Chương 49 : Em Ghét Anh à ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Ai bảo em thích công chúa chứ ? Em thích anh thôi - một con người bình dị "

Từ trong chăn đệm , cái lạnh của mưa hắt phà qua gáy Ngọc Y lạnh ngắt ,làm cậu tỉnh  lúc nửa đêm . Quay người  nhìn chiếc gối trống bên cạnh . Chưa ai về , cũng như giở chăn nằm lấy .Có vẻ anh sẽ không muốn về chăng ? 

Nằm lại , mắt vẫn mở đau đáu . Cậu không ngủ được ! Vì sao hôm nay chăn tuy dày nhưng chẳng ấm tí nào . Vẫn lạnh ngắt như đắp nhầm tấm băng . Nó tê tái dần lại khiến chính người nằm trong, trí óc dần mê muội thêm . 

Anh chưa về . Anh đã đi đâu ...? Bình thường , nếu anh có dịp phải đi ngay trong tối . Lúc ở nhà , anh đã trực dặn cậu nơi anh sẽ đến . Nhưng hôm nay , anh cứ đi là đi khuất dần trong màn đêm . Anh đi cứ như để quên một điều gì đó . 

Một linh cảm khiến cậu bật dậy khỏi giường . Không xỏ giày khi nghe thoáng thấy tiếng xe hơi ngoài ban công . Vầng , cậu trút hết một hình ảnh đoan chính thường ngày . 

Mà cho vào một hình ảnh khác , đi chân không.Vội vã khoác áo gió băng băng xuống nhà như người mộng du . Ngoài cửa sổ mưa đã đổ mỗi lúc thêm nặng hạt 

Trong tiếng sấm chớp nhoáng , cậu đến nơi dì bẩy .Đánh thức bà . Xin bà ra mở cổng nhà , vì hẵng đã có người về . Dì bẩy già rồi nên hẳn dì ngủ nông . 

Dì nghe tiếng  liền  thức , cầm sâu chìa đi dù. Về phía cổng , chậm mở cho một chiếc xe hơi sáng đèn chờ phía ngoài . Cậu đưa mắt , bất giác lùi lại . Mín môi nắm chặt áo ngoài . Không phải cậu sợ anh . Mà cậu sợ mình ....... Sẽ lại thêm loạn trí .

Giữa cơn mưa anh đã về . Người lấm mưa , đi xiêu vẹo gần như là say khướt . Hai mắt xám cậu mở to . Rồi ngước mắt lên . Chưa bao giờ anh về trong bộ dạng thế này . Còn anh , tuy mê mang vẫn chưa từng thấy cậu trong bộ dạng thế này .

- Cám ơn dì . Dì về phòng đi ạ . 

Anh gắng sức một lời chỉnh tề với dì . Gắng mình đi vào nhà với tâm trí chẳng còn tỉnh táo nữa , Tâm trí say rượu dâng cao . Anh áp sát người cậu , ôm lấy và gục xuống.Chẳng nói gì . 

Về phòng cũng chỉ là một sự im lặng . Cứ như đó là sự im lặng sau hết của cuộc cãi vã ngưng hẳn đi vì giận dỗi giữa vợ chồng khi chẳng chung được lối suy nghĩ . 

Nhưng sự im lặng này còn đáng sợ , uy hiếp hơn sự im lặng sau cuộc cãi vã . 

Anh ngồi trên giường không nói gì . Đưa mắt nhìn cậu , rồi quay đi . Đứng dậy tháo cà vạt rồi đi một mạch vào phòng tắm . Đôi mắt cậu lại càng thêm nức nở dù anh đã chẳng quát tháo gì như những người chồng tệ , đối xử với vợ mình . Sau những cơn say mèn . 

Vân vê nếp áo ngoài cậu cúi gằm . Toan lảng đi phòng khác , bất kỳ phòng trống nào cùng dãy . cậu nghĩ cậu cần phải gắng một chút nữa . Để sự tham lam của cơ thể tiết đầu sinh lý , không  hại đến anh . Người chồng cậu hết mực trọng mến ấy . 

