C92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Chương 92: Bách niên an (Bình an trăm năm) – 3

57.jpg

Đôi mắt y mở thật lớn, như thể chỉ cần nheo lại một chút thôi, tầng hơi nước phủ trên con ngươi tối đen sẽ theo khóe mắt chảy xuống.

Trong mũi là mùi máu tươi dày đặc, theo gió ở bờ sông luồn qua tay Huyền Mẫn, quanh quẩn bên mũi Tiết Nhàn, làm thế nào cũng không tan đi. Sóng nước cuộn trào và quần sơn không ngừng chấn động phản chiếu trong mắt Tiết Nhàn, nhưng trong đầu y lại trống rỗng.

Rõ ràng ngũ cảm đã dần dần khôi phục, ấy vậy mà y lại cảm thấy mình vẫn không nhìn được, không nghe được.

Bằng không Huyền Mẫn luôn lạnh như băng, ngay cả gật đầu cũng rất ít, vì sao lại cúi đầu thấp như vậy, thấp đến mức như thể sẽ không bao giờ ngẩng lên nữa; bằng không hai người quỳ ngồi trên đất như vậy, khắp người đều là máu, tay Huyền Mẫn còn che trên mặt y, sao lại chẳng nói một câu nào......

Hiệu dụng của Phật cốt rốt cuộc cũng lan tràn, sông nước dâng trào chậm rãi biến mất, quần sơn chấn động dần dần an ổn.

Tơ vàng giăng kín đất trời cũng từ từ nhạt đi, tiền đồng leng keng lay động hai tiếng trong cuồng phong, rơi xuống khỏi tay Huyền Mẫn, nơi rớt xuống là chỗ lúc trước Huyền Mẫn vẽ vòng tròn.

Đó là một tiểu trận thuận thế dùng máu trên tay vẽ ra. Tiền đồng luyện hóa bằng linh lực cả đời của hắn, tương trợ Phật cốt, thật sự có thể bảo đảm trăm năm bình an.

Sau khi xâu tiền kia rơi vào trong trận, bụi đất trong vòng tròn lún xuống, năm đồng tiền xu sáng bóng chợt nghiêng, lăn lông lốc vào sâu trong đất. Một tầng kim quang nhàn nhạt tỏa ra từ chỗ chôn tiền đồng, tựa như gợn sóng trên nước lặng, tầng tầng lan ra, trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm......

Gió nhè nhẹ hất lên một góc tăng bào đẫm máu của Huyền Mẫn, hơi hơi lộ ra một chiếc bình sứ bỏ túi tinh xảo, có điều miệng bình sứ đã sớm bị mở ra, bên trong trống trơn một mảnh.

Mà khi kim quang ấm áp lướt qua người Tiết Nhàn, một con nhện tròn màu đỏ, không to bằng hạt gạo lăn xuống từ một bên xương quai xanh của Tiết Nhàn, giống như đã hoàn thành việc nên hoàn thành, tám chân co quắp, không hề nhúc nhích.

Nơi nhện chạm vào có thêm một nốt ruồi đỏ nhỏ như mũi kim, an tĩnh nằm đó, có hơi khác so với vết cắn của nhện Đồng Thọ, nếu lấy ngón tay sờ vào, có thể sờ thấy điểm lồi ra rất nhỏ.

Chỉ là lúc này Tiết Nhàn chẳng hề phát giác những điều ấy, y đang cứng ngắc mờ mịt nhìn Huyền Mẫn, dường như không tin vào mắt mình.

Nhưng tay Huyền Mẫn vẫn còn che trên mặt y, lạnh đến kinh tâm, đại tuyết nơi Cực Bắc cũng không lạnh như thế. Dưới lớp da cổ tay mỏng manh, ngay cả một tiếng đập nhỏ bé cũng không có, tĩnh lặng đến nỗi khiến người ta hoảng hốt.

Một khúc long cốt lớn như vậy bị hòa tan vào thân thể, máu toàn thân Tiết Nhàn đều đang cháy bỏng, cảm giác nóng trướng cuồn cuộn trào theo sống lưng. Y đáng lẽ phải nóng đến vã mồ hôi, nhưng lại băng giá hơn cả mồ hôi lạnh.

Tư vị xương lưng sống lại cũng không dễ chịu, hoàn toàn chẳng khác nào róc xương lột da. Nhưng Tiết Nhàn lại chẳng mảy may cảm nhận được, y thậm chí không cảm giác được sức sống và tri giác đang khôi phục, bởi vì y dường như ngay cả tay cũng nâng không nổi.

