Chương 33: Em nghĩ em ổn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần cuối khi cậu chuyện trò với ai đó ngoài gia đình ra , là lần nào nữa thì cậu không chắc , có lẽ rất lâu rồi . Một tháng , một tuần lễ , hay cả nửa năm ? À không lâu như thế đâu nhỉ . Cậu trấn an , rằng cho dù mình ít nói thì không đến mức không biết cách trò chuyện . 

Nhưng anh - Anh Tuấn , anh đã hỏi cậu biết bao nhiêu là thứ . Về những tháng ngày trước kia của cậu , cách cậu nghĩ , cậu sống , hoạt động . Các bạn độc giả biết đó , anh sống và lớn lên trong môi trường khác cậu hoàn toàn . 

Anh có những chuyến đi xa trong đời , những trải nghiệm thuở thiếu thời đầy lý thú. Còn cậu , chỉ ở nhà và khi còn là một đứa trẻ đứng chưa vững . Ông ngoại là người bạn duy nhất của cậu .Lúc nào ông ở đâu thì cậu ở đó thế thôi .

Và khi ông không còn , cậu chẳng biết đi đâu ngoài tới lớp rồi về nhà trên một con đường . Lâu lắm cậu mới tới nhà một ai đó , hoặc đến chỗ lạ chủ yếu vì công việc vặt . 

- Không em không có bạn bè cùng lứa . 

Cậu thẳng thắng đáp bằng một cách rất chán nản , như thể cậu vốn còn chẳng muốn trả lời điều chi . Anh ngạc nhiên hai tay vẫn cầm chắc mái chèo , gật gù như hiểu .

- Không một ai luôn sao . Vậy em đã làm gì trong khi rảnh . 

- Em sẽ học bài , đọc sách chờ mợ và cứ như vậy tiếp diễn . Mọi thứ luôn trôi qua trong một ngày .

- Có nghĩa là em làm bạn với sách vở à ?

- Chịu thôi , em không thể bắt chuyện với ai cả ........vì hầu như chẳng ai muốn chơi với em .

- À..thế là anh hiểu rồi .

Anh nói , đôi mắt xanh ngắt và chìm đắm trong một cái ý nghĩ gì đó rất sâu sắc . Anh không hỏi thêm , cũng không còn quá mở lời nhiều trong những cửa hàng , khi cậu muốn lấy món này hay món kia để làm quá giáng sinh cho bạn anh . Anh chỉ trả lời bằng lời lẽ lịch sự , nhưng trống nghĩa , có vẻ như cậu đã khiến buổi dạo chơi này tệ hơn đi .

Cậu cảm thấy có lỗi quá , vì để chồng mất vui . Cậu đã không làm tròn bổn phận của một người vợ ngay ngày đầu tiên . Thật hổ thẹn , nhưng cậu có thêm lời nào nữa thì chắc anh còn vui lòng  không ? 

Trên xe anh im lặng , suốt quãng đường về nhà . Cho tới lúc sau bữa trưa . Anh mới ngỏ ý muốn cho cậu xem một thứ .

- Thứ gì quan trọng lắm ạ?

- Em sẽ biết sớm thôi . Đợi anh một chút ...anh nhớ là đã cất ở đây mà . 

Anh nói thầm vừa lục đục tìm món gì đó , trong ngăn kéo tủ quần áo . Cạch , hình như là một cái hộp , tay anh chạm vào rồi mang nó từ một ngăn kéo tủ được khóa . Anh cầm chiếc hộp gỗ mang ra bàn , rồi lấy ra từ dưới hộc bàn . Một chìa khóa mạ vàng nhỏ . 

Tay anh cắm vào ổ khóa , xoay nhẹ . Trong tí tách anh đã mang ra một vài cuốn sách , hai cây bút kim đựng trong hộp gỗ sồi , vài bao thư trống . Một tập nhật ký đóng bìa da . Anh đưa cuốn nhật ký cho cậu và nói .

- Cho em , bên trong chưa viết gì đâu . Và cả những thứ bày trên bàn này đều là của em, các sách bìa đỏ , nâu em thấy đấy . Đó là chuyện cổ tích bằng tiếng pháp , ông bà  nội anh đã gửi cho anh khi anh còn nhỏ .

Anh sẽ không còn ở nhà sau kì giáng sinh . Và một tháng sau gần tết âm anh sẽ về .Trong lúc đó , tất nhiên căn phòng là của mình em . Nhưng anh lo em sẽ cảm thấy chán , nên những thứ này em có thể đọc khi rỗi .

- Em xin lỗi ...

- Sao em phải xin lỗi ?

- Anh đã không vui khi nghe chuyện của em đúng không ...?

Cậu cúi gằm mặt ôm cuốn nhật ký vào lòng , đôi mắt không dám nhìn lên . Anh đưa mắt ra cửa sổ , bình thản như biết rằng đây vốn nào phải lỗi của cậu .

- Đúng là  anh thấy buồn , nhưng hà cớ gì anh lại giận em ? Anh không biết , một người còn bé tuổi hơn đã phải sống trong môi trường hà khắc , anh đã cảm thấy rất bối rối rằng vẻ ngoài yếu ớt của em đã chịu đựng  đủ thứ "kinh khủng" như vậy . Nếu bằng tuổi em , anh thấy mình sẽ không thể bằng em . 

Hoặc ngay cả bây giờ chính anh hiện tại , anh nghĩ anh đã thua em ở một khoản nào đó .

Anh điềm tĩnh đưa mặt cậu ngẩng lên và cứ để nguyên như thế và nhìn bằng con mắt xanh ngọc thăm thẳm . Anh nhìn cậu rất kỹ xuyên qua đôi mắt  xám thờ thẫn ,trong giây phút ngắn ngủi bàn tay chạm vào má cậu , cả hai hình đã có chung một nhịp đập từ tim . Im lặng ở trong đôi mắt của nhau , không cần thêm điều gì nữa , từ đó họ hiểu nhau .

- Em......em đã không phải người vợ đúng mực. 

- Không ,không . Không có bất kì ai trên đời này hoàn hảo hết . Em không hoàn hảo , anh cũng không .Vậy nên đừng một mình thật hoàn hảo , vì chúng ta sẽ trở nên hoàn hảo khi cùng nhau .Làm bạn với anh chứ ??

- Em sẽ  ổn dù một mình .

Lần đầu cậu dám nhìn thẳng một người , giọng nói cậu nghèn nghẹn như nói thầm . Khuôn mặt vờ như không quan tâm . Nhưng chỉ có anh biết sâu trong mắt cậu mong chờ đến nhường nào .

- Không , Ngọc Y chẳng ổn chút nào. Nghe anh này , em không cần phải trở thành một người vợ ,em không cần phải cố chiếu ý anh . Khi ở bên anh , em hãy để ý tới suy nghĩ bản thân nhiều hơn . Cảm xúc thật của em mới quan trọng .

- Thế thì không lý nào em lại từ chối hết . Chúng ta sẽ là bạn cùng phòng phải không ?

- Phải ! Mối quan hệ đặc biệt .

Anh bật cười , một nụ cười khoan khoái rất tự nhiên .Trước câu nói hóm hỉnh của cậu . Ngọc Y từng nghĩ chỉ cần cố gắng ngoan ngoãn , không phật lòng ai ,  cố gắng chiều lòng ý người khác. Thì cậu nghĩ bản thân ổn . Nhưng với anh lại là chuyện khác .......

Anh muốn cậu phải biết tôn trọng bản thân trước khi tôn trọng ai khác.

Ngủ trưa, anh tựa đầu vào gối và đánh một giấc ngon lành , có lẽ cậu nghĩ . Anh đi rất nhiều nơi đã từng nằm bao nhiêu nơi rồi . Nên giấc ngủ đến với anh rất dễ dàng , cứ khi đặt lưng xuống là nằm được ngay . 

Anh gác tay lên trán , quay lưng nằm đối diện với cậu trên giường . Hai con mắt khép lại với hai hàng lông mi cong. Trong một trưa yên ả , cửa sổ phòng để mở . Cậu nhìn anh ngủ , và nghe đâu đấy những tiếng chim rả rít trong bầu không khí râm rang không quá nóng của một ngày cuối đông . 

Nắng đã nhẹ bớt , báo hiệu cậu đã cùng anh trôi qua nửa ngày đầu tiên sau cưới . Ngọc Y dựa đầu áp lên gối , dần để cơn buồn ngủ khép nhoài đôi mắt . Thì ra vợ chồng là bạn bè , và hình như người chồng không đáng sợ như cậu nghĩ . 

Hoặc là anh quá tốt chăng ? Ồ để sau đi . Cậu đã quen dần mọi thứ cùng với anh , những ngày sau đó , không quá khác biệt khi còn ở nhà . Gia đình chồng đối xử với cậu rất tốt . Tốt  quá sức ấy chứ !Cậu cảm nhận bằng cái nhìn rất lạ rằng cha má anh hình như coi cậu là con , thay vì một người  con dâu .

Qua lời của anh miêu tả là " Họ rất thương em .Bằng một cách nào đó không phải cho con dâu ". Sau kì nghỉ lễ , cậu dành mấy ngày còn lại để làm việc vặt ,đi cùng anh đấy đó , mỗi khi anh ngỏ muốn ra ngoài. Cậu để bản thân lười chút trước khi gia sư người sẽ dạy dỗ cậu đến .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro