C93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 93: Bách niên an (Bình an trăm năm) – 4

121

Đại Trạch tự ở núi Giang Tùng là một ngôi chùa nhỏ trên núi, bắt đầu xây dựng vào hơn ba trăm năm trước, bởi vì vị trí hẻo lánh, lại chưa từng gặp được thời điểm tốt, cho nên hương khói trong chùa chưa bao giờ thịnh vượng. Tăng nhân trong chùa cùng lắm chỉ hơn mười người, đa phần đều là bách tính bình thường, cuộc sống trôi qua cũng lặng lẽ. Khoảng gần hai trăm năm trước, chùa bị lôi hỏa thiêu cháy phần trước, chỉ còn dư lại năm sáu tăng nhân, đều sống cả đời trong ngọn núi này, dần dần già đi, cũng không tính là đoản thọ. Lúc ấy người trẻ tuổi duy nhất trong chùa, chính là thiếu niên Nam Cương xin vào Đại Trạch tự.

Nói thực, khi ấy, các lão tăng trong Đại Trạch tự vừa hiền lành vừa trìu mến nhìn vị thiếu niên Nam Cương kia lên núi, trong lòng thầm nhủ: Đứa nhỏ này chắc là trăm năm ngốc một lần, nhiều từ đường như vậy thì không vào, sao lại chọn trúng Đại Trạch tự.

Thiếu niên Nam Cương kia ngoại hình tuấn tú, cao mi tú cốt, đôi mắt đen láy thấu tỏ, tuổi còn nhỏ mà đã lộ ra cảm giác bình tĩnh trầm ổn.

Ngoại hình như thế, đi đến chùa miếu nào cũng có người muốn, cậu ta lại cứ thích cái xó nhỏ bé trên núi Giang Tùng này.

Các lão tăng đương nhiên vui vẻ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn vì muốn tốt cho thiếu niên mà hỏi han cậu một câu.

Thiếu niên lại đáp: Có duyên với Đại Trạch tự.

Kết quả cậu còn chưa kịp thụ giới, Đại Trạch tự có duyên với cậu liền bị sét đánh, cháy rụi một mảnh.

Người trong chùa đều bỏ mạng, chỉ mỗi thiếu niên Nam Cương kia còn sống.

Sau này, thiếu niên nọ nhờ cơ duyên xảo hợp quen biết được một vị tri kỷ xấp xỉ tuổi mình. Nhiều năm sau, thiếu niên lắc mình trở thành quốc sư hộ quốc miễn tai, trực tiếp chấp chưởng Thái Thường tự.

Bởi vì thân phận vị tri kỷ kia của hắn khá đặc biệt, khi quen biết vẫn còn là thái tử, sau trở thành hoàng đế.

Lại sau này, tuổi thọ của hoàng đế sắp hết, quốc sư tri kỷ tình thâm, luyến tiếc không nỡ, nghĩ đến một vài biện pháp nối mệnh kéo thọ, song vẫn chậm một bước, khi biện pháp hoàn thành, Thiên tử đã băng hà.

Quốc sư đau lòng thương xót, lại có điều ước định với tri kỷ, muốn bảo vệ sơn hà này trăm năm bất suy.

Nhưng thọ mệnh của phàm nhân chung quy hữu hạn, huống hồ trước đó trong quá trình tìm cách nối mệnh kéo thọ cho Thiên tử, quốc sư chịu hao tổn rất lớn, đã có dấu hiệu dầu cạn đèn tắt.

Bởi vậy, ông bấm tay tính toán cơ duyên, nhặt được người tiếp nhận chức vụ của mình ở bên ngoài Đại Trạch tự trên núi Giang Tùng.

Ông hi vọng có thể kế thừa nguyện vọng của cố nhân, bất luận triều đại thay đổi ra sao, sẽ luôn có một ánh đèn bất diệt soi đường chỉ lối, an dân kham thế. Vì vậy, quốc sư từ đây sửa pháp danh thành Đồng Đăng, đời đời tương truyền.

Nhưng hồi ấy người tiếp nhận chức vụ vừa được ôm về Thái Thường tự, vẫn là đứa trẻ chưa mọc răng, nói còn chẳng nói được.

Tuổi còn nhỏ mà dùng pháp danh nặng như vậy, sợ rằng không áp được mệnh, huống hồ quốc sư còn chưa tới lúc thoái vị quy ẩn. Cho nên quốc sư đặt cho nó một pháp danh chẳng dùng được bao lâu: Huyền Mẫn.

Thân thế Huyền Mẫn có chút đặc biệt, bởi vì hắn sinh ra tự mang Phật cốt, là tướng đại công đức, dù chuyển thế thì Phật cốt cũng không mất đi, là một lựa chọn cực tốt cho người tiếp nhận chức vụ.

Quốc sư mặc dù với bên ngoài thì kiệm lời, nhưng lại trò chuyện với Huyền Mẫn không ít, vừa là thầy cũng vừa là bạn.

Trong quá trình giáo dưỡng, bởi vì Thiên Cơ viện không được tự tiện bước vào, cũng có lẽ do quốc sư cố ý an bài, nên có rất ít người thấy được mặt thật, cũng rất ít người biết được sự tồn tại của Huyền Mẫn.

Lại nhiều năm sau, Huyền Mẫn trưởng thành, thuận lợi tiếp nhận chức vị, quốc sư đã sớm có dấu hiệu dầu cạn đèn tắt, tức Đồng Đăng chân chính, cũng viên tịch.

Chuyện ông trải qua ở đời này mang theo chút sắc thái truyền kỳ, cẩn thận tính ra, chẳng qua là có một vị tri kỷ, có một người đệ tử, nhưng vậy cũng xem như viên mãn rồi. Chỉ là ông luôn nhớ tới Đại Trạch tự trên núi Giang Tùng.....

Dù rằng thiên lôi năm đó thực sự chỉ là trùng hợp, không liên quan tới ông. Nhưng bị nói là sao chổi xui xẻo nhiều năm như vậy, ông luôn mang một phần áy náy vi diệu đối với Đại Trạch tự.

Dù sau khi viên tịch, ông vẫn có chút lo lắng, cho nên...... Ông "lưu lại" Đại Trạch tự, hàng năm tháng chạp, thanh minh, trung nguyên, đều sẽ điểm một ngọn đèn cho những lão tăng cười hiền lành với mình vào trăm năm trước.

Trạng thái của ông tựa quỷ mà chẳng phải quỷ, tựa hồn mà chẳng phải hồn, tựa chấp mà chẳng phải chấp, chẳng ai nhìn thấy ông, âm dương nhãn của thuật sĩ cao nhân cũng không ngoại lệ.

Cho nên trong mắt người ngoài, Đại Trạch tự bỏ hoang trăm năm này, mỗi năm đều thỉnh thoảng hiện lên ánh đèn. Khiến người xung quanh kinh sợ không dám tới gần, cái tên quỷ tự cũng từ đó mà ra.

Hôm nay là hai mươi bảy tháng chạp, trận đại chiến kinh tâm dưới núi Giang Tùng như thể mới hôm qua, song thực tế đã trôi qua hơn nửa tháng rồi.

Đống hỗn độn dưới núi đã sớm được người dọn dẹp, trận tuyết lớn gần cuối năm chôn vùi tất cả dấu vết sót lại, từ lâu đã trở về yên tĩnh.

Sau khi đêm xuống, trong ngôi chùa hoang vốn tối đen đột nhiên sáng lên mấy ngọn đèn, cẩn thận đếm, vừa đúng sáu ngọn.

"Ma trơi, ma trơi lại sáng kìa sư huynh." Trong ngôi chùa nhỏ cách vài ngọn núi xa xa, tiểu sa di ghé vào cửa sổ, thò đầu nhìn về phía núi Giang Tùng, vừa vẫy tay gọi sư huynh, bảo hắn cũng đến nhìn.

Ma trơi này xuất hiện lúc sớm lúc muộn, cũng khó có khi được tận mắt trông thấy một lần. Tiểu sa di ở trong chùa này đã hơn mười năm, đây mới là lần thứ hai nhìn thấy.

Song lời đồn mặc dù quỷ dị, nhưng khi tận mắt nhìn thấy thì cũng không có cảm giác sợ hãi. Những ngọn đèn kia vàng rực ấm áp, chẳng những không khiến người ta thấp thỏm lo sợ, mà ngược lại khiến người ta được an lòng.

Kỳ thực, trong Đại Trạch tự hoàn toàn chẳng có nửa điểm quỷ khí u ám.

Phía trước sáu ngọn đèn bình an "không người tự sáng" kia thực ra có một vị bạch y tăng nhân, đang cẩn thận gạt bấc đèn, chẳng qua người khác không thể thấy được mà thôi, chỉ trừ một vị nữa cũng có tình huống giống ông.

Vị tăng nhân thắp đèn này không phải ai khác, chính là thiếu niên Nam Cương năm đó một mình đến chùa, sau này là quốc sư đời đầu, Đồng Đăng chân chính.

Mà người có tình trạng giống ông, có thể thấy được ông, hiện tại cũng đang ở trong ngôi chùa hoang này, cũng là một thân tăng bào trắng toát, thoạt nhìn như quỷ mà chẳng phải quỷ, như hồn mà chẳng phải hồn, mặt vô huyết sắc khoanh chân ngồi ngay ngắn trên chiếc bồ đoàn trong góc phòng, hai mắt khép hờ, dường như đang tĩnh dưỡng.

Dù mang bộ dáng chẳng ra quỷ chẳng ra người này, vẫn không ngăn được tuấn khí bức người và lãnh ý sương tuyết không đổi kia.

Chính là Huyền Mẫn.

Đồng Đăng thắp đèn xong, lại bình tĩnh đứng trước sáu ngọn đèn bình an, chắp tay chữ thập hành Phật lễ. Rồi sau đó tay áo đảo qua, xoay người đi tới bên cạnh Huyền Mẫn, nhờ ánh đèn dầu trong phòng, nhìn vào bàn tay trái đặt trên đầu gối Huyền Mẫn.

Trên kẽ ngón trỏ tay trái của hắn, có một nốt ruồi son nhỏ như mũi kim, sờ vào hơi lồi lên, tạo thành một đôi với cái trên xương quai xanh Tiết Nhàn.

"Nốt ruồi hiện ra rồi." Đồng Đăng thu mắt, lại có chút tức giận liếc Huyền Mẫn, nói không lạnh không nóng: "Cũng may mà trong tình trạng đó con vẫn còn nhớ làm vậy. Đổ nhện ra, cắn con một ngụm, lại cắn y một ngụm, ít nhất cũng tốn thời gian một câu nói. Có thời gian đó, chẳng bằng vùng vẫy thêm một hồi, có lẽ có thể nói được với người ta hai câu trăn trối đấy."

Hai mắt Huyền Mẫn vẫn khép, môi chẳng có vẻ gì là muốn động đậy. Cũng không biết là căn bản không nghe thấy ông nói, hay là không muốn phản ứng lại ông.

"Nhện này tuy không độc bằng nhện Đồng Thọ, nhưng cũng chẳng dễ chịu gì, con bị cắn ra lạc thú rồi à?" Đồng Đăng thấy hắn chẳng nói chẳng rằng, lại lạnh lùng nói.

Huyền Mẫn im lặng một lát, rốt cuộc vẫn duy trì tư thái nhắm mắt, mặt không biểu tình nói: "Dù sao cũng là nhện mà người dưỡng ra."

Ngụ ý: Người có mặt mũi bảo người khác chú ý đừng để bị cắn hay sao?

Sau khi nhục thân mất đi sức sống, từ lúc lấy lại ý thức, Huyền Mẫn đã ở trong Đại Trạch tự bỏ hoang này. Hắn ngưng tụ ra thân thể vào khoảng hai ngày trước, đêm qua vừa mới ổn định. Trong hai ngày này, hắn không mở mắt được, cũng chẳng thể nói chuyện, chỉ nghe thấy bên cạnh có người tự nói tự kể chuyện gì đó.

Nghe đứt quãng một ít, hắn mới biết được, người này chính là quốc sư Đồng Đăng đời đầu tiên, cũng chính là sư phụ kiếp trước của hắn. Mà hai loại nhện trong động Bách Trùng kia, đều là từ tay ông mà ra.

Huyền Mẫn từng nếm qua tư vị của nhện Đồng Thọ. Nhiều năm trước, khi còn chưa hoàn toàn rời khỏi Thiên Cơ viện để đến sống một mình trong tiểu trúc lâu, hắn đã phát hiện tuổi thọ của Tổ Hoằng có chút thay đổi. Dù Tổ Hoằng không tháo mặt nạ trong Thiên Cơ viện, nhưng từ nếp nhăn rất nhỏ trên cổ hắn, Huyền Mẫn vẫn phát hiện hắn đang trẻ lại một lần nữa.

Thực ra khi ấy trong lòng hắn đã mơ hồ phỏng đoán, biến đổi này có lẽ có liên quan đến mình, bởi vì trong cuộc nói chuyện kia Tổ Hoằng luôn mang theo chút thâm ý, như là biểu đạt mắc nợ hắn điều gì đó, lại cũng như nghĩ tới chút lòng cảm kích.

Song khi đó hắn vẫn nhớ đến sư ân, dù phát giác phần nào thì cũng không buồn để ý.

Rất lâu về sau, khi hắn thực sự tra ra chuyện về "nhện Đồng Thọ", Tổ Hoằng vì lòng tham không đáy mà rút đi long cốt, rồi sau đó, hắn lại mất ký ức. Cho nên chuyện "Tổ Hoằng gieo nhện Đồng Thọ cho hắn" bị trì hoãn nhiều lần, cuối cùng vẫn kéo dài đến tận lúc sắp chết mới giải quyết được.

Bây giờ nhớ lại, Huyền Mẫn ngày thường vô cùng khắc cẩn, cơ hội để người ngoài lợi dụng sơ hở là vô cùng ít, duy chỉ có một lần......

Đó là vào mùa thu một năm trước khi hắn rời khỏi Thiên Cơ viện, giao lại chức vị quốc sư cho Tổ Hoằng, trong lúc đang tĩnh tu, hắn không cẩn thận rơi vào cuồng thiền cảnh, hôn mê bất tỉnh ba ngày ba đêm. Khi đó hắn không quá phòng bị Tổ Hoằng, muốn nhân cơ hội ấy để gieo xuống nhện Đồng Thọ, thực sự là có khả năng.

Nhưng bất luận thế nào, nhục thân đã chết, đó đều đã là chuyện quá khứ rồi.

Giờ thứ hắn mang trên người không phải nhện Đồng Thọ, mà là một loại khác trong động Bách Trùng.

Mục đích chính của Đồng Đăng lúc trước là nhện Đồng Thọ, dưỡng ra một loại khác là do tâm thần nhiễu loạn mà dẫn tới ngoài ý muốn, tình nghĩa ẩn trong loại nhện này quá phức tạp, cho nên Đồng Đăng cũng chẳng biết nên gọi nó như thế nào, liền trực tiếp gọi là Vô Danh.

Tiết Nhàn từng thuận miệng hỏi Huyền Mẫn loại nhện Vô Danh này rốt cuộc dùng làm gì, có phải đúng như truyền thuyết nói, có thể trói buộc người ta đến tam sinh tam thế hay không.

Huyền Mẫn phủ nhận.

Hắn cũng không hề gạt Tiết Nhàn, nhện Vô Danh này quả thực không liên quan đến tam sinh.

Nhện Đồng Thọ là một đôi nhện Mẫu Tử, mà nhện Vô Danh này thì lại một đôi nhện Phúc Họa, nhện đỏ là phúc, nhện đen là họa. Nốt ruồi trên tay Huyền Mẫn là do nhện đen lưu lại, mà cái trên xương quai xanh Tiết Nhàn, thì đến từ nhện đỏ.

Một khi nốt ruồi hình thành, liền nghĩa là, sau khi người bị nhện đen cắn chết đi, thân xác không thối rữa, thần trí không tiêu tan, không phải quỷ cũng chẳng phải hồn. Hắn kéo hết thảy tai họa khổ nạn đời đời kiếp kiếp của đối phương về thân mình, lại đưa hết thảy phúc báo đời đời kiếp kiếp của mình cho đối phương......

Cái giá phải trả là vĩnh viễn không vào luân hồi.

Đây không phải tam sinh, mà là vô tận.

"Nốt ruồi này một khi hiện ra, tương lai chính là cô độc trăm kiếp, ngàn kiếp, vô cùng vô tận." Đồng Đăng đứng trước cửa phòng, nheo mắt nhìn về ánh trăng nơi chân trời, lại quay đầu hỏi Huyền Mẫn: "Lợi đương nhiên là có, con sẽ không bao giờ mất đi ký ức, những gì nên nhớ đều nhớ, thậm chí càng nhớ càng rõ ràng, tựa như mới xảy ra hôm qua. Còn hại...... chính là bất luận con nhớ rõ đến đâu, người ta cũng chẳng nhìn thấy con, dù là chân long cũng không thể. Thế nào, có hối hận không?"

Huyền Mẫn hồi lâu không lên tiếng, có vẻ vẫn chẳng muốn để ý tới ông. Cảnh tượng này vậy mà lại hơi giống mỗi khi hai thầy trò ở chung trăm năm về trước.

Lại qua rất lâu, Huyền Mẫn nhàn nhạt hỏi lại một câu: "Người cũng gieo xuống nhện này, người có hối hận không?"

Đồng Đăng "Hừ" một tiếng không mặn không nhạt, cũng chẳng mở miệng nữa.

Hối hận sao?

Sinh tử phúc họa đâu phải trò đùa, nếu đã hứa rồi, thì cho dù Đông Hải phủ bụi, bạch cốt mục tan, cũng vô oán vô hối.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Quyển này đến đây là hết ~ Chương sau sẽ gặp mặt, tuyệt đối không có vụn thủy tinh đâu ~

Editor: Bữa trước bị ngu lại bảo Huyền Mẫn già nhì team, lúc đó mình tính cả kiếp trước của ảnh (ăn gì mà ngu thế), thực ra ảnh mới hơn ba mươi, đang xuân xanh phơi phới. Bộ này niên hạ mà thèn thụ chả có tí cảm giác thành thục, ổn trọng gì ấy nhỉ :))) Chỉ thấy trẻ và trâu :v

Huhuhu Huyền Mẫn chính thức gắn mác thâm tình công nhé T_T Hòa thượng công quả nhiên là chân ái đời mị

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