.......

Hồi lâu sau, y rốt cuộc ngây ngốc nâng tay lên, cầm lấy cổ tay Huyền Mẫn, siết chặt bàn tay sắp trượt khỏi mặt mình trong lòng bàn tay.

Tay y nóng đến đốt người, mà tay Huyền Mẫn thì lại buốt lạnh như băng.

"Ngươi......" Tiết Nhàn khàn giọng muốn mở miệng gọi Huyền Mẫn một tiếng, nhưng mới chỉ thốt được một chữ, liền không nói được gì nữa, mắc nghẹn ở đáy yết hầu. Lực tay của y có hơi lớn, khi nắm cổ tay Huyền Mẫn, không cẩn thận lay động đến hắn.

Thân thể Huyền Mẫn nghiêng ngả chực đổ, được Tiết Nhàn cứng ngắc đón lấy.

Cằm hắn đặt ở trên vai Tiết Nhàn, một bàn tay bị Tiết Nhàn nắm lấy, một tay còn lại thì buông thõng không chút sinh khí. Thoạt nhìn giống như tư thế ôm, chỉ là một người trong đó đã không còn hơi thở.

Bị sức nặng này đè lên, màn sương phủ trong mắt Tiết Nhàn khẽ rung động. Y chợt nhắm mắt, mặt vô biểu tình che lại hơi nước chực trào ra.

Lại một hồi lâu sau, y bỗng mở mắt ra như nhớ tới gì đó. Duy trì tư thế ôm Huyền Mẫn, rút ra một bàn tay mò vào trong ngực, cuối cùng lấy ra một chiếc bình sứ nho nhỏ màu trắng, giống như đúc chiếc nằm trong góc áo Huyền Mẫn, chính là cặp bình trong động Bách Trùng.

Tiết Nhàn gần như hoảng loạn đổ nhện Mẫu và nhện Tử trong bình ra, ngón tay nhón vài lần mới nắm trúng được nhện Mẫu.

Y đặt nhện Mẫu lên bên gáy Huyền Mẫn, gần như là ấn vào lưng nhện Mẫu, không để nó vùng vẫy hay tránh thoát. Y nhìn chằm chằm nhện Mẫu giãy dụa hai cái, cuối cùng vẫn bị bắt cắn một ngụm trên cổ Huyền Mẫn.

Tiết Nhàn không chớp mắt nhìn nơi nhện Mẫu hạ miệng, mãi đến khi hai mắt đều đau xót, làn da ở nơi đó vẫn không xuất hiện bất cứ biến hóa gì.

Toàn thân y đều cứng đờ, chưa từng cảm thấy thế gian này có chuyện gì có thể khiến y suy nghĩ mâu thuẫn như thế, chẳng ngẫm thêm được gì nữa, gần như có chút kinh hoảng.

Hai bóng người một đen một trắng ôm nhau quỳ ngồi trên bãi hắc thạch hỗn loạn, không biết ngồi bao lâu, lâu đến nỗi trong trận tròn bị nghịch phản, huyết sắc quanh thân tượng đá đã hoàn toàn trôi sạch, dòng máu dưới đất cũng yên lặng rút đi, hai trăm người nằm trên mặt đất cũng không còn xám xịt mặt mũi, mơ hồ hiện ra một chút huyết sắc.

Trên ngón cái của bọn họ có một vết thương, nhưng không đến mức chảy cạn hết máu toàn thân, chỉ là bởi ảnh hưởng của huyết trận mà thôi. Hiện giờ huyết trận nghịch phản, hết thảy trở lại điểm ban đầu, ngoại trừ vết cắt kia và vài giọt máu tươi bên tay, bọn họ không còn hao tổn chỗ nào nữa.

Lại qua rất lâu rất lâu, ngay cả Tiết Nhàn toàn thân nóng cháy cũng bị nhiệt độ cơ thể của Huyền Mẫn làm nguội lạnh, trên làn da không hề có phản ứng kia, rốt cuộc chậm rãi hiện ra một nốt ruồi son nho nhỏ.

Song nốt ruồi này cực nhạt, nhạt đến độ Tiết Nhàn không thể khẳng định nốt ruồi như vậy là thành công hay thất bại.

Đúng lúc này, trên bầu trời bỗng có cái gì đó đập cánh lao xuống.

