C57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 57: Cốt trung ti (Tơ trong xương) – 2

79.jpg

Con mắt nửa mở của Huyền Mẫn gần như hòa thành một thể với bóng tối trong phòng, khiến người ta không thấy rõ điểm nhìn của hắn, không biết là hướng đến con ngươi cũng đang hoảng loạn của Tiết Nhàn, hay là chóp mũi đẫm mồ hôi, hay là càng xuống dưới một chút nữa......

Xung quanh hai người như thể xuất hiện một màn chắn dày mà vô hình, hết thảy tạp âm hướng đến chỗ hắn đều bị ngăn cách ở bên ngoài màn chắn, xa xôi mà mơ hồ, duy chỉ sót lại hơi thở chầm chậm, nặng nề quấn quít........ Nhồi đầy toàn bộ chung quanh, cho người ta một loại ảo giác lo sợ, giống như cả gian phòng bỗng trở nên chật chội nhỏ hẹp, khiến người ta không thể thoát ra, cũng chẳng nhúc nhích nổi.

Cổ tay Huyền Mẫn bị Tiết Nhàn nắm lấy bỗng nhiên giật giật, phản thủ bắt ngược lấy tay Tiết Nhàn, cường ngạnh phiên chuyển, giữ chặt tay y. Không biết có phải là phản ứng thân thể khiến hắn không khống chế được lực tay hay không, mà bàn tay túm lấy Tiết Nhàn siết lại rất chặt.

Bấy giờ, Tiết Nhàn mới trong cơn mờ mịt và mê loạn phát hiện trên người Huyền Mẫn đều là mồ hôi ẩm ướt, bất luận là cổ, bả vai, cánh tay hay bàn tay, đều là mồ hôi, khi hắn lật cổ tay khiến đốt tay gặp lại, ngón tay bởi vì ẩm ướt mà trượt vào kẽ tay Tiết Nhàn, khi siết chặt, làn da nơi kẽ tay khó tránh khỏi ma sát lẫn nhau......... Loại ảo giác gần gũi này càng nặng hơn, thậm chí có thể xưng là thân mật.

Con mắt khép hờ như nửa tỉnh của Huyền Mẫn lại lần nữa mở ra, một giọt mồ hôi nóng ướt không biết là từ cằm hắn hay nơi nào khác nhỏ xuống dưới, vừa vặn dừng ở cằm Tiết Nhàn, lại theo cổ y trượt xuống, thấm vào tà áo trước ngực.

Hơi thở của Tiết Nhàn bỗng trở nên nặng nề, trong đầu bất chợt giật nảy.

Trong con hẻm bên ngoài hậu viện, không biết mèo ở đâu bỗng nháo lên, kêu một tiếng thật dài, giữa đêm có vẻ vô cùng rõ ràng, như thể đang ngồi ghé ngay mép giường vậy.

Huyền Mẫn dường như bị tiếng mèo kêu này triệt để đánh thức, bàn tay hắn thu bớt lực, một lần nữa khép mắt lại.

Tiết Nhàn nheo mắt, ngón tay bị hắn cầm theo bản năng rụt lại, thân thể ngồi lại ngay ngắn. Mà khi y tính toán rút tay điều khiển xe lăn thối lui, Huyền Mẫn cũng đã ngồi thẳng người, hai mắt hắn vẫn đóng, thần sắc chưa động, bàn tay nắm Tiết Nhàn lại buông lỏng ra.

Hắn nhắm mắt hồi lâu rồi lại mở ra, lẳng lặng nhìn Tiết Nhàn, nói: "Ngồi xa một chút."

Ngữ khí vẫn bình tĩnh phẳng lặng trước sau như một, nhưng thanh âm thấp hơn bình thường một ít, còn hơi khàn khàn.

Tiết Nhàn tuy rằng đã lùi sang một bên, nhưng tim và mạch đập vừa áp chế lúc trước giờ lại bất chợt ập đến, nhảy điên cuồng như nối mệnh, gần như dán lên tai Tiết Nhàn mà đánh trống. Vậy nên quanh tai y đều là tiếng đập "Thình thịch, thình thịch" dồn đều, căn bản không nghe rõ câu nói trầm nặng kia của Huyền Mẫn.

"Hả?" Y lên tiếng.

Cảm xúc vẫn chưa thoát ra khỏi ảo giác thân cận vừa rồi, vậy nên thanh âm y mang theo một ít giọng mũi, có vẻ dịu ngoan mà biếng nhác.

Huyền Mẫn yên lặng một chốc, rốt cuộc vẫn lạnh nhạt nói: "Không có gì."

Mạch của Tiết Nhàn dần dần khôi phục lại bình thường, y thở nhẹ một hơi, nhưng tay phải bị nắm đến run lên lại nhắc nhở y hết thảy những gì vừa xảy ra. Y vừa buông lỏng gân cốt ở tay phải, vừa yên lặng điều khiển xe lăn đi đến mép bàn, quay lưng lại với Huyền Mẫn, cạy bấc đèn để áp chế cảm giác không quá tự tại kia.

Bấc đèn bị cạy ra, ngọn lửa liền lớn hơn một chút, cả gian phòng bỗng sáng sủa hơn nhiều. Tiết Nhàn xoay ghế, nương theo ánh lửa, thấy rõ bộ dáng hiện tại của Huyền Mẫn ——

Lớp tăng y mỏng manh trên người hắn đã bị mồ hôi thấm ướt, hình dáng cơ bắp nơi vai lưng, cánh tay được phác thảo nửa ẩn nửa hiện........ Dẫu vừa rồi chúng có thể làm ra bao nhiêu loại ý vị khác, nhưng hiện tại sau khi lãnh tĩnh lại, quả thực chẳng thoải mái là bao.

Nhìn hắn một thân mồ hôi ẩm ướt, lại nghĩ đến nhiệt độ cơ thể khác hẳn bình thường của hắn vừa nãy, Tiết Nhàn không khỏi suy nghĩ một hồi, hỏi: "Ta đi lấy nước đến cho ngươi, ngươi tắm rửa một chút nhé?"

Với cái tính không chịu nổi dơ bẩn của Huyền Mẫn, một thân nhễ nhại mồ hôi thế này tất nhiên là khó mà chịu đựng nổi. Thế nhưng Tiết Nhàn chỉ suy xét đến điểm này, lại quên mất cái khác. Tỷ như tắm rửa thì phải cởi đồ, tỷ như trong phòng này không chỉ có một mình Huyền Mẫn......

Song khi vừa hỏi câu này, y liền nghĩ đến những điều đó, tức thì lại muốn nuốt lại mấy câu vừa rồi.

Huyền Mẫn vẫn đả tọa, nghe vậy thì trầm mặc một lát, mở mắt ra đánh giá Tiết Nhàn, lại lạnh nhạt nhắm mắt lại, nói: "Không cần, ngươi ngồi xa ra chút là được rồi."

Tiết Nhàn tức giận nói: "........Ta là bị ngươi ghét bỏ đấy, xa nữa là ra khỏi phòng luôn rồi."

Mắt Huyền Mẫn vẫn không mở, sau khi Tiết Nhàn dời về "góc tường dồi dào linh khí", hắn mở nặng nề mở miệng: "Không phải."

Câu này không đầu không đuôi, quỷ mới biết "Không phải" của hắn là nói cái gì.

Tiết Nhàn ngồi ở mép giường, từ góc độ của y có thể thấy sườn mặt Huyền Mẫn, còn lại thì bị màn giường chắn lại hơn phân nửa. Song che đậy lấp lửng thế này, vừa vặn có thể giảm bớt sự xấu hổ lúc trước, khiến người ta triệt để trầm tĩnh lại.

Mà sở dĩ nói là xấu hổ, là bởi........ khoảnh khắc ban nãy, Tiết Nhàn có thể cảm giác được thân thể của mình có chút phản ứng. Đương nhiên, y đã kịp thời ngừng nó lại, chỉ là.......

Không biết Huyền Mẫn có trạng thái giống vậy hay không.

Khuỷu tay y đặt lên tay vịn, ngón tay thả lỏng, biếng nhác tựa vào ghế, một tay còn lại vô thức vân vê xâu tiền kia, ngón cái vuốt ve rìa đồng tiền, ánh mắt dừng một lát ở ngọn đèn dầu lay động, sau một lát lại dừng trên người Huyền Mẫn.

Theo lý mà nói, hắn một thân mồ hôi như vậy, nếu thực sự có phản ứng, vậy phải rõ ràng hơn mới đúng, song không chịu nổi tính tình cực độ nội liễm khắc cẩn lại lạnh như băng của hắn, nên mới khiến người ta rất khó liên hệ hắn với cái việc thế tục kia. Huống chi hắn còn khoanh chân đả tọa, vạt trước tăng bào liền với đầu gối, có nhìn cũng không nhìn được gì.

Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại như vậy?

Ban đêm quá mức tĩnh lặng, thời gian trôi qua liền có vẻ vô cùng chậm chạp, Tiết Nhàn chán muốn chết, đột nhiên nhớ tới vết thương ở hổ khẩu của Huyền Mẫn bị y liếm hai cái, cùng với lời Giang Thế Ninh chưa nói xong liền bị Huyền Mẫn cắt ngang.

Tiết Nhàn: "......."

Y dường như đã hiểu ra vì sao Giang Thế Ninh lại bảo y đừng dùng bừa long tiên, nhưng lời nhắc nhở này quả thực chậm một bước.

Y thầm cười gượng hai tiếng, yên lặng ngồi thẳng người, bày ra bộ dáng đàng hoàng nghiêm trang, làm như mình không phải kẻ đầu sỏ. Rồi sau đó không nhìn chằm chằm Huyền Mẫn để rồi nghĩ bậy nghĩ bạ nữa, mà nhắm mắt lại như có tật giật mình, cầm xâu tiền ngoan ngoãn tĩnh dưỡng.

Đêm này tĩnh dưỡng thật khác với trước kia, có lẽ là bởi đã lấy lại được một khúc long cốt, hoặc cũng có lẽ là bởi xâu tiền của Huyền Mẫn đã có hai đồng giải được cấm chế.

Lúc trước y chỉ cảm giác được chỗ thiếu gân cốt có nhiệt ý ê ẩm mơ hồ, cảm nhận được chỗ xương gãy vô cùng căng trướng, như thể muốn đâm ra ngoài. Mà hiện tại, cảm giác nhiệt trướng dâng trào trong huyết mạch và long cốt lúc trước tan vào cơ thể đột nhiên có hướng đi rõ ràng, chúng tụ lại tại phần xương gãy, giống như xương gãy bỗng mọc dài, từ chỗ đó ngưng kết thành một sợi tơ.

Sợi tơ kia như thể có sự sống, Tiết Nhàn ngưng thần tụ khí càng sâu, sợi tơ cũng chậm rãi, từng chút từng chút duỗi dài, song quá trình nay cực kỳ hao phí tâm lực, chỉ là một đêm, sợi tơ trong phần xương gãy mới mọc hơn một nửa, mà Tiết Nhàn tưởng như đã phí sức cả nửa tháng trời vậy.

Đến khi trời tờ mờ sáng, mọi người trong Phương gia lục tục ra khỏi phòng, Tiết Nhàn đã thúc giục Giang Thế Ninh không cần ngủ, định đi tìm quán ăn nào kiếm chút gì bỏ bụng.

"A Ninh, Tiết....... công tử, hai người làm gì thế?" Giang Thế Tĩnh rửa mặt chải đầu xong, đang định lấy chút thuốc cho ba người ăn mày mọc sởi kia, chợt thấy hai người đi ra phía cửa sau, bèn gọi họ lại.

"Đến Oái Tụy cư một chuyến." Giang Thế Ninh vẫn biết tửu lâu nổi danh ở huyện Thanh Bình, miễn cưỡng có thể dẫn đường cho Tiết Nhàn.

"Oái Tụy cư?" Giang Thế Tĩnh lấy làm lạ, "Mới sáng ra đến Oái Tụy cư làm gì? Trần tẩu đã chuẩn bị bữa sáng rồi."

Giang Thế Ninh khoát tay, "Tổ tông này kén chọn lắm, y không phân biệt được sớm muộn đâu, chỉ ăn thịt thôi, còn phải là món chính nữa."

"Giờ này đúng là giờ đặt cơm của Oái Tụy cư, nhưng cũng phải đợi người ta làm nữa chứ." Nếu không nhờ có Tiết Nhàn và Huyền Mẫn, hai vợ chồng Phương gia không chừng còn đang chật vật ở Ôn thôn, nếu chẳng may có khi sống chết cũng không biết. Cho nên toàn bộ Phương gia đối với Tiết Nhàn và Huyền Mẫn đều mang lòng kính sợ và cảm kích, gọi một tiếng "Công tử" vô cùng đơn giản cũng cảm thấy thất lễ, sao có thể tùy ý để Tiết Nhàn đói bụng?

Khi nàng nói lời này, Trần tẩu đúng lúc đi từ nhà bếp ra, hai người liếc nhau, Trần tẩu vỗ tay, "Mấy món đặc sản Oái Tụy cư Trần tẩu ta đều có thể làm được, Tiết thiếu gia muốn ăn loại nào thì cứ nói, tay chân ta đủ nhanh nhẹn, đảm bảo chỉ một lát là xong cả bàn."

Giang Thế Tĩnh cũng gật đầu nói: " Chốc nữa lại bảo Hạnh Tử đến giúp Trần tẩu một tay, hôm qua hai người cũng không để ý cơm nước, bây giờ sao có thể không đói."

Đang ở nhà người ta, Tiết Nhàn đương nhiên sẽ không kiêng nể gì mà gọi cả bàn lớn, vì thế y dễ tĩnh nói một câu: "Vậy xin làm phiền, cứ tùy tiện món nào cũng được, miễn là có thịt." Dù sao y cũng không ăn cỏ.

Nhưng mà........

Y nhìn trái nhìn phải, nói với Trần tẩu và Giang Thế Tĩnh, "Có thể cảm phiền chuẩn bị một chút nước nóng được không? Lừa........ Huyền Mẫn đêm qua đổ nhiều mồ hôi, phải tắm rửa một phen."

"Đổ nhiều mồ hôi?" Tỷ đệ Giang Thế Tĩnh và Giang Thế Ninh vừa nghe lời này, bệnh đại phu từ trong xương lại bộc phát, gần như đồng thanh mà hỏi: "Có phản ứng gì khác không? Có đau đầu không? Có buồn nôn không?"

Phản ứng khác.........

Tiết Nhàn nói nhạt thếch: "Không có, xương cốt hắn thế kia sẽ không bị lạnh hay nóng quá mức đâu, có lẽ là đả tọa bị gián đoạn nên tẩu hỏa nhập ma thôi."

Tỷ đệ Giang gia: "........." Tẩu hỏa nhập ma nghe còn nghiêm trọng hơn đau đầu nhức óc đấy tổ tông!

Thế nhưng nhớ tới "Cao nhân luôn có chút bệnh vặt của cao nhân", tỷ đệ Giang gia lại cảm thấy có lẽ mình thật sự không tiện hỏi nhiều, vì thế tạm thời nghe theo lời Tiết Nhàn, bảo người đi chuẩn bị nước nóng.

Tiết Nhàn vừa nghĩ đến chuyện đêm qua, luôn thấy không được tự nhiên cho lắm, có thể ở ngoài phòng thì sẽ không về trong phòng. Vì thế y và Giang Thế Ninh đi dạo một hồi, lại cùng Trần tẩu đi dạo một hồi, cuối cùng bị Trần tẩu mời ra khỏi bếp, yên lặng về khách đường ngồi bên bàn chờ cơm.

Giang Thế Ninh vừa thấy thuốc liền không chịu ngồi yên, cùng tỷ tỷ đi chuẩn bị thuốc, trong khách đường chỉ còn lại Phương Thừa đang xem sổ sách và Tiết Nhàn.

Tiết Nhàn cân nhắc mãi, vẫn mở miệng nói với Phương Thừa: "Xin thỉnh giáo một vấn đề."

Bàn tay lật sổ sách của Phương Thừa chợt dừng lại, vội vàng nói: "Không dám không dám, ngài có việc gì xin cứ hỏi, ta sẽ nói hết những gì mình biết."

"Từng nghe nói đến long tiên chưa?" Phương Thừa không phải Giang Thế Ninh, y không biết chân thân của Tiết Nhàn là rồng, Tiết Nhàn hỏi việc này không cần cố kỵ nhiều đến mặt mũi, "Nó có công hiệu gì? Nếu dùng trên người thường nhân, thì có hại gì không?"

"........" Phương Thừa mờ mịt nhìn y một cái, nói, "Nghe nói thì đương nhiên có từng nghe, nhưng thấy thì chắc chắn chưa từng thấy bao giờ. Công hiệu thì....... đều chỉ lưu truyền trong đồn đãi thôi."

"Vậy đồn đãi nói thế nào?"

"Là........ nếu cô nương chạm vào long tiên, thì liền mang thai sinh con." Phương Thừa có vẻ không kể rõ được, nên chỉ khô khan nói một câu.

Tiết Nhàn: "........"

Trò vui này hơi lớn rồi đấy.

Phương Thừa lại nói: "Trên đời cũng có vài lời đồn, như là ở nơi nào đó có người nào đó hữu duyên có được, liền bán với giá trên trời hoặc là lấy làm thuốc, nghe nói ngoại trừ có kỳ hiệu trị thương chữa bệnh, giải được bách độc, thì còn có chút tác dụng khác, đa phần là bổ âm tráng dương thôi hoan di tình linh tinh gì đó, còn bảo thời gian kéo dài không ngắn, nếu thực sự có kỳ hiệu trị thương chữa bệnh còn giải được bách độc, vậy thì lúc sinh thời mà được thấy một lần, dẫu có chết cũng không tiếc."

Y quen thuộc với các loại thuốc, khi nói về mấy công hiệu này rất nghiêm trang đàng hoàng, khiến người ta không nổi bất cứ tâm tư suồng sã nào, thế nhưng........

Mặc dù đêm qua Tiết Nhàn đã đoán được đại khái, nhưng bây giờ nghe người ta nói, thì lại là một tư vị khác.

Vậy nên y không nói hai lời liền đi vào trong viện tìm Giang Thế Ninh: "Thương lượng đi, đêm nay ta với ngươi đổi phòng nhé?"

Giang Thế Ninh: "......... Không, ở chung một phòng với đại sư, một đêm cũng đủ để ta xuống suối vàng rồi, đã bảo là lưu thêm hai ngày để ta ở cùng tỷ tỷ qua thọ đản rồi mà?"

Tiết Nhàn nói: "Vậy đi, không đổi thì không đổi, thêm ta vào, dù sao ta cũng không chiếm giường ngủ."

Giang Thế Ninh cười gượng một tiếng: "Thạch Đầu Trương có thể bị ngươi dọa đến tè ra giường, ngươi nói xem Nhập Thất có phát điên luôn không?"

Tiết Nhàn: "........"

"Ngươi lại chọc đại sư à?" Gang Thế Ninh cảm giác một phân tiền mình cũng không lấy, còn phải mang trái tim mẹ già, đúng là giảm thọ. Ớ, sai rồi, hắn đã chẳng còn thọ để mà giảm nữa.

Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi, dùng ngón cái vân vê ngón trỏ, "Gây chút phiền toái cho hắn."

Giang Thế Ninh nhủ thầm: Được rồi, nhất định là phiền toái hóc búa nan giải, chắc chắn không chỉ dừng ở một chút.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa hậu viện đã bị người đẩy ra, hai dược lang trẻ tuổi đeo sọt thuốc đi vào viện, thấy đám Giang Thế Ninh thì sửng sốt một chút, lại chào hỏi với Trần tẩu vừa bưng mâm đồ ăn từ bếp ra, "Trần tẩu, chào buổi sáng, gì mà thơm thế, đói chết hai bọn ta rồi. Thiếu gia và thiếu phu nhân đâu?"

"Thiếu gia với thiếu phu nhân đều đang bận, cứ thả giỏ thuốc xuống đi, rửa tay rửa mặt để lát nữa ăn cơm." Trần tẩu đáp một câu.

"Ầy —— Vốn là chạng vạng hôm qua đã có thể về được rồi, kết quả lại chạm phải mã đội ở trên bờ, đường vắng, vậy nên mới hoãn một đêm." Hai người này là người làm thuê giúp việc ở Phương gia, vừa thả giỏ thuốc xuống, vừa nói với Trần tẩu.

"Mã đội? Mã đội nào cơ?"

"Mã đội của quan phủ." Dược lang vừa nói đến đây, ngữ khí tức thì trở nên thần bí, "Không phải dịch bệnh trong huyện ta đã báo lên rồi sao? Triều đình phái mã đội của quan trừ tà đến để trừ dịch, chắc sáng nay là vào huyện rồi. Tẩu đoán là phái người nào đến?"

"Trừ tà?" Trần tẩu sửng sốt, "Chẳng lẽ........"

Dược lang đập tay một cái, "Nghe nói là những người thuộc quản lý trực tiếp của quốc sư, quan danh nhiều quá, ta cũng không gọi ra được, dù sao nghe nói bình thường đều ở cùng quốc sư, có lẽ là thuộc số ít những người từng thấy bộ dáng của quốc sư

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