Vì đâu đó dưới lớp áo quần nhẵn nhụi , chiếc áo dài cổ tròn . Để lộ cái cổ vừa mền mại như tấm lụa kia của người con trai mới lớn . Là sự thèm muốn vô tình , giữa ham thích cái mân mê . Vuốt ve từ bàn tay chồng mình chạm đến những nơi danh tiết nhất của một đời vợ đoan chính . 

Ngọc Y đủ tỉnh táo để giữ mình . khỏi những cơn mê mang ấy một lúc . Sau cùng cậu nhanh chóng phủi lại chỗ cho anh . Rồi quay lưng , đưa tay lau nước mắt đi ra cửa . Như một người bị đuổi khỏi nơi thân thuộc nhất . 

Cậu có lòng tự trọng và không muốn lòng tự trọng sẽ bị hủy trước mặt người cậu thương mến . Tuy nhiên anh đã kịp níu tay cậu . Nói .

- Em phải ở đây ! 

- Em đang cảm , em nên nằm một mình thì tốt cho anh hơn . 

- Mình , mình ở đây là tốt cho anh nhất !

 Thấy anh cương quyết bằng giọng nghiêm trang  , tâm trí cậu cũng phải phủ phục trước anh . Giữa hàng mi đã ướt vì sắp chực khóc òa lên . Ngọc Y nhăn mặt , chìa tay ra theo anh vào phòng . 

Gần rạng sáng . Anh bỗng lên cơn sốt ,người trong nhà còn ngủ chưa dậy . Nằm cạnh anh cậu thấy anh thở khó .Người nóng lên , thì liền trở dậy . Đi ngay xuống dưới nhà , lấy khăn mặt sạch , một chậu nước mát , mang lên lau trán , người cho anh . Rồi lại loay hoay lấy thuốc hạ sốt . Đun nước gừng ấm . Suốt một giờ đồng hồ cậu không hé miệng nửa lời . 

Nhưng vẫn một hành động mến dịu đưa mắt xoa trán , nhìn anh . Hay nắm lấy tay đỡ lấy nào thuốc , nào khăn , ly nước gừng ấm . Hay đón những trận ho tưởng chừng sẽ khiến một người vợ thêm phần nơm nớm lo sợ . 

Ấy vậy không hề gì , cậu kiên trì xoa lưng anh , nhẹ nhàng xoa dầu vào thái dương đưa anh chìm dần vào một giấc ngủ hồi phục . Một giấc ngủ đương khá mà đến tận gần trưa anh mới tỉnh lại . 

Ngọc Y đỡ anh trở dậy , rồi kê thêm hai cái gối đằng lưng cho anh dựa . Nép một bên , cầm chén cháo nhặt từng thìa  . Tại cậu sợ anh sốt quá , đầu óc mù mờ sợ không cầm vững chén cháo . lại bỏng thì cậu xót .

- "Nước Anh Đang Cần Một Vị Vua : Vương Tử Ở Đâu ?"Đăng báo trang nhất ?!Chuyện chết tiệt này , đến rồi !

 Anh đã hình dung ra , nhưng không mong nó xảy đến sớm .Khi nào báo đăng ? 

Ngồi trên giường bệnh , anh cầm xấp báo chưa phát hành cậu đưa tới . Ngọc Y đặt chén qua bàn . Ngay ngắn đáp . 

- Tuần sau ở Anh . Người, thầy em đã thông báo như thế .

- Đôi lúc nhà báo là mấy gã nói láo .

Cậu Hai vừa đọc vừa nói nhỏ . Ngọc Y đưa tiếp một lá thư từ Huế cho chồng , nhẹ thưa .

- Anh có thư , từ bạn thân anh . Mới đến sáng nay . 

- Cám ơn em . 

Anh xé dấu niêm phong . Mở bức thư , đưa mắt trầm ngâm hồi lâu . Ngả người đi ,anh gấp thư đặt xuống mặt chăn .  Bấm miệng nói . 

- Thế lại hay mình ạ . Đợt bữa vào Huế chơi mấy hôm , Văn Lập làm đằng kia gãy cả xương . Ấy thế mà thành cái duyên .Giờ ở trong đấy hẳn là quấn quýt lắm .

- Thế là đằng kia chịu ạ ?

- Chưa hẳn . Lập nhát , không mở lời ngay đâu . Nhưng người ta hẳn ưng . 

Bỏ qua bức thư , tờ báo . Phòng mở thoáng , cậu chỉ còn nói những điều còn lại về cha má ban sáng sau bữa đã lên lầu coi nom anh . Trước khi , hai vị phụ huynh lại có giờ phải đi ,trong ngậm ngùi không muốn xa con . 

Sự im lặng lại hằn lên lần nữa giữa cậu và anh .Gượng gạo .Không thể im lặng thế được , phải thành thật trước khi im lặng  dần giết chết cả hai .

-Em ghét anh à ? 

- Sao ạ ? không .

- Mấy ngày nay em tránh anh như tránh tà . Trừ hôm qua .

- Em ......em ......em . 

Nhìn cậu ngập ngừng , đôi mắt xám cố mà thoát khỏi ánh mắt xanh biển lần nữa . Anh nhướng mày , giọng giận dỗi . 

- Tuyệt vời , giờ thì anh đang ốm và nằm một chỗ . Em có đủ thời gian , để nói lý do mà.Để anh thành thật trước nhé .Tối hôm qua , một chút rượu .......

Mắt xám ngạc nhiên đưa mắt nhìn anh . Mặc anh vẫn không thay đổi gì , Thừa nhận . 

- Anh đã uống rượu  . Vì anh muốn quên . anh muốn quên việc em lạnh nhạt với anh . Anh đã phát rồ ! Anh không thể nói vậy với em được . Anh là chồng của  vương tử vương thất Anh Quốc . Anh phải biết giữ mình .

Anh đã cố gắng .Nên xin em đấy , nếu em ghét anh thật . Hay cứ nói thật . Anh sẽ không lảng vảng trước mặt em .Nếu em muốn .

- Tha thứ cho em . Em không ghét anh . Nhưng em chẳng thể giữ mình , mấy ngày sinh lý  em rất hoang dại .

Và em chỉ sợ sự hoang dại này sẽ gây hại cho anh , em đang cố gắng xoay sở để trở về với anh . Em đã phát khóc khi cố tránh anh . Em rất muốn gần anh nhưng em sợ em . 

Đến lúc này ,Ngọc Y đâm lả người đi ,đôi mắt xám hằn học vì mệt , cả chân không còn đứng vững , chỉ còn cánh tay  run rẩy giữ tay anh đỡ lại , trước khi ngã  . Chịu đựng đủ lâu . Kìm nén nước mắt , mọi thứ tất cả .Chỉ để lưu lại một hình ảnh đủ tốt trong anh . 

Cậu rất cô đơn , hầu như không bao giờ nhận đủ hết mọi tình thương nên có . Không có gì đảm bảo với cậu . Khi có mẹ thì không có bố , khi có cả hai thì sắp chia xa . Và bây giờ hẳn là anh .

Trong vòng tay của chồng  , Ngọc Y thì thầm . 

- Khi em biết về thầy , thân phận của thầy . Em đã nhận em phải sống đúng đắn .Bởi vì em rồi sẽ kế tục thầy em .Và em không muốn sống có lỗi với thế hệ sau , những người sẽ sắp sinh ra vào một thời điểm khác. 

- Đó là cách em yêu gia đình của mình ? 

- Vâng , dường như luôn là như vậy . 







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro