Phần 97 !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáo sư đánh giá cô ấy rất cao, từ năm học tiểu học đến tốt nghiệp đại học hai chữ ‘chăm chỉ’ được xuất hiện khá nhiều lần. 
Người Nhật Bản yêu thích nhất là hai chữ ‘chăm chỉ’, khó trách phòng nghiên cứu Fujiko phá lệ nhận sinh viên ngoại quốc. 
Xem xong tư liệu, Diệp Chính Thần mở xấp văn kiện cơ mật ra, hóa ra đây là một công văn được sao chép từ một quyển nhật kí, có thể thấy rằng người được cấp trên phái đi điều tra vô cùng bản lĩnh, ngay cả việc riêng tư của một cô bé cũng đánh cắp được. 
Mở ra trang thứ nhất, nét chữ được nắn nót xinh đẹp đập vào mắt anh. 
“Hôm nay, trường học tổ chức cho mọi người xem phim tài liệu… Bộ quân trang màu xanh lục rất cao quý, về sau, mình muốn được gả cho một quân nhân, mình cũng sẵn lòng vì quân nhân mà hiến thân cả đời…” 
Diệp Chính Thần phun hớp trà trong miệng. 
Hiến thân? Cô ấy lại nghĩ ra. 
Cẩn thận tính ngày, lúc đó nha đầu nhỏ này mới mười ba tuổi, xem ra là suy nghĩ của anh không trong sáng, có lẽ cô ấy còn chưa hiểu được ý nghĩa của hai từ ‘hiến thân’ là gì. 
Anh vừa uống trà, vừa cẩn thận đọc tâm tư trong sáng của một cô bé, ban đầu, mỗi ngày cô bé viết một trang giấy, sau đó thì một tuần một trang, sau khi lên trung học, thật lâu mới viết một trang. 
“Thời tiết thật lạnh, bầu trời u ám, lúc rời khỏi nhà trọ, mình thật không sáng suốt, trước khi đi lại quên xem dự báo thời tiết. Anh Chung Thiêm bảo mình về nhà, mình kiên quyết không về, ngoại trừ bố mình đồng ý cho mình học ngành y, nếu không, mình có chết cũng không về nhà. Anh Chung Thiêm nói mình cao hứng, mình phản bác: Cái này gọi là lý tưởng!” 
“Mình nghĩ làm một bác sĩ, có thể làm cho bệnh nhân không còn bệnh tật, rời xa cái chết, đây không phải là cao hứng, đây là lý tưởng! Tại sao không có ai hiểu mình?” 
Không thể nhìn thấy, tờ giấy kế bên là một màu trắng toát. 
Cuối cùng anh thấy được một trang giấy: “Mình ở lại nhà xác một đêm, trong bóng tối, khí từ các thi thể thoảng qua da của mình, tiến vào xương tủy của mình, cả người mình run rẩy, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống, nhưng mình không thể lùi bước, mình tuyệt đối không thể để cho bản thân một lần nữa ngất xỉu trước bàn giải phẫu… Mình thử giơ tay, cầm tay người chết, lạnh lẽo đến tận xương…” 
Trà đã lạnh, Diệp Chính Thần vẫn uống một hớp, anh cũng cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương. 
Buông tư liệu xuống, anh đi đến ban công, ánh nắng sớm chiếu vào bức rèm màu hồng nhạt ở phòng sát vách, vô cùng tinh khiết và sạch sẽ. 
Không hiểu sao trái tim anh lại nhói đau. 
Nếu có thể lựa chọn, anh không muốn tổn thương cô một chút nào cả, anh thật sự không muốn, nhưng đáng tiếc, anh không có quyền lựa chọn…. 
Đêm lạnh, Bạc Băng một mình ngồi trên hàng ghế dài trong bệnh viện. Cô dò các số điện thoại trong danh bạ, một lần rồi lại một lần, nhưng vẫn không tìm thấy một ai có thể giúp mình. Mãi cho đến hai giờ sáng, Bạc Băng mới quyết định gọi điện thoại cho Diệp Chính Thần. 
Anh không nói chuyện, nhưng cô có thể nghe được tiếng hít thở rất trầm lắng của anh. 
“Em phải làm sao bây giờ?” Bạc Băng hỏi không đầu không đuôi. 
Cuối cùng anh cũng mở miệng: “Anh có thể làm gì cho em?” 
Đau đớn đến xé lòng, Bạc Băng cuối cùng cũng bật khóc nức nở. Những áp lực cứ thế tuôn ra cùng với nước mắt, hóa ra khóc cũng là một loại hạnh phúc. 
“Em chờ anh, anh đi tìm em!” 
Bạc Băng lắc lắc đầu, tuy rằng anh không thể nhìn thấy được: “Em đang ở Nam Châu.” 
Đầu dây bên kia im lặng vài giây. 
Bỗng nhiên câu nói đó được lặp lại một lần nữa: “Em chờ anh, anh đi tìm em!” Những lời này giống như một ngọn lửa, thiêu đốt màng tai mỏng manh của cô. 
Tại sao, không cần biết cô ở nơi nào, không cần biết cô và anh xa cách bao nhiêu, từ trước đến nay cô vẫn luôn cảm nhận được sự tồn tại của anh, rất gần, rất gần. Nhưng mỗi khi anh và cô gần nhau chỉ trong gang tấc, ngay cả lúc hai cơ thể không có chút khoảng cách nào thì cô và anh vẫn thật sự không có được nhau. 
Suýt chút nữa Bạc Băng đã nói ra rằng: Em chờ anh! 
Nhưng trong đầu cô bất chợt lại vang lên tiếng nói cực kì lạnh lẽo: “Bảo anh ấy cứu vị hôn phu của cô, cô cảm thấy công bằng với anh ấy sao? Anh ấy yêu cô, vì cô việc gì anh ấy cũng dám làm… Nếu cô đã không yêu anh ấy, thì cũng đừng trêu đùa anh ấy…” 
Thế nên lời nói kia chưa kịp thốt ra, Bạc Băng đã phải khó khăn thu về, rồi đổi thành: “Không cần đâu.” 
Nói xong, cô không cho bản thân bất kì cơ hội đổi ý nào mà nhanh chóng ngắt điện thoại. 
Dụ Nhân một lần nữa lại thắng. Lời chỉ trích của cô ta cuối cùng cũng đã đánh sâu vào tâm lý Bạc Băng. Nó giống như là lời yêu chú lúc nào cũng văng vẳng bên tai cô. 
Bạc Băng quyết định chờ đến sáng. Sau đó cô sẽ đi tìm luật sư để nói chuyện, thảo luận một chút về kết quả có thể xảy ra của vụ án, hỏi luật sư cách chống án như thế nào và khả năng thắng kiện là bao nhiêu. 
Những ánh bình minh đầu tiên dần dần hiện ra, bầu trời trong vắt một cách lạ lùng. 
Một người đàn ông mặc bộ quân trang màu xanh lục đứng ngay trước mắt cô. Ánh nắng vàng rực rỡ làm bóng dáng anh trở nên mơ hồ, nhưng lại chiếu sáng lên hàng cúc áo chỉnh tề, vô cùng xán lạn. 
Ngồi trên hàng ghế dài, Bạc Băng sững sờ ngẩng đầu lên, cô nhìn không rõ gương mặt anh, trong lòng cô bất chợt run rẩy. 
“Anh?” Bạc Băng kinh ngạc đứng lên, mở to hai mắt, cô vẫn không thể nào tin vào những gì mình đang thấy: “Tại sao anh… lại ở đây?!” 
“GPS.” Diệp Chính Thần trả lời qua loa: “Hệ thống định vị toàn cầu.” 
Trời đã vào thu, bầu trời màu xanh biếc trong vắt. 
Bạc Băng không nói gì mà chỉ nhìn anh chăm chú, cô hoàn toàn không biết nên nói gì. 
Lúc cô gần như tuyệt vọng nhất, cô chỉ có một khát vọng vô cùng tầm thường là cầu mong ông trời hãy để cho một người đứng trước mặt cô, giống như vào một đêm mưa của nhiều năm trước, khi cô thấy anh đang bị thương đứng trong mưa. 
Chỉ hai chữ, cảm động! 
Cô lẳng lặng giấu mười ngón tay ra sau lưng, siết chặt lại, Bạc Băng chỉ sợ bản thân mình không thể kiên định, sẽ liều lĩnh chạy đến ôm lấy thắt lưng anh, nói với anh rằng cô nhớ anh nhiều lắm. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro