhau… Không có hấp dẫn nhất, chỉ có hấp dẫn hơn.” 
Cô gái hơi sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào. Đúng lúc có một gã nhân viên chạy đến, đưa xấp văn kiện bằng hai tay, nửa quỳ trên mặt đất, nói bằng tiếng Nhật: “Diệp tiên sinh, xin ngài đóng dấu vào đây.” 
Diệp Chính Thần lấy con dấu bằng bạch kim ra, đóng dấu vào, sau đó kiên nhẫn chờ gã nhân viên đó lau sạch con dấu, rồi mới cầm con dấu để vào trong hộp. 
“Thủ tục làm xong rồi đúng không?” Diệp Chính Thần hỏi, nếu chưa làm xong, anh sợ anh sẽ không thể chịu nổi sự tấn công của cô nhân viên này. 
“Xong hết rồi ạ, đây là chìa khóa xe, chi phiếu và tư liệu tôi đã giúp ngài để vào tủ bảo hiểm.” 
“Cám ơn!” Diệp Chính Thần đảo mắt nhìn qua cô nhân viên xinh đẹp, nở nụ cười: “Trò chuyện cùng cô rất thú vị, có thời gian rảnh chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện.” 
Cô nhân viên xinh đẹp đưa Diệp Chính Thần ra cửa, nhìn anh lái xe hòa vào dòng xe trên đường. Gã nhân viên lúc nãy vỗ vỗ vai cô ta: “Tôi có nói sai không, hắn ta rất khó tiếp cận.” 
“Tôi cảm nhận được rõ ràng anh ta có ý với tôi.” 
“Người phụ nữ nào cũng nói như vậy… À, không, ngay cả Caroline Hill(4) cũng nói như vậy.” 
(4) Caroline Hill: một diễn viên người Anh ở thế kỉ XIX. 
*** 
Diệp Chính Thần chạy chiếc xe vừa tậu được hòa vào dòng xe đông đúc. 
Tháng mười một là mùa lá phong nở rộ khắp bầu trời, thế nhưng năm nay, chỉ có vài phiến lá vụn vặt là mang màu đỏ. 
Cơn gió thổi qua, một chiếc lá đỏ rơi xuống, dừng lại trên người của một cô gái đang đứng trên đường, rồi chiếc lá ấy lại rơi từ người cô gái xuống đất. Người con gái vẫn không hề hay biết, tay đang cầm một tờ giấy mỏng được mở toang ra, chân cô nhún nha nhún nhảy nhìn xung quanh. 
Ánh hoàng hôn chiếu vào gương mặt trắng mịn và thuần khiết của cô gái làm toát lên vẻ trong sáng như không che giấu bất kì điều gì. Diệp Chính Thần không kiềm chế được mà thoáng nhìn qua cô gái rất nhiều lần, thấp thoáng trên ba lô của cô ấy có treo một vật đang đong đưa, có thể nhìn thấy được một chữ hán trên đó. 
Vì thấy được chữ viết kia, anh không tự chủ được mà phanh xe lại, dừng ngay trước mặt người con gái ấy. 
Anh hạ cửa xe xuống, khi nhìn rõ được gương mặt cô gái, rốt cuộc anh mới hiểu được vì sao cô lại không trang điểm, có được một gương mặt đẹp tự nhiên và nụ cười thuần khiết như vậy, loại trang điểm nào cũng đều trở nên dư thừa. 
Biết được cô gái xinh đẹp kia lạc đường, lại là người Trung Quốc, tinh thần và trách nhiệm dân tộc trong anh lại không thể kiềm được, anh chủ động lái xe đưa cô gái đến siêu thị. 
… 
Sau một cuộc trò chuyện ngắn gọn. 
Cô gái nói: “Tôi ở phòng nghiên cứu Fujiko…” 
Vừa nghe sáu chữ này, lòng của Diệp Chính Thần tức khắc trầm xuống, anh liếc nhìn qua vật đang treo trên ba lô của cô gái, mặt trên có khắc chữ: Băng. 
Anh không nhịn được mà chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô gái, ánh mắt trong vắt như có thể nhìn thấy tận đáy, vừa nhìn vào là có thể thấy được con người đơn thuần của cô. Nếu có thể lựa chọn, anh thật sự không nhẫn tâm xuống tay với một cô gái trong sáng như vậy. 
Anh vừa nhìn thoáng qua cô, gương mặt của cô nhanh chóng trở nên ửng hồng. 
Anh thề, anh vẫn chưa hề xuống tay! 
“Sư huynh, về sau mong anh giúp đỡ em nhiều hơn.” 
Một câu sư huynh, thân thiết mà tôn trọng, khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái. 
“Xin hỏi, nên xưng hô thế nào?” Anh đang âm thầm hy vọng cô gái sẽ không nói ra cái tên đó, nhưng cuối cùng cô vẫn nói: “Xin chào, em tên là Bạc Băng.” 
Là cô ấy… 
Mà anh thì không có lựa chọn nào khác, tựa như anh đã từng thề: Ngoại trừ có chiến tranh, nếu không, tuyệt đối anh sẽ không bước chân lên mảnh đất này, giờ phút này, ngay trước mắt anh. 
Bởi vì, từ giây phút anh khoác lên người bộ quân trang, anh đã mất đi tự do, trên vai anh vẫn còn sứ mệnh không thể bỏ xuống. Cho dù là lúc ngủ, anh cũng không bao giờ quên một việc: anh là quân nhân, anh có thể tan xương nát thịt, nhưng anh không thể nào chống lại quân lệnh. 
Xe chạy ngang một khu phố, anh thầm thở dài trong lòng: ‘Thật sự xin lỗi, tôi hy vọng rằng, tôi sẽ không làm tổn thương em quá sâu…’ 
*** 
Đêm khuya, sau khi được dùng một buổi cơm ngon miệng, Diệp Chính Thần trở về phòng trọ, từ ngăn tủ anh lấy ra một xấp tư liệu, pha một bình trà Quan Âm, ngồi ở đầu giường. 
Để thuận lợi trong việc anh tiếp cận Bạc Băng, cấp trên đã đặc biệt chuẩn bị những tư liệu vô cùng hoàn chỉnh, không chỉ có hồ sơ từ tiểu học đến đại học của Bạc Băng, mà còn có một xấp văn kiện có in ấn trên mặt hai chữ ‘cơ mật’. 
Xem qua xấp tư liệu, anh mới biết được Bạc Băng là một học sinh vô cùng xuất sắc, mười bảy tuổi đã đỗ vào Viện y học ZS, chẳng những có thành tích học tập rất ưu tú mà những môn học không chuyên cũng vô cùng xuất sắc… 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro