132

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hagrid da dày thịt béo, nghỉ ngơi hai tuần thì khỏe lại, sau khi trở về thì phát hiện đám động vật khổng lồ kia đều giống như ngâm nước cả.... vì đói. Lão Dumbledore thì tâm hồn bị tổn thương sau hai tháng vẫn kén ăn, thứ hắn ghét nhất chính là ... đồ ngọt.

Đêm đầu tiên của tháng 11 khí lạnh đã tràn đến Hogwast, những trận Quidditch thi đấu vòng tròn bắt đầu với khí thế ngất trời, thành viên của bốn đội bóng ngày ngày tập luyện hầu như không nhìn thấy người.

Giáo sư McGonnagal nghĩ muốn thả Potter ra ngoài luyện tập lại lo lắng tên này vừa ra có nhận ngay cái chức vụ bát nháo mà gây ra họa hay không, vì thế đành không ngại khổ cực nghiêm túc đứng bên sân giám sát, luyện tập vừa kết thúc, sẽ áp giải Potter tiếp tục trở về cấm túc. Thủ lĩnh không có, những hành động "cướp bóc" đánh nhau không khỏi yên xuống, không có bọn họ quấy rối, Hogwast nhất thời gió yên biển lặng.

"Như này có khác gì đi ngồi tù trong Azkaban?", trên tiết học độc dược, Lily nhịn không được tố khổ với Abigail.

"A, bạn từng ngồi ở trong Azkaban?", Abigail ngạc nhiên nói.

"..." Lily.

Giáo sư Flitwick lại vẫn tiêu sái như trước, hắn quan tâm đến đội bóng nên vẫn đem trà bánh đến sân tập, cứ nửa tiếng lại cho đám nhỏ Ravenclaw nghỉ ngơi một chút, không cần phải làm quá mệt.

"Haizzz.... Nếu học viện mình cũng luyện tập Quidditch nhẹ nhàng như vậy thì tốt rồi, James mỗi ngày đều luyện tập mệt chết đi được", Trên lớp tiên tri Lily tiếp tục than thở.

"Khi hắn cùng bạn hẹn hò, với thể lực đó.... Có được không?", Abigail vẻ mặt tò mò.

"...."Lily

Giáo sư Sprout là một bà lão rất hào sảng, hiền lành, bà tuyên bố những thành viên đội bóng đều sẽ được giảm nửa bài tập, để cho bọn họ ở nhà có nhiều thời gian nghỉ ngơi, làm cho mọi người hâm mộ muốn chết.

"Giáo sư Sprout đối với học viện mình cũng không tồi, chỉ là đối với James thì..., lần trước phạt hắn cũng thật nặng", trên lớp thảo dược, Lily lại than thở.

"Bạn là nói cái lần Potter chép bài tập của bạn lại quên không sửa lại thành tên hắn sao?" Abigail trí nhớ không tồi.

"...."Lily.

Giáo sư Horace thì sử dụng tuyệt chiêu, mỗi ngày đều cung cấp cho đám Orlando đồ bổ, cái gì quý cũng có, cố gắng để đánh cho ba viện còn lại – nhất là Gryffindore thành gấu trúc.

"Thành viên đội bóng của các bạn hiện tại... huấn luyện thế nào?", trên lớp bùa chú, Lily ấp úng hỏi thăm.

"A, lần này bọn họ hoàn toàn là tiêu chí "hữu nghị là chính, thi đấu là phụ", cho nên quyết định công bằng chính trực, quang minh lỗi lạc tham gia trận đấu, thề tuyệt không đánh người, nhất là phụ nữ", Abigail nói rất nghiêm túc.

"....Bạn nói dối", Lily ngửa mặt lên trời.

Abigail không phải đứa ngốc, mấy ngày nay, Lily thay đổi cô không phải không thấy, biểu hiện của cô ấy như: luôn bắt chuyện với Abigail, tận lực thu liễm tính tình, lúc đối mặt với sự trêu ghẹo của Abigail cũng yên lặng nhường nhịn, thậm chí bắt gặp Abigail châm chọc đám Potter, cô ấy cũng cố gắng không mở miệng.

Abigail biết Lily là muốn cứu vớt lỗi lầm, dù sao cũng đều là bạn bè, sau thời gian dài, Abigail cũng không nhẫn tâm làm mặt lạnh, hành vi mềm lòng này của Abigail bị vài vị đứng đầu Slytherine lên án.

Sau khi vòng đấu bắt đầu, đội viên tiền nhiệm kiêm đội trưởng hụt của đội bóng – Abigail, đương nhiên rất vui lòng đi cổ vũ. Nhưng Voldermort lại hiển nhiên không có nhiệt tình như vậy. Hắn rõ ràng là con người thực dụng. Hogwast có quy định rõ ràng, giáo viên phải ngồi chỗ giáo viên, học sinh ngồi chỗ học sinh, nước sông không phạm nước giếng. Nếu không thì hắn cũng chỉ đến để ăn đậu hũ của Abigail, bày ra vẻ mặt dịu dàng như nước, tuyệt không có việc xem trận đấu.

"Đợi đến khi con của ta tham gia, ta sẽ đi, nhân tiện cho hắn cái cup", Voldermort nói

Abigail lập tức nhớ tới cảnh tượng sau này khi hắn nhìn thấy con của Malfoy: "Con của ngài cũng chưa chắc là thiên tài bay lượn nha, nếu hắn làm mất mặt ngài thì sao? làm không tốt còn bị đánh cho nhừ tử"

Voldermort liếc nhìn Abigail một cái: "Em phải sửa hai điểm, một là, đó là con-của-chúng-ta"

Abigail bất an bẻ ngón tay.

"Thứ hai, vạn nhất tên tiểu tử thối đó không tốt, ta cũng nói cho hắn biết – có phải thiên tài bay lượn và có thể đánh thắng trận bóng hay không không quan trọng..."

Giọng nói nhẹ nhàng cũng không thể che dấu âm mưu quỷ quái, Abigail run lên.

Cho nên, kết luận là, Draco Malfoy trên sân bóng không đánh thắng Harry Potter là bởi vì cha hắn không dạy dỗ hắn tử tế?

(Draco, đừng buồn, ngươi bị thua cũng không phải lỗi của ngươi, là do cha ngươi quá yếu)

Đến tháng 12, Abigail liền phát hiện tóc cô cuối cùng cũng có thể buộc được rồi, tuy rằng chỉ nhỏ như cái đuôi thỏ, nhưng cũng thực đáng yêu, Voldermort cũng đúng như đã hứa tặng cho cô một cái kẹp tóc thật to đính bảo thạch có cái nơ hình con bướm, làm khuôn mặt Abigail sáng bừng lên.

"Trời ạ, Abigail, đầu của bạn ... không nặng sao?", Melisa nhanh miệng hồ lên.

"Cho dù là nhà giàu mới nổi cũng không mang viên bảo thạch này nha.", Sylvia có chút thất thần .

"Vừa nhìn thấy viên bảo thạch này, mình đã muốn đi làm cường đạo", Lucy suy nghĩ rất thực tế.

"Tin ta đi, bảo bối, em rất có tố chất làm chuyện đó". Orlando mới từ sân luyện bóng trở về, lần thứ N bị Lucy ngộ thương, "Nhưng mà, bạn Green thân mến, vì tình trạng trị an của thế giới phù thủy, mình khuyên bạn ngàn vạn lần đừng đi ra khỏi cửa"

Đúng vậy, khiếu thưởng thức của Voldermort trước sau như một, hắn đưa cho Abigail một viên bảo thạch to bằng nắm tay, phát ra ánh sáng chiếu rọi rực rỡ, Abigail vốn không muốn dùng, đáng tiếc thịnh tình của Voldermort "không thể từ chối"

Vì thế Abigail dưới ánh mắt khác thường của mọi người vượt qua được tiết học đầu tiên, không thể yếu thế, cô mạnh mẽ đeo nó cả ngày, đương nhiên là cũng bị chỉ trỏ cả ngày.

"Ngài có biết cái gì gọi là tục không? Chính là nó. Ngọc không phải cứ càng lớn càng tốt đâu, ngài có thể kiếm cái này nhỏ hơn chút được không?"

Abigail vừa xấu hổ vừa giận dữ rút viên bảo thạch trên đầu xuống định ném đi, bởi vì quá quý nên cô tiếc, đành phải chỉ vào mũi Voldermort mà mắng.

"Không đúng. Ngọc phải khéo léo tinh xảo mới tốt, đó đều là lời nói của những kẻ sa cơ thất thế không có tiền lấy cớ. Vàng càng nặng càng tốt, đương nhiên bảo thạch cũng là càng lớn càng tốt. Em không cần tức giận, những kẻ che cười em mới là không đúng"

Voldermort vẫn bình tĩnh trước sau như một, giọng nói vô cùng kiên định.

Abigail khóe miệng run rẩy, cô có điên mới đi thảo luận chuyện này với một người có thẩm mĩ vặn vẹo như vậy. Cuối cùng đành lấy cớ không muốn mang trên đầu một cái bóng đèn nặng như tảng đá mà từ bỏ.

....

Sau hôm sau khi Regulus bắt được Golden Snitch, Hogwast nghênh đón trận tuyết đầu mùa đầu tiên. Hogwast giăng đèn kết hoa, cờ đỏ và vàng, dải băng xanh và bạc, quả cầu xanh nước biển, còn có biểu ngữ vàng và đen, trên trần nhà dưới trời tuyết bay là hình ảnh của một cây thông No-en cao lớn treo đầy những đồ vật xinh đẹp.

Ngày lễ tặng quà từ trước đến nay đều là giáo sư Flitwich phụ trách, tiêu chí của ông ấy là tuy ta lùn nhưng ta rất lãng mạn. Hắn tặng cho người sắp tham gia thi lại OWLs là Abigail một quả cầu thủy tinh, bên trong có một cây thông xinh đẹp, một cô bé nhỏ mập mạp nằm dưới tàng cây lăn qua lăn lại, cười hồn nhiên như một tiểu thiên sứ, Abigail càng nhìn càng thấy giống hệt bản thân.

"Tặng cho trò làm bùa may mắn", Giáo sư Flitwich nói như vậy, hắn cười tủm tỉm, người chỉ cao hơn mặt đất nửa thước, "Một đứa trẻ thông minh lại khắc khổ học tập như trò nhất định sẽ có kết quả tốt"

Abigail hốc mắt cay cay, dùng sức khom lưng chào, sau đó cầm quả cầu thủy tinh bỏ chạy.

Trước kỳ nghỉ giáo sư Horace dùng sức vỗ bả vai Abigail, lải nhải một đống việc vô nghĩa, dặn dò trong cuộc thi cô phải chú ý những gì, còn nói có thể nói tên ông ra để có chút ưu ái. Cuối cùng thở dài nói rằng mấy năm nay hắn không may mắn, dưới tay có hai học sinh ưu tú nhà Slytherine, một người thì chuyển trường, sắp tới sẽ tốt nghiệp ở Durmstrang, còn có một người thì lỡ hẹn cuộc thi, chỉ có thể thi lại.

Abigail thực thành khẩn đề cử: "Ngài hãy đi chỗ giáo sư Sybill Trelawney bói một quẻ xem, biết đâu có thể đổi vận"

Vốn Voldermort yêu cầu Abigail cùng hắn quay về lâu đài Gaunt, nhưng Abigail liều chết không theo, Voldermort nghĩ nghĩ sau đó vui vẻ đồng ý: "Thôi được, dù sao em và ông bà nội cũng không ở cùng nhau được bao lâu nữa"

Ánh mắt kia rất giống sói nhìn con mồi của mình giãy dụa trước khi chết.

Cuối cùng Abigail ăn mặc kín mít như một quả bóng, cùng rất nhiều quả bóng khác cùng lên xe lửa về nhà, ở đầu bên kia nghênh đón cô là ông bà nội hiền lành cùng những bữa tiệc lớn.

Đã trưởng thành đương nhiên Abigail được uống hai chén rượu đỏ lớn. Cả đêm cười ngây ngô, ông nội Green cũng rất vui cũng uống say khướt, cuối cùng hai ông cháu được nâng về phòng ngủ.

Uống nhiều đầu óc liền hồ đồ, mềm người nằm trong chăn, cả người cứ như trên mây, nhất thời không ngủ được, cô bắt đầu suy nghĩ linh tinh, mới xa nhau nửa ngày, cô đã nhớ cái tên lòng dạ hiểm độc kia.

Cô tuyệt đối không lo lắng cuộc thi lại OWLs ngày mai, bởi vì cô biết dù cho cô có thi trượt thì cái tên khốn kia sẽ có cách để cô qua được. Từ bao giờ cô bắt đầu ỷ lại vào hắn rồi? Cô biết, cô gây họa, hắn sẽ thay cô thu dọn cục diện rối rắm, cô bị ức hiếp, hắn sẽ thay cô xả giận, cô gặp khó khăn, hắn luôn có biện pháp giải quyết.

Thân thiết giống như người thân, lại tra tấn nhau giống như kẻ thù, làm cho cô nhớ, làm cho cô buồn, làm cho cô ngọt ngào và phiền não.

Đây chính là tình yêu sao?

Abigail mờ mịt chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Voldermort mặc một cái áo màu đỏ tươi cùng với chiếc áo khoác lông đen tìm tới cửa. Hắn là theo ước định tới đón Abigail đi thi lại, ông nội vẫn là vẻ mặt đòi nợ, nhưng bà nội lại dùng ánh mắt bình thản nhìn hắn.

Đúng vậy, hắn chính là cái tên khốn khiếp xấu xa nhưng tấm lòng của hắn cũng là thật.

.....

Cuộc thi tổ chức tại tầng sáu của bộ pháp thuật, là "trung tâm thi độn thổ", ở đó không gian rộng rãi, phương tiện đầy đủ. Voldermort đưa Abigail tới cửa liền dừng lại, thoải mái vẫy tay tiễn Abigail đi thi, sau đó cùng bộ trưởng đi uống trà (thật ra là bộ trưởng đại nhân cung kính chờ một bên mời hắn đi uống trà)

Cùng Abigail tham gia cuộc thi còn có bốn người, một nam sinh mập mạp năm sáu, cũng là bởi vì có việc mà lỡ cuộc thi; một người trẻ tuổi da vàng như nến, nghe nói là nhiều năm đau ốm; hai người khác lại là hai người trung niên.

Một người trung niên trong đó ngượng ngùng cười cười: "Lúc trước không cố gắng, sau đó liền hối hận"

Abigail có thể hiểu được, học tập không phân biệt tuổi tác, có tâm là tốt rồi, quay đầu là bờ còn quý hơn vàng.

Cuộc thi thi liên tục ba bốn ngày, sáng hôm nay thi chính là bùa chú, thi viết trước, cả căn phòng to như vậy, chỉ có năm cái bàn, Abigail ngồi vào một cái , vừa mở đề thi ra trái tim liền nhảy lên, câu đầu tiên chính là: mời viết ra một lời chú làm cho vật thể ở xa bay đến, hơn nữa miêu tả động tác đũa phép.

Abigail bắt đầu nhớ về cái lời chú gọi về kia, đồng thời viết rất nhanh ở trên giấy, căn phòng yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng vút lông chim ma sát trên giấy.

Abigail viết nửa ngày, đến mức cổ tay tê rần, hơi tức giận, bọn họ không có lựa chọn đề hay sao?

Sau khi nộp bài thi, vài thí sinh không quen biết lại bắt chuyện với nhau rất nhanh, náo nhiệt trao đổi:

"Đề thứ năm ngươi viết cái gì? Ta viết chính là bùa hưng phấn" (cheering charm: làm người bị ếm trở nên vui vẻ và thỏa mãn, nếu ếm không cẩn thận sẽ khiến người bị ếm cười liên tục không kiểm soát. Một phần trong kỳ thi OWLs... chú thích của wiki)

"Ta không biết ta có làm đúng hay không..."

"Câu thứ 16 thì sao?..."

Cảnh tượng này Abigail rất quen thuộc, năm đó cô thi đỗ nghiên cứu sinh của trường cao đẳng cũng vậy, mà hầu như mọi cuộc thi đều là như vậy, nhưng khác nhau là, cuộc thi lần này cô có cách học, cho nên đề lần này cô có cách làm.

Mọi người rôm rả trao đổi.

Tiếp theo là biểu diễn thực tế, cuộc thi này cũng rất nghiêm, thi được hay không đều rất nhanh thấy kết quả, bọn họ bị đưa vào những căn phòng khác nhau, Abigail và man sinh béo vào một gian, phụ trách bọn họ chính là một lão già hung dữ.

Abigail thực trấn định, không có lý nào một người ở thế kỷ 21 như cô lại sợ hãi chỗ này, cô ôn lại bùa chú triệu tập một hồi, rõ ràng cô mạnh hơn bốn người kia rất nhiều. Một người trung niên không chịu đựng được, làm cho bình rượu rơi xuống giữa đường, nện vào đầu giám khảo, làm cho lão ta hôn mê bất tỉnh.

Vị trung niên này mặt liền như màu đất.

Haizzz. Lúc trẻ không cố gắng, về già càng bi thương. Ai bảo ngươi trước kia không học hành cho tốt.

Buổi chiều chính là thi phòng chống nghệ thuật Hắc ám.

Một lão già gầy gò, nhỏ bé tủm tỉm đứng trước mặt Abigail, tặng cho lời chú phòng ngự của Abigail điểm tối đa. Sau đó hắn lớn tiếng nói: "Các ngươi ai có thể triệu hồi thần hộ mệnh đến, có thể được cộng thêm điểm"

Abigail do dự một chút, sau đó cắn răng gật đầu, rút đũa phép chỉ lên trần nhà, tưởng tượng cảnh Voldermort bị cô đánh cho cúi đầu xin ra, sau đó kêu to: "Expecto Patronum"

Một con heo màu bạc tròn xoe từ đầu đũa phép phụt ra, chạy vòng quanh phòng thi một vòng, còn rất nịnh nọt cọ cọ trên vai vị giám khảo kia, cuối cùng biến thành làn sương bạc.

Số người ít ỏi trong phòng thi nhiệt liệt vỗ tay, cái lão trung niên mất mặt lúc sáng còn lớn tiếng hơn.

"Làm tốt lắm. Green tiểu thư, làm rất tốt", vị giám khảo kia hiển nhiên là rất hưởng thụ, cười vô cùng hiền lành.

Abigail ngẩng đầu ưỡn ngực rời phòng thi, bùa gọi thần hộ mệnh của điều duy nhất cô mạnh hơn cái tên khốn kia. Hắc phù thủy không gọi được thần hộ mệnh, mọi người đều biết, cho nên dù thần hộ mệnh là heo cô cũng vui.

Hôm sau chính là tiên tri thuật và thảo dược học.

Abigail nhìn cái chén trà mười phút liền, nhìn cho đến khi mắt đỏ bừng như gà chọi mới buông cái chén, cô tận lực bắt chước giọng điệu tiên đoán của giáo sư Sybill Trelawney tiên đoán lão già hói đầu này trong vòng một tháng sẽ gặp vận đào hoa.

Lời tiên đoán của Abigail nhận được một ánh mắt xem thường. Sau đó Abigail biết được, mấy ngày trước cuộc thi, hắn vừa mới bị một bà quả phụ bỏ. Mà vị nam sinh năm sáu kia càng dũng cảm hơn, hắn lại có thể từ tay của giám khảo đoán rằng thật ra hắn đã chết từ lúc lên 3....@@

"Ta còn sống, thật là kỳ tích hay ta đang là quỷ hồn?", giám khảo tức giận đuổi nam sinh kia ra ngoài.

Abigail liều mạng an ủi mình, dù tiên tri trượt cũng không sao, dù sao cô cũng không muốn làm bà cốt, vì thế buổi chiều cô làm thật tốt, ngoại trừ chuyện bị một bông hoa hướng dương cắn mất một ít da thì trên cơ bản là hoàn mĩ.

Ngày thứ ba chính là thi biến hình thuật và chăm sóc sinh vật thần kỳ.

Tin tức của Voldermort đúng là rất chuẩn xác, đề thi chính là bùa chú phóng to (engorgio) và bùa chú đổi màu (colovaria), Abigail hạ bút như thần, một chút liền viết xong, cuộc thi thực tiễn cũng thuận lợi thông qua, nhưng đến lúc cuối giám khảo có hỏi:

"Trong các ngươi ai có thể làm được biến thân Animagi thì có thể thêm điểm"

Lần này đánh chết Abigail cũng không làm, thần hộ mệnh là heo thì thôi, nếu Animagi cũng là heo, cô nhất định có thể ghi tên lên bảng mười người đáng chê cười nhất Hogwast, hơn nữa cô không thể để con cô sau này đi học bị chê cười vì màn biến hình của mẹ hắn được.

Vì thế Abigail thông minh quyết định giấu dốt.

Môn thi chăm sóc sinh vật thần kỳ đề thi rất ngắn, giám khảo cho cô một đống lúc nhúc sâu, cô phải phân biệt và chỉ ra con amip, Abigail nhanh tay nhanh mắt chỉ ra được, sau đó cô đem cái con sâu đang cắn cô một miếng kia đưa cho giám khảo xem.

Amip có độc, nhưng Abigail rất nhanh chóng lấy nước miếng của chính con sâu đó để giải độc.

Tuy rằng phương pháp này hơn ngốc, nhưng rất có hiệu quả, được giám khảo gật đầu khen ngợi.

Ngày thi cuối cùng là độc dược và lịch sử pháp thuật.

Đây là ngày thi nhẹ nhàng nhất, bởi vì hai phần này đề bài đều bị Voldermort đoán trúng, Abigail nhắm mắt cũng có thể phối chế ra cái thuốc kia, mà lịch sử pháp thuật cũng giống như Voldermort nói, chính là chiến công thành lập bộ pháp thuật, còn có lần họp mặt cấp cao của liên minh hiệp hội các pháp sư được cử hành ở Anh quốc.

Sau khi thi xong, Abigail rời phòng thi, nhìn về phía bầu trời bên ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu, cảm giác như trải qua mấy đời, thoát khỏi không gian tù túng mấy ngày hôm nay.

A, bốn ngày qua Voldermort làm gì?

Ngày đầu tiên: uống trà cùng bộ trưởng bộ pháp thuật, nói chuyện phiếm.

Ngày thứ hai: cùng bộ trưởng đi dạo, uống trà với mấy vị cục trưởng, nói chuyện phiếm.

Ngày thứ ba: cùng đi dạo với bộ trưởng và mấy vị cục trưởng, gặp gỡ mấy vị thẩm phán, uống trà nói chuyện phiếm.

Ngày thứ tư: cùng bộ trưởng và mấy vị thẩm phán, chủ tọa tòa án đi dạo, gặp gỡ những trưởng lão khác, uống trà nói chuyện phiếm.

Nói cách khác, khi Abigail đang trong thời gian nước sôi lửa bỏng, thì Voldermort luôn luôn được uống trà, nói chuyện phiếm.

Đại đa số quan viên trong bộ pháp thuật đều rất thức thời, cho dù không thực sự ưa thích Voldermort, cũng sẽ tương đối nể mặt, chỉ có một bộ phận Voldermort không thể nào tiếp cận được, chính là hội phượng hoàng, đây là quân đoàn trung thành nhất của Dumbledore.

Khi nói tới hội phượng hoàng, Abigail không chỉ một lần thấy trong mắt Voldermort hiện lên sát khí, cô biết hắn đã động sát tâm, chỉ là hắn đã kiên nhẫn hơn nhiều.

Từ sau khi hắn đọc "ba quốc gia lớn bị diệt vong" quyển sách Abigail đề cử, Voldermort đột nhiên có hứng thú với chiến tranh thế giới thứ hai, hắn cẩn thận xem xét phần lớn tư liệu lịch sử và phân tích nhiều ý kiến bình luận, cuối cùng  không cam lòng đưa ra kết luận:

Hitler và Grindelwald tuy rằng thủ đoạn rất mạnh, có hiệu quả nhanh chóng, nhưng quá mức cực đoan, gây nhiều thù oán, cuối cùng cũng bị thất bại. Những người thành công cho chúng ta biết một điều – dã tâm luôn phải đi cùng với kiên nhẫn.

Nói theo cách nói của Voldermort là: cho dù muốn giết người thì cũng phải giết một cách kín đáo, giết từ từ, giết người không dấu vết, giết một cách lưu loát, sạch sẽ.

....

Ngày đó sau khi thi xong, Voldermort đứng chờ Abigail trước cửa thang máy, sau đó cùng cô đi thang máy, nói là muốn đưa cô đi đến một nơi rất hay. Abigail cũng lười hỏi lại, kệ hắn bấm thang máy, kỳ lạ là hôm nay trong thang máy lại không có một ai.

Thang máy ngừng lại, không biết là tầng mấy.

Abigail xoa xoa bả vai đau nhức bước ra thang máy, Voldermort liền nắm lấy tay cô, chậm rãi đi về phía trước. Hai người bước trên hành lang yên tĩnh, Abigail tò mò nhìn xung quanh, phát hiện trên tường dán rất nhiều quảng cáo cùng băng rôn tuyên truyền, hai bên  hành lang có rất nhiều cửa treo bảng tên

Abigail căng mắt nhìn, có cánh cửa ghi "Ban thi hành Luật pháp thuật", có cánh cửa ghi "Văn phòng dùng sai pháp thuật", ... Voldermort đi rất nhanh, đi thẳng một đường, Abigail bị lôi đi rất nhanh, sau đó dừng chân trước cửa một phòng – phòng dân chính bộ pháp thuật. (Miêu: cái phòng này ko nhắc tới trong truyện )

Voldermort không chút do dự đẩy cửa ra, Abigail lúc này mới phát hiện thì ra sau mỗi một cánh cửa là một không gian rất lớn. Đây là một không gian có đại sảnh rất sạch sẽ, bên trong có rất nhiều phòng ban nhỏ hơn, Abigail bị Voldermort kéo đi, chỉ nhìn thấy trên cánh cửa gần nhất ghi "quản lý dân cư phù thủy"

Rẽ trái rẽ phải, vòng vèo mấy lần, bọn họ đi tới một nơi vô cùng hẻo lánh, Voldermort cuối cùng cũng dừng bước, một cánh cửa bằng đồng đẹp đẽ hiện ra.

Abigail nhìn cái biển trên cửa, há to miệng, cô hoài nghi ánh mắt mình có nhìn nhầm không, lập tức run lẩy bẩy, lắp bắp hỏi: "... em, em, chúng ta... nơi muốn tới chính là đây?"

"Đúng vậy?"

"Ngài không phải đi nhầm đường?"

"Em mù đường, còn ta thì không"

"Ngài.... Đây là ý gì?", Abigail trong lòng nổi bão.

"Ý tại ngôn ngoại"

Voldermort chỉ tay lên chữ trên cánh cửa, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

Bên trên cánh cửa ghi chính là "nơi đăng ký hôn nhân và chỗ ở của phù thủy"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abigail