Tiết Nhàn dường như không thấy, mãi đến khi bóng đen kia nặng nề rơi xuống, đập cánh nhảy vào tay Tiết Nhàn, nhả thứ xám xịt đang ngậm trong miệng lên mặt đất, lại vỗ vỗ ngón tay Tiết Nhàn, muốn hấp dẫn sự chú ý của y.

Tiết Nhàn sửng sốt một hồi mới phản ứng, ánh mắt nhìn lên mặt đất, mới phát hiện đó là hắc điểu mà Huyền Mẫn nuôi.

Cũng không biết con hắc điểu sắp thành tinh này phải phí bao nhiêu sức lực mới đuổi tới được nơi này, mà hình như nó cũng không khổ sở vì chủ nhân mình chẳng còn sinh khí. Nó nhảy mấy cái, dùng đầu cọ cọ bàn tay buông thõng của Huyền Mẫn, tỏ vẻ vô cùng thân mật, lại nghiêng đầu nhìn về phía Tiết Nhàn, giống như cảnh tượng mờ mịt này nó cũng không phải mới gặp lần đầu.

Tiết Nhàn nhìn chằm chằm nó một chốc, ánh mắt lại nhìn vào thứ nó nhả xuống. Liền thấy đó là một cái túi xám xịt, trong túi hình như có chứa vật gì đó, khi nó thả xuống mặt đất, liền phát ra tiếng va chạm khe khẽ.

Hắc điểu thấy y chẳng làm gì, lại thở dài một hơi, nhảy đến bên cạnh chiếc túi, dùng cái mỏ nhọn hết mổ rồi ngậm, rốt cuộc cũng lấy được thứ trong túi vải ra.

Tiết Nhàn sửng sốt —— Đó là năm đồng tiền xu.

Hình dạng hoa văn giống với cái Huyền Mẫn hay dùng, ngay cả linh lực cũng không chênh lệch là bao. Tiết Nhàn thậm chí không cần đụng vào cũng có thể cảm nhận được. Càng kỳ lạ là, khí tức mang linh lực này, hình như chính là của Huyền Mẫn.

Điểm khác biệt duy nhất là, sợi dây xâu năm đồng tiền này bởi vì tác dụng của linh lực mà màu sắc sáng rõ, trông như mới, nhưng Tiết Nhàn lại cảm giác được, tuổi của xâu tiền này không ngắn, thậm chí đã hơn trăm năm.

Khi tiền đồng lộ ra khỏi túi vải, bởi vì ở gần bàn tay buông thõng của Huyền Mẫn, nó thậm chí còn phát tiếng leng keng khe khẽ, như là xa cách một thời gian rất lâu, tỏ vẻ thân mật với chủ nhân mình.

Tri giác toàn thân Tiết Nhàn tức khắc trở lại một ít, hành động của hắc điểu này, cùng với phản ứng của tiền đồng, đều khiến y tìm về được một chút thần trí, giống như...... Huyền Mẫn thực sự sẽ lại mở mắt vậy.

Y quay đầu cẩn thận nhìn nốt ruồi trên cổ Huyền Mẫn, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, mà nốt ruồi kia cũng không còn ảm đạm không ánh sáng nữa.

Có lẽ, sẽ thật sự có tác dụng......

Tiết Nhàn rốt cuộc buông lỏng tay Huyền Mẫn ra, thời điểm hoạt động năm ngón tay, y mới nhận ra vừa rồi mình dùng lực cỡ nào, cho nên sau khi buông ra, ngay cả khớp ngón tay cũng đau nhức.

Y sửa thành ôm lưng Huyền Mẫn, muốn xốc Huyền Mẫn lên, mang hắn rời khỏi nơi này.

Nhưng vừa động, liền cảm thấy có thứ gì đó nho nhỏ trượt xuống từ ống tay áo hắn, lăn qua mu bàn tay, rơi xuống đất.

Tiết Nhàn ngừng động tác, ngạc nhiên cúi đầu nhìn lại, tìm kiếm một hồi, mới tìm được một con nhện tròn đỏ sậm chỉ bé bằng hạt gạo nằm trên bãi đất dính máu. Y lập tức nhíu mi......

Có nhện Đồng Thọ ở phía trước, y vô cùng nhạy cảm với nhện, cho nên khoảnh khắc nhìn thấy loại nhện tròn này, liền bất giác nghĩ đến động Bách Trùng.

Song rất nhanh, y liền phát hiện liên tưởng của mình cũng không phải trùng hợp. Sau khi con nhện cứng ngắc này bị y nhặt lên, lật người trong lòng bàn tay y, y thấy trên cái bụng màu đen của nó cũng có một sợi tơ máu mảnh.

Trùng hợp quá đỗi, không thể không khiến Tiết Nhàn liên hệ con nhện tròn này với động Bách Trùng.

Nhưng xác của nhện Đồng Thọ sẽ biến hóa theo cảnh tượng chung quanh, nếu đây là nhện Đồng Thọ, khi nằm trên tay y, thể nào cũng sẽ dần chuyển màu thành màu da. Nhưng con nhện này mãi chẳng có biến hóa gì, rõ ràng còn đang thoi thóp.

Huống hồ...... Nhện trong động Bách Trùng, sao lại xuất hiện ở nơi này? Sao lại lăn từ trong tay áo hắn xuống, như thể từng nằm trên người hắn vậy.

Tiết Nhàn thoáng sửng sốt, chợt nhớ tới cảnh tượng lúc trước trong động Bách Trùng ——

Lúc ấy Huyền Mẫn quay lưng lại với y để bắt nhện Đồng Thọ, mà Tiết Nhàn thì thay hắn lấy từ trong ngực ra hai chiếc bình sứ, trong quá trình đó, tay Huyền Mẫn vẫn nắm lại, không để lộ con nhện trong tay mình.

Sau đó, Tiết Nhàn cầm một chiếc bình sứ, Huyền Mẫn cũng lấy ra một con nhện Mẫu từ lòng bàn tay, đưa nhện Mẫu cho y, rồi nhận lấy một chiếc bình sứ khác.

Động tác sau đó, Tiết Nhàn chỉ lo nhét nhện Mẫu vào trong bình, không nhìn thấy. Mà khi y ngẩng đầu lên, Huyền Mẫn đang đậy nắp một chiếc bình sứ khác.

Khi đó y từng thoáng nghi hoặc: Cái nắp bình kia sao lại cần đậy lại, y đâu có động qua nhỉ?

Bây giờ hồi tưởng lại, trong đầu Tiết Nhàn bỗng nhiên lóe qua một phỏng đoán —— Thứ lúc trước Huyền Mẫn bắt được, rất có thể không chỉ là con nhện Mẫu kia, mà còn có thứ khác nữa. Thứ khác đó chẳng cần phải nói, nhất định là con nhện tròn màu đỏ sậm này, thậm chí không chỉ là một con này, mà là một đôi.

Lúc trước Huyền Mẫn nói, trong động Bách Trùng dưỡng tổng cộng hai loại nhện. Con nhện đỏ sậm này nếu không phải nhện Đồng Thọ, vậy thì tất nhiên là một loại khác.

Y nhớ lúc trước từng thuận miệng hỏi Huyền Mẫn, một loại khác là gì? Huyền Mẫn trả lời qua loa đơn giản, hình như có nói, mà hình như cũng chưa nói gì cả.

Tiết Nhàn mang theo một tia nghi hoặc thu con nhện kia về, lại nhìn về phía Huyền Mẫn không chút sinh khí đang được mình ôm, bỗng có phần hi vọng con nhện này là hậu chiêu mà Huyền Mẫn lưu lại, là có lợi với bản thân hắn........

Sẽ là như vậy sao......

Tiết Nhàn nhìn Huyền Mẫn, yên lặng siết chặt tay, chiếc cằm đặt trên vai Huyền Mẫn hơi rụt lại, môi cọ qua chiếc cổ lạnh băng của Huyền Mẫn, cuối cùng đem mặt chôn trong hõm vai hắn.

✿Tác giả có lời muốn nói:

Đang ở nhà ông bà ~ Tín hiệu không tốt, cơm nước xong liền mang máy tính đến quán cà phê, giờ lại sắp bị gọi về ăn cơm tối rồi ~ Cho nên số lượng từ hữu hạn. Chương tiếp theo là kết thúc quyển này, sau đó chính là quyển vĩ thanh, hàng ngày rải đường phát cẩu lương.

Nhưng mà chương này không có vụn thủy tinh đúng không, lại còn có ôm ấp nữa chứ, khen tui đi ~

Mong rằng mọi người sang năm đều thật nhiều may mắn, vạn sự đại cát ~ Moah moah nà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